Chương 17. Diệp Uyên & Lâm Yêu Yêu ( Đừng để lỡ nhau )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẹ..." Cô chẳng biết nên nói gì.

"Mẹ thấy cũng là chuyện sớm muộn thôi." Bà Lâm rạng rỡ: "Từ lúc con nằm viện mẹ đã nhận ra nó đối xử với con rất tốt. Yêu à! Nghe lời mẹ, con mà sống với nó nhất định sẽ hạnh phúc, tốt hơn Đinh Tư Thừa nhiều. Mẹ có tuổi rồi, đoạn đường từng đi cũng nhiều hơn con. Con mà cưới được nó, mẹ mới yên tâm."

Đầu Lâm Yêu Yêu như phình to: "Bọn con vừa mới hẹn hò, được bao lâu còn chưa biết."

"Con ấy à, giống hệt Tiểu Diệp." Bà Lâm nổi cáu.

"Mẹ! Đang yên đang lành mẹ kéo Tiểu Diệp vào đây làm gì?"

Bà Lâm lau tay vào tạp dề, đặt rau lên thớt, vừa thái vừa nói: "Một Niên Bách Ngạn và một Diệp Uyên, toàn là đàn ông tốt. Nhìn hai đứa con xem, chẳng đứa nào biết quý trọng."

Lâm Yêu Yêu tròn mắt nhìn mẹ, một lúc lâu mới lên tiếng: "Mẹ... Làm sao mẹ biết..."

"Niên Bách Ngạn chứ gì?" Bà Lâm cũng đâu phải người hồ đồ: "Mẹ biết, đó là sếp của con. Mẹ con là ai nào? Hôm đó cậu ấy tới thăm với tư cách là sếp của con, nhưng vừa nhìn là mẹ biết cậu ấy tới vì Tiểu Diệp. Lúc đó con còn đang cấp cứu. Tiểu Diệp đứng đờ đẫn luôn. Ánh mắt người sếp đó của con nhìn nó, rõ ràng là khác."

"Nhưng... anh ấy có vợ rồi." Lâm Yêu Yêu nói một câu thăm dò.

Bà Lâm nghe xong dừng tay lại, một lúc sau mới lắc đầu ngán ngẩm: "Con không nói mẹ cũng quên mất. Cũng phải, đàn ông tốt toàn bị người khác cướp trước. Thế nên Yêu Yêu à! Con đừng có đợi tới lúc Diệp Uyên lấy người khác rồi mới biết mình cần cái gì."

Vòng vèo một hồi cuối cùng lại trở về cô, Lâm Yêu Yêu thở dài.

Diệp Uyên đi vào, tươi cười hỏi có giúp được việc gì hay không.

Bà Lâm tuyệt đối không làm "bóng đèn". Bà vội vàng đặt chỗ rau trong tay tới trước mặt Lâm Yêu Yêu, mỉm cười nói với Diệp Uyên: "Con tới đúng lúc lắm, còn món cuối cùng thôi, con vào giúp Yêu Yêu đi."

Dứt lời, bà rửa tay rồi đi ra khỏi bếp.

Lâm Yêu Yêu khó xử lắc đầu. Mẹ ơi là mẹ!

Diệp Uyên bước tới, vòng tay từ phía sau ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô: "Em dạy anh đi, để anh làm!"

"Không cần đâu! Anh là cậu chủ, thân thể quý như ngọc." Cô chợt nhớ tới Đinh Tư Thừa. Đây là món sở trường của anh ấy. Khi còn ở nước ngoài anh ấy thường xuyên làm cho cô ăn, cô biết nấu cũng là vì Đinh Tư Thừa. Vội vàng xua đi hình bóng trong đầu, cô mím môi cười khẽ, rồi đẩy Diệp Uyên ra.

Diệp Uyên xoa xoa mũi. Đúng là anh không biết nấu cơm. Ở nhà lại có đầu bếp chuyên biệt, còn khi tới sân bay thì lại có nhà ăn, vốn dĩ không tới phiên anh động tay. Anh sát lại gần cô, có chút ngượng ngập: "Vậy anh nhìn em làm."

"Anh ra ngoài đi, dầu mỡ bắn vào người anh đó."

Diệp Uyên sống chết không chịu ra.

Lâm Yêu Yêu đành để mặc anh.

"Vậy... anh lấy gia vị giúp em."

Diệp Uyên gật đầu.

