Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A phụ ơi, Yên Nhi cùng gia gia về rồi, a phụ có nhớ Yên Nhi không?" Giọng trẻ con non nớt vang lên trong khu nhà nọ. Một cậu bé cùng một lão ông vui vẻ bước vào gian nhà phụ.
Bên này, đại phu vừa bắt mạch xong liền vui vẻ lên tiếng.
"Chúc mừng Thanh nương tử, cô có hỉ rồi. Từ nay Cơ Yên có người bầu bạn rồi."
"Có hỉ? Nó nghĩa là gì ạ? A nương của con bị bệnh gì ư?" Giọng đứa trẻ mếu máo như sắp khóc.
"Hahaha tiểu tử ngươi đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, ý của ông ấy là ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội rồi đấy. Hơn nữa, nàng là nương tử của ta, là a nương của ngươi bao giờ?" Giọng nam nhân khác cười nhạo đáp lại đứa trẻ.
"Hứ..như vậy a phụ sắp có kẻ tranh giành nương tử của người rồi. A nương chắc chắn sẽ không để ý đến người nữa."
"Cha con hai người lại chọc ghẹo nhau nữa rồi. Cơ An à chàng đã là cha của hai đứa con rồi, suốt ngày cứ như trẻ trâu thế." Vị Thanh nương tử ấy chen vào.
"Thanh Bình à, nàng là nương tử của ta đấy, nàng thế mà đứng về phía tên nhóc đó." Nam nhân ấy nũng nịu.
"Ừm hừm ..hai lão già này đang ở đây đấy nhá." Vị đại phu ấy chen vào.  "Cơ An, bây giờ lão phu sẽ sắc thuốc an thai cho nương tử ngươi, đều đặn sáng tối nấu cho nàng uống. Hai tháng nữa lại tìm lão phu tái khám. Nếu không còn gì nữa lão phu xin cáo từ." Nói xong vị đại phu ấy liên thu dọn đồ rồi đi mất.
"Yên nhi ngươi hẳn là đói rồi để gia gia đưa ngươi đi ăn cơm." Vị lão ông ấy cất giọng.
"Yên nhi..." thấy vậy đứa trẻ vừa muốn lên tiếng bất bình liền bị lão ông ấy vác đi mất chưa kịp ú ớ hú hét gì.

Nam nhân còn lại ban nãy còn nói vài câu, bây giờ lại thẩn thờ mắt nhìn vô định. Thấy vậy vị Thanh nương tử liền ủy khuất giọng nũng nịu. "Thiếp có hỉ chàng không vui sao, cứ thẩn thơ nhìn muốn đấm thế? Hay chàng có con khác ngoài kia không muốn đứa trẻ này?"
Câu nói ấy như kéo chàng về thực tại, xoay người tay vỗ nhẹ lên vai nàng ôn nhu lại mang chút đùa cợt nói. "Tại hạ nào dám nào dám, tại hạ yêu cô nương còn chẳng hết, làm gì có ai bên ngoài."
"Ta chỉ là nghĩ nhanh như vậy đã trôi qua sáu năm rồi, nàng bên ta cũng sắp đến mười năm rồi. Con cũng sắp có đứa thứ hai rồi. Nếu lần này là con gái hẳn sẽ xinh đẹp như nàng, còn..." đến đây giọng nam nhân ấy chợt đổi mang mác chút ghen tị"...còn nếu là con trai, thì sẽ lại có kẻ tranh giành nàng mỗi đêm với ta.."

Nghe vậy, vị nương tử ấy chợt bậc cười tát yêu nam nhân một cái. "Chàng ấy đã bao nhiêu tuổi rồi suốt ngày cứ như trẻ con."
"Nàng hết thương ta rồi......"
"Giờ thiếp buồn ngủ chàng ngủ với ta một lát nhé." Chẳng chờ người bên cạnh đáp lời, Thanh Bình đã nhích người vào chừa chỗ cho chàng.

