Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt tình nguyện kết thúc lớp Cơ Phát lại tổ chức liên hoan để 'mừng lần tình nguyện cuối cùng của đời sinh viên'. Cậu phì cười, cái sở thích tụ tập đã ăn vào máu mà sao lúc nào bọn nó cũng phải viện cớ thế nhỉ? Giọng lớp trưởng oang oang

"Tình yêu nào có gà bông, gấu bông hay khủng long bông thì mang đến cho vui nha."

Có kẻ hét lên

"Sau vụ lửa trại lần trước thì cá voi bông cũng không dám bơi lại gần lớp mình đâu thằng kia."

"Nếu có người dám đến tao sẽ gọi Triệu Phiếm Châu bằng anh...hehe..."

Cả lớp bắt đầu ầm ầm như cái chợ vỡ. Cơ Phát cười buồn, nỗi nhớ cuộn lên se sắt trái tim cậu. Lúc nào cũng là 'một thời gian nữa'. Tại sao anh không cho cậu một con số cụ thể? Để việc chờ đợi dễ dàng hơn một chút khi cậu biết mình sẽ phải đợi bao lâu, để cậu không bị nỗi nhớ dày vò từng giây từng phút thế này.

"Sao thế?" Từ Tấn huých tay cậu "Có định mang khủng long bông nhà mày đến không?"

"Đi Mỹ rồi?"

"Bao lâu?"

"Sắp hai tháng?"

"Bao giờ về?"

Khuôn mặt hờ hững của Cơ Phát hơi khựng lại, một tia chua xót lóe lên trong đôi mắt đen dài, cậu đáp bình thản

"Không biết."

"Vợ chồng mày hay nhỉ?"

"Mày quên mục đích kết hôn của tao rồi à?" Cơ Phát mỉa mai.

"Lúc kết hôn thì có thể nhưng giờ khác rồi. Từ hôm anh ta đi mày cứ như người mất hồn" Từ Tấn nắm lấy bàn tay đầy vết trầy xước của cậu giơ lên "Nhìn xem, mày đi tình nguyện hay đi hành xác hả?"

...

"Mày yêu anh ta rồi, khờ ạ."

Cơ Phát nhếch môi, không phải bây giờ cậu mới nhận ra mình yêu anh, cậu cũng chẳng cố chấp không chịu thừa nhận. Mà điều khiến cậu băn khoăn chính là tình cảm của anh, kết hôn nửa năm tình cảm của anh vẫn là một dấu hỏi to đùng với cậu. Anh chu đáo, dịu dàng, yêu chiều hết mực nhưng những trò đùa tinh quái của anh không chứng tỏ rằng anh yêu cậu, anh cũng chưa bao giờ nói với cậu ba từ quan trọng đó. Để cậu chới với trong cái mê cung không có lối thoát này.

Hàn Diệp đi Mỹ sắp được hai tháng rồi, những cuộc gọi vẫn đều như vắt chanh dặn dò đủ thứ như bà mẹ lo cho đứa con nhỏ. Cậu chỉ ậm ừ cho qua rồi nhanh chóng cúp máy, cũng chẳng buồn hỏi khi nào anh sẽ về. Cơ Phát đã quyết định khép thứ tình cảm viển vông này lại, việc có quá nhiều người vây quanh có lẽ nhất thời khiến anh thấy thú vị với một đứa ngang như cua lại không bị cuốn vào sức hút của anh như cậu. Rồi một ngày anh cũng sẽ thấy chán và buông tay giống như anh đã làm với những người trước kia. Việc của cậu chỉ là chờ ngày đó đến bởi vì hiện giờ cậu đã không còn đủ can đảm là người buông tay trước nữa rồi.

"Thiếu phu nhân, cậu xuống nhận bưu phẩm."

Tiếng gọi của bà Lục làm cậu dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, Cơ Phát mệt mỏi đi xuống phòng khách. Mấy chị giúp việc đang xúm quanh một bó hoa hồng rất lớn, trầm trồ ghen tị "Cậu chủ lãng mạn quá, đi công tác nước ngoài vẫn còn gửi hoa tặng vợ", "Lấy nhau nửa năm rồi mà cứ như vợ chồng mới cưới ý"...