Căn phòng bếp vì có sự góp mặt của Diệp Uyên mà trở nên chật chội hơn. Anh cũng rất tích cực, chỉ có điều rất nhiều gia vị anh không biết, thậm chí cả bột canh và mỳ chính cũng không phân biệt rõ ràng, đành phải nếm trước rồi mới đưa cho Lâm Yêu Yêu.

Lâm Yêu Yêu thấy vậy, dở khóc dở cười: "Anh đúng là đại thiếu gia đấy!"

Một cậu chủ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng...

Mặt Diệp Uyên bất giác đỏ lên, cười ngại ngùng.

Sau khi hai người họ làm xong món cuối cùng, Diệp Uyên chủ động bê ra, đặt lên bàn. Lâm Yêu Yêu đi phía sau anh. Vừa bước chân ra khỏi bếp, cô liền thấy Diệp Uyên đứng sững lại, sống lưng đờ ra.

Cô không hiểu, nghiêng đầu nhìn và rồi cũng chết sững.

Ngoài cửa là Đinh Tư Thừa. Không biết anh ấy tới từ khi nào, nhưng trông vẻ mặt của hai ông bà Lâm có phần thiếu tự nhiên.

Còn Đinh Tư Thừa sau khi nhìn thấy Diệp Uyên cũng sững sờ...

...

Dùng bữa tối xong, lúc Diệp Uyên chuẩn bị đi, bà Lâm thúc giục Lâm Yêu Yêu xuống nhà tiễn anh. Cô chịu không nổi, đành đi theo Diệp Uyên ra tận bãi đỗ xe.

Trăng đêm nay rất sáng, làm trắng cả gương mặt cô.

"Chúng ta đi hóng gió một chút không?" Diệp Uyên nắm tay cô, khẽ đề nghị.

Lâm Yêu Yêu tựa như một cô búp bê mộng du, rất lâu mới tỉnh lại, lắc đầu: "Hay là thôi đi!"

Diệp Uyên cũng không miễn cưỡng, lại nói: "Vậy... lên xe nói chuyện với anh một lát đi?"

Lần này, Lâm Yêu Yêu không từ chối.

Lên xe rồi, Diệp Uyên quay sang kéo tay cô lại, thở dài: "Yêu Yêu! Rốt cuộc em đang nghĩ gì?" Hỏi câu này đích thực là không cần thiết. Anh thừa biết cô đang nghĩ gì.

Cô đang nhớ tới Đinh Tư Thừa!

Trước bữa tối, cuộc viếng thăm bất ngờ của Đinh Tư Thừa đã phá vỡ hoàn toàn bầu không khí hòa hợp. Ít nhất thì, nụ cười trên gương mặt cô đã không còn nữa.

Đinh Tư Thừa không ở lại nhà họ Lâm quá lâu. Anh ta tới đưa thuốc, sau khi gửi cho cô còn hỏi thăm sơ qua xem gần đây cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, sau đó ra về.

Diệp Uyên đã nhìn rất rõ, ánh mắt cô trước sau vẫn theo sát Đinh Tư Thừa, chưa hề rời đi.

Đinh Tư Thừa bỏ đi là trái tim cô cũng lạc theo.

Cả bữa tối cô đều im lìm, không nói một câu, nếu không thì lại hoang mang như đánh mất thứ gì. Anh nhìn thấy mà xót xa tận tâm can.

Lâm Yêu Yêu thấy anh bất ngờ hỏi một câu như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn. Nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, khẽ lắc đầu, cố gắng ép ra một nụ cười: "Em có nghĩ gì đâu!"

Diệp Uyên nhìn cô, đau thương dần lan tràn nơi đáy mắt.

Anh giơ tay, xoay mặt cô lại, nhưng vẫn cố gượng cười: "Yêu Yêu! Anh là bạn trai của em. Có chuyện gì không vui em phải nói với anh, biết không?"

Lâm Yêu Yêu cũng nhìn anh, một lúc sau mới khẽ gật đầu.

Cô đáng thương như vậy càng khiến anh say đắm.

Anh không nén nổi tình cảm trong lòng, cúi đầu xuống, áp sát môi cô.

Một sự căng thẳng vô cớ bao bọc lấy cô. Hai tay Lâm Yêu Yêu siết chặt. Khi môi anh gần dính vào môi cô, cô bỗng quay mặt đi.