Khi Cơ An vừa yên vị trên giường nàng liền ôm chầm lấy hắn, rúc sát người vào lồng ngực đối phương. Thấy vậy hắn liền phì cười rồi luồn tay ôm đáp lại người trong lòng, nắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đến khi hắn đã chìm vào giấc ngủ, Thanh Bình mới ngẩng đầu nhìn đối phương dần chìm vào hồi ức...
Năm đó, khi nàng vẫn còn mang cái tên Thanh Yến, Hồ Thanh Yến...
Khi nghe tin mình sẽ gả cho Cơ Phát nàng chẳng mấy vui vẻ, còn có đôi chút lo lắng sợ hãi. Gả cho tiểu tướng quân Cơ thị ai mà không khỏi vui mừng, nhưng nàng thì khác nàng đã có tình lang của mình nàng đã định cả đời sẽ ở bên người đó. Người đó là một thư sinh sắp lên kinh ứng thí, vì sợ gã sẽ bỏ rơi mình nàng đã trao đi cái ngàn vàng của đời con gái cho gã. Nàng cứ ngu ngốc đợi chờ một năm.., hai năm.., ba năm... mãi đến khi nghe tin gã sắp trở về, từ sáng sớm khi trời còn chưa tỏ nàng đã cùng tì nữ ra cổng thành chờ, dẫu sợ hãi nhưng nghĩ đến khi gã trở về sẽ rước nàng về dinh lại vui vẻ hưng phấn lên không ít. Đợi từ sáng sớm đến chiều tà, cuối cùng cũng thấy bóng dáng gã, một thân oai phong cưỡi ngựa, ánh mắt nghiêm nghị vô cùng uy vũ. Nhìn thấy nàng, ánh mắt gã chợt bất ngờ rồi lại nổi lên mạt chán ghét. Rồi cưỡi ngựa lướt qua không nhìn đến nữa. Chưa qua hết bất ngờ này bất ngờ khác lại tới, bức màng treo trên chiếc kiệu theo sau lưng gã được vén lên, người vén là một nữ nhân ăn mặc sang trọng, gương mặt lại mang đôi chút tao nhã, nhìn vào là biết tiểu thư con nhà quyền quý. Nàng ta cất tiếng gọi than vãn với gã." Tướng công chúng ta đến nơi chưa, thiếp ngồi đến tay chân rã rời rồi."

Nghe đến đấy, cơ thể nàng sững lại, nàng cảm thấy nhục nhã đau khổ khôn cùng. Sao nàng lại ngốc như vậy, ba năm.., nàng chờ gã ba năm tất cả những thứ quý giá của cuộc đời nàng, nàng đều cho gã cả rồi. Giờ đây nàng lấy tư cách gì để nhìn mặt phụ mẫu, nàng làm sao mà gả đi được nữa. Hồ thị sẽ suốt đời mang ô danh khi có đứa con gái không biết giữ mình, đã trao thân kẻ có gia đình. Mắt nàng tối lại, linh hồn nàng lại trôi vào khoảng không vô định.

Đến khi tỉnh dậy nàng đã thấy bản thân đang ở trong gian phòng quen thuộc bên cạnh là a đầu và mẹ nàng. Nàng chợt òa khóc nức nở từng tiếng, mẹ nàng thấy nàng khóc thì ôm lấy nàng hỏi han có chuyện gì. Phần Thanh Yến chẳng dám kể cho ai chỉ biết nước mắt ngắn dài đến khi thiếp đi vì mệt.