"Cậu Cơ Phát phải không ạ?"

Một anh chàng mặc đồng phục công ty chuyển phát nhanh bước đến trước mặt cậu và chìa ra một quyển sổ

"Mời cậu ký nhận vào đây."

Làm xong thủ tục Cơ Phát bước đến bên cạnh bó hoa, rút lấy tấm thiệp màu xanh mở ra [Một tiếng nữa đón anh ở sân bay]

Cậu thừ người, đầu óc trống rỗng. Xỏ chân vào đôi boot bệt màu ghi xám Cơ Phát với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi đi xuống lầu. Đoạn đường đến sân bay dường như ngắn hơn cách đây hai tháng khi cậu tiễn anh đi. Chậm rãi bước trong không gian rộng lớn Cơ Phát không hề biết vẻ lơ đãng của mình lại thu hút biết bao ánh nhìn. Trong dòng người tấp nập có hàng lông mày rậm hơi nhíu lại nhưng đôi mắt xanh thẳm lại ánh lên tia nhìn thật dịu dàng. Hàn Diệp bước đến trước mặt Cơ Phát, đưa tay nâng nhẹ cằm cậu lên đối diện với anh

"Em gầy đi đấy."

Cơ Phát vẫn đứng nhìn anh chăm chăm. Bó hoa ngoại cỡ và đoạn đường ra sân bay không đủ để cậu chuẩn bị tinh thần cho lần gặp lại này. Hai tháng với những cuộc điện thoại không đầu không cuối, hai tháng với những tin nhắn cụt lủn nhắc cậu không được bỏ bữa, nhớ giữ ấm, ăn ít kem thôi, không được thức khuya...cậu không thể nhớ hết. Hai tháng dằn vặt với chữ 'ly hôn' dù chỉ thoáng qua trong suy nghĩ nhưng cảm giác trái tim đang co thắt trong lồng ngực lại hiện hữu thật rõ ràng. Cuộc hôn nhân này đã định chỉ ngắn ngủi như vậy thôi sao? Nếu như vậy tại sao ngay từ đầu anh nhất định ép cậu phải kết hôn, tại sao còn ân cần dịu dàng như vậy? Để đến khi cậu yêu anh anh lại trở nên lạnh lùng, hờ hững. Cảm giác nằng nặng trên vai kéo Cơ Phát trở về thực tại, anh vừa ngả xuống vai cậu, đôi mắt sâu thẳm khép nhẹ bình thản. Nhìn anh hồi lâu Cơ Phát bất giác đưa tay chạm khẽ lên cái cằm lởm chởm râu, mới hai tháng mà anh gầy đi nhiều quá. Hàn Diệp hừ nhẹ

"Đừng phá anh ngủ."

"Về đến nhà rồi anh dậy đi."

Vừa vào phòng thấy anh bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa kê gần cửa sổ Cơ Phát cũng chỉ biết đi theo sau, hiện giờ cậu thật sự không biết phải nói gì. Năm phút rồi không khí trong phòng vẫn trôi qua trong im lặng, đắn đo một hồi cậu cắn môi hỏi khẽ

"Anh...có muốn ăn gì không để em nấu?"

"Không" anh đáp, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

"Vậy để em lấy nước cho anh, anh muốn uống gì?"

"Không."

"Em đi pha nước tắm cho anh?"

Hàn Diệp từ từ mở mắt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã sắp khóc tới nơi nhàn nhạt mở miệng

"Em sợ anh à?"

Cơ Phát lắc đầu.

"Vậy là ghét anh?"

"Em không có." tiếp tục lắc đầu.

"Sao anh vừa về mà tránh như tránh tà vậy?"

"Em không..."

"Lại đây." Hàn Diệp cắt ngang.

Cơ Phát chầm chậm bước lại, Hàn Diệp đột nhiên nắm tay cậu kéo mạnh làm Cơ Phát ngã vào lòng anh. Mùi hương quen thuộc len vào từng tế bào trong cơ thể khiến tim anh khẽ run lên. Cơ Phát chật vật ngồi dậy, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói trầm ấm nuông chiều

"Anh cưới vợ về để yêu, để chiều không phải để làm mấy việc đó."