Diệp Uyên không ngẩng lên, vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Đôi mắt anh ánh lên một tia sáng lúc tối lúc sáng. Lâm Yêu Yêu mím chặt môi, quay sang một bên thở gấp. Anh một lần nữa ép cô trở lại. Lần này, nụ hôn trút xuống như bão táp mưa sa, khiến cô không kịp phòng bị.

"Diệp..." Cô đang định gọi tên anh, đầu lưỡi anh bèn nhân cơ hội đó tiến vào.

Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao hòa, cô như bị ai đóng đinh trên ghế, không thể nhúc nhích, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, hàng mi run rẩy.

Diệp Uyên nhận ra cả người cô cứng đờ, bàn tay nhỏ cũng đang nắm chặt. Anh bèn nhẹ nhàng hơn, nụ hôn từ bá đạo chuyển thành triền miên...

Hô hấp của Lâm Yêu Yêu trở nên gấp gáp, hai tay cô vô thức chặn lồng ngực đang không ngừng đè xuống của anh lại.

Anh chìm đắm giữa hai cánh môi, khẽ nói một câu xúc động: "Thử cảm nhận anh một lần, được không?"

Lời nói ấy có sức nặng như đá tảng đập vào tim cô.

Cánh tay cô từ từ thả lỏng.

Từng ngón tay cũng buông lơi...

Cô nhẹ nhàng mở mắt, khóe mắt hơi ướt.

Diệp Uyên đau lòng nhìn cô, rồi cúi xuống hôn lên mắt cô. Sau đó anh từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng lại phủ lên môi. Ban đầu chỉ là sự kết hợp, quấn vít nhẹ nhàng. Cô không phản kháng.

Sự ngoan ngoãn của người con gái trong lòng khiến Diệp Uyên rất mừng, tình yêu dành cho cô càng thêm sâu đậm. Nụ hôn của anh cũng bắt đầu chuyển thành tìm kiếm, đâm vào khoang miệng, gần như muốn thôn tính toàn bộ.

Lâm Yêu Yêu cảm giác hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, khản đục.

Rất nhanh, có một đôi tay men từ eo cô đi lên, cởi cúc cổ áo của cô ra một cách chầm chậm, thuần thục, nhưng rất kiên quyết. Cả người cô căng cứng, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng từng ngón tay anh đang phủ lên da thịt ở giữa eo.

"Đừng..." Cô đẩy anh ra, giữ chặt lớp áo lộn xộn trước ngực, ngay sau đó cô quay người định mở cửa.

Diệp Uyên từ phía sau ôm chặt lấy cô, gương mặt sầu não: "Xin lỗi, xin lỗi em..."

"Em... Em muốn về nhà." Lâm Yêu Yêu sắp khóc tới nơi, giọng nói nghẹn ngào.

Lúc này Diệp Uyên sao có thể thả cô đi. Anh không muốn một đoạn tình cảm khó khăn lắm mới gây dựng được lại bị hành vi quá giới hạn vừa rồi của mình phá hủy. Anh không ngừng dỗ dành bên tai cô, hết lời xin lỗi. Như vậy, Lâm Yêu Yêu mới dần dần bình tĩnh lại.

"Anh không hề muốn làm hại em, Yêu Yêu!" Anh chân thành nói.

Cả người Lâm Yêu Yêu dính sát vào cửa xe, không ngừng lắc đầu: "Tại em không tốt..." Cô thề rằng mình đã cố gắng hết sức để phối hợp, nhưng cô vẫn chưa quen với việc để một người đàn ông khác chạm vào mình.

Trái tim cô mỗi ngày đều nỗ lực quên đi Đinh Tư Thừa, nhưng cơ thể cô vẫn nhớ rõ hơi ấm của anh ấy...

"Không! Tại anh quá gấp gáp. Anh đã hứa sẽ dành thời gian cho em làm quen." Diệp Uyên ôm lấy cô, giọng nói đầy bất lực, nhưng đôi mắt chất chứa một nỗi đau sâu sắc...

..........

Lâm Yêu Yêu ngủ mãi rồi tự nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra đã là buổi chiều.

Lúc cô uể oải đi vào nhà bếp tìm đồ ăn, mẹ lại bắt đầu cằn nhằn ở phía sau, nói con gái con đứa lớn bằng từng này còn ngủ trương mắt lên, ngày đẹp trời thế này phải ra ngoài hẹn hò mới phải.

Lâm Yêu Yêu ngó một cái ra ngoài trời qua cửa kính trong phòng bếp. Thời tiết đẹp chỗ nào vậy? Toàn là mây mù.