Mãi đến trời chập tối, lần nữa thức dậy đã nghe thấy tiếng Hồ lão gia nói với mẹ nàng điều gì rồi lại bỏ đi. Thấy nàng tỉnh dậy mẹ nàng nói với nàng rằng. "Yến Yến à, chuyện hôn sự với Cơ tiểu tướng quân đến lúc thực hiện rồi. Cha hắn là tướng quân đương triều, hắn là người tuy có vẻ thô kệch lại là người tốt tính. Gả cho hắn con sẽ không sợ chịu thiệt, còn tên tình lang của con giờ đã thành gia lập thất sẽ không nhớ đến con nữa đâu. Nghe mẫu thân gả cho Cơ Phát, đây là ý nguyện của Hồ gia đều là muốn tốt cho con." Bà nói rồi chẳng đợi Thanh Yến trả lời lại nói tiếp." Ngày mồng ba tháng tới sẽ cử hành hôn lễ cho dù ngươi không đồng ý cũng phải gả cho hắn."

Thấm thoát đến ngày cử hành hôn lễ, nàng vận một thân giá y khắp người một thân đỏ rực. E là hôm nay sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời nàng nếu Cơ Phát biết nàng không còn trong trắng. Bên tai nàng là tiếng mẫu thân đang chải tóc và nói những lời chúc tốt đẹp dành cho nàng. Ngắm nhìn mình trước gương, lệ nàng không sao rơi xuống được, những đêm qua nàng đã khóc đến khóc thể nào khóc thêm được nữa. Nàng khóc không phải vì tình yêu dành cho tên thư sinh kia bị chà đạp mà là vì nàng sợ nàng sẽ là nỗi nhục nhã ê chề của gia tộc họ Hồ.

Bước vào Cơ Phủ nàng thêm lo sợ, bà mối đang dẫn dắt nàng. Từng bước từng bước một đi đến gần bên hắn.
"Nhất bái thiên địa..."
"Nhị bái cao đường.."
"Phu thê đối bái..."
"Đưa vào động phòng.."
Bước vào gian phòng cô tịch, nàng ngồi trên chiếc giường hỉ chờ đợi địa ngục tăm tối phía trước. Rồi một canh giờ sau.."Kétttt" cánh cửa mở ra là Cơ Phát, trông hắn rất tỉnh táo có lẽ là uống không nhiều. Hắn đang tới gần Thanh Yến tay nàng bắt đầu run lên, thấy nàng sợ hãi ánh mắt hắn cũng dịu đi, Cơ Phát nắm lấy tay nàng ôn nhu mà nói.
" Đừng sợ ta sẽ đối xử tốt với nàng."
  
   Hắn dịu dàng hôn lên môi Thanh Yến tay trái đặt lên vai trấn an nàng tay phải ôn nhu luồng nhẹ vào áo nàng. Suốt cả quá trình hắn vẫn luôn nhẹ nhàng, nhìn người nam nhân trên thân nàng rồi lại đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt hắn. Vết sẹo này không làm hắn xấu đi mà làm hắn trông chững chạc hơn bao giờ hết, đây làng dáng vẻ không phải ai ở độ tuổi này cũng có được...

"Đến lúc rồi..." nàng thầm nghĩ."

"Nàng..."
"

Đúng, thiếp không còn trong trắng nữa, chàng tính xử lý  thế nào?" Nàng cố trấn tĩnh trả lời.
"Nàng giải thích chút đi."
"Có tình lang, trao thân, gã lên Kinh thành dự thi, rồi lấy nữ nhân có gia thế hơn."
Hắn lại hôn nàng. "Đều là chuyện quá khứ rồi..quá khứ hai ta đều không sạch sẽ..." dừng một lúc hắn lại nói "Hai ta đều cần có một kết cục, một kết cục trọn vẹn."
.
Cùng lúc trong đêm ấy
"Cơ đại tướng quân... thật lâu đã không gặp ngươi." Tuy tuổi tát đã cao nhưng giác quan của Cơ Xương vẫn không bớt phần nào nhạy bén. Không khó để ông phát hiện ra có kẻ hiện diện trong căn phòng.
"Ai!"
"Là trẫm.. Hàn Thiên"
"Các ngươi trốn cũng lâu thật đấy đến con cũng có đứa thứ hai rồi."
Thấy vậy Cơ Xương lại hoảng hốt. "Hoàng thượng, nếu người thật lòng yê thương Phát nhi thì nên để cho nó một con đường sống. Cơ gia chúng ta cái gì cũng không cần, nhưng cần có người nối dõi không thể tuyệt hậu được. Huống hồ nó là nam nhân..."
"Nam nhân thì sao chứ?" Hàn Thi ngắt lời