Động tác của Cơ Phát hơi khựng lại, anh vừa nói 'để yêu' là có ý gì? Là muốn nói với cậu anh yêu cậu sao? Vừa ngẩng đầu lên lập tức chạm phải ánh mắt nóng rực của anh khiến bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu cậu đều biến đâu hết. Hàn Diệp hỏi lại

"Em thật sự không ghét anh?"

Cơ Phát lắc đầu, có cảm giác hình như đôi mắt xanh thẳm hơi thoảng ý cười. Khóe môi gợi cảm mấp máy nhả ra mấy chữ

"Vậy hôn anh đi."

Hàn Diệp thích thú quan sát người đối diện, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh gương mặt Cơ Phát lập tức đỏ ửng còn lan đến cả vành tai, đôi mắt đen huyền mở lớn nhìn anh không chớp, lộ rõ vẻ ngạc nhiên hình như còn có chút hoảng hốt. Nhìn đến sự do dự của cậu anh nhướn mày

"Không muốn?"

"Em..."

Cơ Phát cụp mắt, lời đề nghị đường đột của anh làm cậu có chút băn khoăn. Kết hôn nửa năm không phải hai người chưa từng hôn nhau nhưng đều là trong những hoàn cảnh bắt buộc như hôn lễ hoặc một vài buổi tiệc xã giao. Còn khi chỉ có hai người anh luôn tôn trọng cậu tuyệt đối, chưa từng có hành động đi quá giới hạn. Cơ Phát không biết anh suy nghĩ điều gì sau đôi mắt xanh thẳm đang nhìn thẳng vào mình kia, nhưng cậu muốn thành thật với tình cảm của mình, cậu muốn nụ hôn này, nụ hôn dành cho người cậu yêu. Hai cánh tay mảnh dẻ hơi run rẩy choàng qua vai anh, Cơ Phát cắn môi

"Anh...nhắm mắt lại được không?"

Hàn Diệp hơi sững lại nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo, hơi thở phảng phất hương hoa nhài càng lúc càng gần làm nhịp tim của anh cũng bắt đầu không thể kiểm soát nổi, ký kết hợp đồng hàng trăm triệu* cũng không làm anh căng thẳng như lúc này. Khoảnh khắc môi của cậu chạm lên môi anh Hàn Diệp cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp toàn thân. Đây cũng không phải lần đầu hai người hôn nhau, càng không phải lần đầu anh hôn người khác nhưng cảm giác này thì đúng là lần đầu tiên. Ngây người trong giây lát anh bắt đầu tham lam quấn lấy môi Cơ Phát, đến khi có cảm giác cậu sắp không thở nổi mới luyến tiếc buông ra. Nhìn gương mặt ửng hồng đang áp vào ngực mình thở dốc khóe môi Hàn Diệp khẽ giương lên nụ cười thỏa mãn. Nụ hôn này chính là câu trả lời anh muốn.

*1 triệu NDT = khoảng 3,5 tỉ tiền Việt, đã mất công chém thì phải mạnh tay xíu 🤭

Anh ghé sát tai cậu thì thầm "Anh yêu em."

Còn chưa hoàn hồn sau nụ hôn mãnh liệt vừa rồi trái tim nhỏ bé của Cơ Phát lại bị lời tỏ tình của anh dọa cho muốn ngừng đập nhưng khóe môi vẫn không tự chủ cong lên. Hai cánh tay vòng qua sau lưng anh ôm càng chặt, nhưng cậu vẫn dụi sâu vào ngực anh không dám ngẩng đầu lên. Hàn Diệp cười nhỏ

"Em định cứ ôm anh như vậy sao?" thấy con mèo nhỏ vẫn xấu hổ vùi mặt trong ngực mình Hàn Diệp tiếp tục pha trò "Thân thể anh giữ gìn hơn ba mươi năm trời giờ có mình em độc chiếm thôi đó, vậy phải tính tiền theo giờ."

Cậu ngồi dậy, mím môi đánh lên ngực anh

"Xấu xa..."

Anh nắm mũi cậu lắc nhẹ

"Không xấu sao cưới được em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net