"Bố con lại đi tìm bạn chơi cờ rồi phải không ạ?" Cô lê dép tới mở tủ lạnh ra, lười biếng nói: "Mẹ rảnh rỗi thì cũng đi chơi mạt chược gì đó cho vui. Mấy hôm trước cô Vu tới tìm mẹ mấy lần mẹ toàn không đi. Ra ngoài chơi cùng mấy bác hàng xóm, đỡ phải ở nhà trông con."

"Cái con bé vô tâm vô tính này. Mẹ là mẹ con, mẹ không trông chừng con thì ai trông? Cậu Diệp Uyên đó cũng muốn tới với con lắm, con đâu có màng tới người ta."

"Mẹ! Con định ăn cơm đây, lúc ăn mà còn nghe mẹ càu nhàu là ảnh hưởng tới sức khỏe đấy." Cô lẩm bẩm.

Bà Lâm thấy vậy, tức giận đập bốp một phát vào đầu cô, rồi quay người đi ra phòng khách.

Lúc đó Lâm Yêu Yêu mới được ăn một bữa cơm bình yên.

Nhưng cô còn chưa no được nửa cái bụng, đã lại thấy mẹ xông vào, khoa chân múa tay: "Mau đi nhận điện thoại kìa, Diệp Uyên gọi đấy!"

Lâm Yêu Yêu đúng là không còn muốn nói gì với thái độ hưng phấn này của mẹ. Mẹ ơi là mẹ, có cần phải sợ cô ế chồng đến mức này không? Cô mệt mỏi đứng dậy, một giây sau đã bị mẹ đẩy ra khỏi bếp.

Dưới sự giám sát của mẹ, cô đành phải lao với "tốc độ tên bắn" tới bên điện thoại. Bên kia là giọng nói gợi cảm của Diệp Uyên.

Đại khái anh toàn hỏi những chuyện thường nhật như cô ngủ có ngon không, có ăn gì không. Lâm Yêu Yêu trả lời lần lượt, rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ anh thế nào. Anh nói bà đã về nhà điều dưỡng rồi.

Đúng vào lúc Lâm Yêu Yêu tưởng rằng anh chỉ gọi điện hỏi thăm bình thường, Diệp Uyên bỗng đi thẳng vào vấn đề.

"Dịp Noel năm nay Tinh Thạch sẽ cho nghỉ lễ hai tuần, đúng đợt đó anh phải bay tới Roma. Đi cùng anh, được không?"

Đầu óc Lâm Yêu Yêu trống rỗng một lúc lâu, mới chợt nhớ ra Tinh Thạch đúng là sẽ cho nghỉ đúng dịp Noel theo kế hoạch của tổng bộ, vì rất nhiều nhân viên làm việc trong tổng bộ đều là người nước ngoài, phải về quê đón Tết. Cô suy nghĩ rồi nói: "Roma à..."

"Đúng vậy! Bên đó không khí rất trong lành, chúng ta sẽ chơi hai tuần thật vui vẻ." Diệp Uyên có chút phấn khích.

Lâm Yêu Yêu bất giác nhớ lại cảnh tượng lần gặp anh ở nước ngoài, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng có chút mâu thuẫn. Cô mím môi: "Còn lâu lắm mới tới mà. Bây giờ... em chưa thể quyết định được."

"Yêu Yêu!" Giọng nói của Diệp Uyên trở nên chân thành: "Anh rất mong em có thể cùng đi với anh."

Bên này Lâm Yêu Yêu chọn cách im lặng.

Sao cô không hiểu ý của anh khi muốn cô cùng anh đi Roma?

Một lúc sau cô thở dài: "Để em suy nghĩ một chút, được không?"

"Được!" Diệp Uyên rất dễ tính.

Cúp điện thoại, Lâm Yêu Yêu nằm xuống sofa, trầm tư suy nghĩ.

Bà Lâm cảm thấy kỳ lạ, vẫn còn cầm nguyên chiếc giẻ lau trong tay, bước lên hỏi: "Thế là nói xong rồi sao?"

Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, chớp mắt hai cái rồi gật đầu.

"Làm gì có ai yêu đương như hai đứa chứ?" Bà Lâm bất mãn làu bàu một câu, cúi người xuống bắt đầu lau bàn.