"Nam nhân với nam nhân vốn không thể. Ngài không thể cho nó hạnh phúc càng không thể cướp nó khỏi gia đình nó." Cơ Xương cúi rập người xuống. "Mong ngài buông tha cho Cơ Phát, cũng là buông tha cho Cơ Gia."
"Ngươi nói nhiều quá rồi, người đâu bắt lão già này và nghiệt chủng kia lại cho ta."

Về phía Cơ Phát, nghe thấy tiếng bước thấp thoáng trong sân nhà, tiếng bước chân của Ẩn Sĩ-quân lính bí mật của Hoàng Gia, sự hiện diện của họ chỉ có người nắm giữ đất nước mới đủ quyền hành và được phép biết tới. Lí do Cơ Phát biết tới sự hiện diện của những Ẩn Sĩ này là vì hắn cũng từng là thành viên của tổ chức này, hắn đã từng bị phế mất chín phần võ công mới thoát khỏi cái địa ngục tăm tối đó. Những Ẩn Sĩ ở đó đều là nô lệ được "kẻ cầm đầu" nhận về dạy dỗ từ nhỏ, giai cấp được phân biệt rất rõ rệt. Chỉ cần là kẻ mạnh thì sẽ được coi trọng, còn kẻ yếu hoặc là chết hoặc là bị kẻ mạnh phế mất võ công. Từ đầu tên tự của hắn vốn là Tử Mặc- cái chết lăng thầm, hắn được Cơ tướng quân nhặt về lúc đang thoi thóp, được ông cứu chữa rồi nhận hắn là con trai tự là Cơ Phát. Hắn ra được khỏi đó là nhờ một kẻ gọi là Cẩm đưa ra, nhưng đổi lại hắn phải chịu được ba chiêu của gã. Hắn đã vượt qua nhưng lại chỉ còn chưa tới nửa cái mạng. khi hắn bình phục đã mất toàn bộ kí ức, tận tới lúc trải qua sinh tử nơi chiến trương hắn mới nhớ lại phần nào kí ức đã qua.
Trở lại với thực tại, đề phong chuyện như ngày hôm nay từ lâu hắn đã xây ra một căn mật thất kịp thời đưa Thanh Yến xuống trú ẩn.
"Cơ Phát! Ngươi ra đây cho trẫm!" Tiếng vang của Hàn Thi cắt đức mạch suy nghĩ của hắn. "Mau lục soát cho trẫm!"
Không còn biện pháp nào khác hắn chỉ còn cách giơ tay chịu trói." Hắn quỳ rạp dưới chân Hàn Thi, lẳng lặng chờ đợi một kết cục bi thảm.
"Tiện nhân đó đâu?"
"Bẩm, chúng nô không thấy nữ nhân nào cả."
"Có thể ả đang ở một nơi bí mật nào đó, mật thất chẳng hạn."Một giọng nói khác lạ cất lẻn từ trong tăm tối. Giọng nói ấy khi Cơ Phát vô thức run lên, nhưng hắn không thể nào nhớ ra.
"Tỉ như....." sau câu nói nửa chừng ấy, hình bóng một nữ nhân được đưa đến trước mặt mọi người.
"Nương tử?" Cơ Phát ngỡ ngàng, hắn tự hỏi làm sao mà hắn ta biết được.
Kẻ đó lại đến gần thì thầm vào tai hắn. "Đã lâu không gặp Tử Mặc, Cẩm rất nhớ ngươi...."
--------
Đã lâu không đăng chương mới mấy cô nhớ tui hong
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net