Lâm Yêu Yêu nhặt lấy chiếc gối ôm, nhìn mẹ đầy khó xử: "Mẹ! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Mỗi tuần đều có nhân viên vệ sinh tới làm theo giờ, mẹ đừng bận rộn nữa."

"Có chút tiền đó thì tiết kiệm đi. Lỡ như mà con ở vậy không lấy được chồng, còn có cái mà dùng." Bà Lâm vung chiếc khăn lên, lườm Lâm Yêu Yêu.

Lâm Yêu Yêu ấm ức, trông càng vô tội.

Điện thoại lại reo lên, bà Lâm vui mừng: "Nhất định vẫn là Diệp Uyên!"

Lâm Yêu Yêu cũng nghĩ là anh ấy. Cô nhận điện thoại. Còn chưa đợi đầu kia nói gì, cô đã lên tiếng trước: "Diệp Uyên! Anh cho em quá ít thời gian suy nghĩ rồi."

Bên đó im lặng.

"Alô?" Lâm Yêu Yêu cảm thấy kỳ lạ.

Đầu kia thở dài khe khẽ: "Yêu Yêu! Anh là Tư Thừa!"

Lâm Yêu Yêu chợt đờ đẫn.

"Tối mai em có thời gian không? Cùng đi ăn cơm nhé?"

Cô không trả lời.

"Yêu Yêu! Anh có chuyện muốn nói với em." Giọng Đinh Tư Thừa rất nhẹ nhàng.

Hơi thở của Lâm Yêu Yêu dần trở nên gấp gáp, mãi một lúc sau cô mới đáp lại: "Được!"

...

Trời vừa nhá nhem tối, Đinh Tư Thừa đã lái xe tới đón Lâm Yêu Yêu. Thời gian cuộc hẹn ăn tối là bảy giờ. Bây giờ hẵng còn sớm, hai người bèn chọn một quán cafe yên tĩnh để ngồi nói chuyện.

Vốn dĩ Lâm Yêu Yêu gọi cafe, nhưng bị Đinh Tư Thừa đổi thành nước hoa quả. Cô không lên tiếng. Sau khi nước hoa quả được bê lên cô vẫn cắn răng uống theo thói quen.

"Thời gian này em ổn chứ?" Đinh Tư Thừa phá vỡ bầu không khí yên lặng trước, nhẹ nhàng hỏi. Anh cũng gọi một cốc cafe. Hương thơm nồng nàn quấn lấy mùi hương dịu mát của hoa quả, tạo nên một sự hòa hợp lạ thường.

Lâm Yêu Yêu gật đầu: "Cũng tạm ổn!" Trong lúc nói chuyện, tim cô vẫn còn đập loạn. Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Cho dù là một người đã từng chết đi sống lại như cô, vẫn khó mà quên được hơi thở của anh.

Dù sao đây cũng là người đàn ông cô đã yêu bao nhiêu năm trời.

"Sao em gầy đi rồi? Ăn không ngon miệng?" Người con gái gần ngay trước mặt Đinh Tư Thừa sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt, đôi môi cũng không đủ hồng hào. Hàng mi cô cong cong, thần sắc nhạt nhòa, cằm rõ ràng đã nhọn hơn không ít.

Nói không đau lòng là giả. Ngoài cảm giác đau lòng, còn một sự áy náy không thể xua tan.

Cuối cùng Lâm Yêu Yêu cũng ngước mắt lên, sau khi nhìn nhanh qua anh một cái cô lại vội vàng cụp mắt xuống, gượng cười: "Em... giảm cân!"

"Đã đẹp lắm rồi, không cần giảm nữa." Đinh Tư Thừa nhíu mày.

Động tác uống nước hoa quả của Lâm Yêu Yêu chợt khựng lại.

"Thật ra anh chỉ muốn xem em sống có tốt hay không. Em cũng biết là anh không thể bước chân vào cửa nhà em, chỉ có thể dùng cách này để hẹn gặp em." Anh quan sát tỉ mỉ một chút, thấy tinh thần của cô cũng không tồi, ít nhiều cũng yên tâm phần nào.

"Em rất tốt, cảm ơn anh!"

Lời nói khách khí của cô bỗng chốc như rút đau trái tim anh, anh thở dài: "Yêu Yêu! Là anh có lỗi với em."

Hô hấp của Lâm Yêu Yêu trở nên dồn dập, cô khẽ lắc đầu: "Đã qua rồi, em... không trách anh!"

"Vậy tại sao còn nói chuyện khách sáo với anh như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net