Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn đi, nếu không ăn, thân thể của ngươi càng thêm suy yếu." Du Lợi khuyên nhủ.

Nàng vuốt tóc, lạnh lùng kháng cự

Nhân Gian Giới

"Quyền Du Lợi! Thả ta ra ngoài!"

Tú Nghiên phẫn nộ đánh vào cánh cửa, cho dù thế nào cũng không tưởng tượng được mình lại trở thành tù nhân của Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi ti bỉ lấy Định tiên phấn chế trụ nàng, đem nàng đưa tới Nhân Gian Giới, còn nhốt nàng trong biệt thự, khống chế tự do của nàng.

Nếu trước kia, nàng dễ dàng xông ra khỏi nơi này như trở bàn tay, nhưng không có thần kiếm trong tay, thần lực của nàng cũng dần tiêu hao, chẳng những không đánh ra lực đạo mà thân mình càng lúc càng suy yếu, giống như bây giờ, chỉ mới la to vài tiếng, nàng đã thở như trâu.

Đáng giận!

Nàng nhìn hai bàn tay đang run run của mình rủa thầm một tiếng, ngồi trở lại sô pha, tròng lòng càng thêm chua xót.

Thân là một trong Tứ Thần quan của Thừa Thiên cung, nàng cũng rất tự hào về pháp lực của mình, cùng từng nghĩ Quyền Vương bị biếm thành Bạch long kia tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, không nghĩ tới lần này lại thua trên tay tiểu nhân âm hiểm kia.

Khó trách Tú Anh muốn nàng cẩn thận, Quyền Du Lợi quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, cho dù vẫn bị không thuộc mình nguyền rủa, pháp lực của nàng ta vẫn đáng sợ như cũ...

Thông minh, xảo quyệt, lại khó có thể nắm bắt, tâm cơ trọng, thành phủ thâm, ý nghĩ nhanh nhẹn rõ ràng, sức phán đoán siêu cường, hơn nữa gan dạ sáng suốt hơn người, đối thủ như vậy, muốn đánh bại thật sự phi thường không dễ dàng.

Nàng bị bắt chỉ có thể tự trách do mình quá sơ suất, không nghĩ Quyền Du Lợi dám lên đến tận Thiên đình, lại tin nàng ta không còn thứ Định Tiên phấn quỷ quái kia nên mới thành kết quả như hôm nay...

Tức giận đánh vào ghế sô pha, nàng nhìn quanh căn phòng hoa lệ, rộng lớn, trong đôi mắt xinh đẹp càng chứa đựng buồn bực.

Nàng nhìn khoảng sân phía trước có nét phảng phất của Thừa Thiên cung, đây là nơi ở của Quyền Du Lợi nhưng nhìn cách bài trí xa hoa, tràn đầy tinh phẩm, nàng mới giật mình nhận ra hết thảy những đình viện này chẳng qua chỉ là cạm bẫy mà Quyền Du Lợi tạo ra, làm cho những gì nàng ta sở hữu đều liên lụy tới phàm nhân mà thôi.

Thật sự là cái tên cuồng ngạo tàn khốc.

Quả thực tựa như trò chơi nhân gian, dễ dàng có được những thứ quý giá, không thèm quan tâm mạng người, so với Quyền Vương trước kia chỉ có hơn chứ không kém.

Trong phòng, phủ trên bốn trụ giường lớn là sa trướng mềm nhẹ, ở các góc đặt những bình sứ vẽ tranh thủy mặc tạo nên phong cách cổ điển, cửa sổ bên trái có thể nhìn ra một khoảng sân tràn đầy hoa cỏ, chỉ tiếc là cửa sổ bị khổ kía, thậm chí còn được làm phép, không thể mở ra.

Nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, chưa từ bỏ ý định muốn thử lại lần nữa, cửa vẫn không động đậy, tức giận đạp vào cánh cửa một cái, trừng mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, lại cảm thấy buồn bực.

Chỉ điêu kia đem nàng nhốt ở đây đến tột cùng là có ý gì?

Từ khi nàng tỉnh lại đến giờ đã hai ngày, nàng ta cũng không xuất hiện, chỉ cho người mang thức ăn cùng...Thật đáng xấu hổ...

Nàng cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, cơn tức lần nữa lại dâng lên.

Chẳng những hai cánh tay để trần mà đùi cũng lộ ra, đây là trang phục một cô gái nhân gian thích mặc sao? Thật sự làm cho nàng không được tự nhiên đến cực điểm. Nhưng lại không thể cởi bỏ, không thể lõa thể mà nói chuyện với địch nhân được. Cái tên kia nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn ngập dục vọng, đáy lòng nàng lại nổi lên sự tức giận cùng ghê tởm.

Khi nào đoạt lại được thần kiếm, chuyện đầu tiên nàng muốn làm lả khoét hai tròng mắt của nàng ta.

Tú Nghiên dưới đáy lòng căm giận thề.

Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một cô gái trẻ tuổi bưng cơm trưa đến.

"Tiểu thư, thỉnh dùng cơm." Cô gái khiếp vía thốt.

"Ngươi tên là gì?" Nàng nhìn chằm chằm nàng ta.

Hai ngày qua, vẫn là cô gái này hầu hạ nàng, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bộ dáng nhỏ xinh, luôn nhìn nàng bằng vẻ mặt kinh hoảng.

"Ta gọi là Tước Nhi."

"Tước Nhi, khi trở thành người liền cam nguyện làm nô bộc cho Quyền Du Lợi sao?", nàng lạnh lùng nói.

Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận thật sự của cô gái này là một con chim sẻ, thân hình người này nhất định là Quyền Du Lợi giúp nàng làm pháp thuật.

"Tiểu thư, ta......" Tước nhi trợn to mắt, rung rung một chút.

"Đem ra đi, ta không đói bụng!" Nàng lạnh lùng thốt.

"Van cầu ngươi, ngươi không ăn, Du Lợi tiểu thư sẽ tức giận......" Tước nhi đột nhiên sắc mặt đại biến, hoảng sợ liếc vào cái gương bên góc tường phải.

Tú Nghiên trong lòng vừa động, hai hàng lông mày nhíu lại, xoay người đi về phía tấm gương khắc hoa văn mà nàng vẫn xem nhẹ.

Từ nhỏ nàng đã không thích soi gương, bởi vì nàng chán ghét nhìn thấy mặt mình, cho nên ở Vô Hồn cư sẽ không thấy một tấm gương đồng nào.

Mà ở trong này lại có một tấm gương to hình chữ nhật mà từ khi tỉnh lại nàng cũng không chú ý đến, nhưng ánh mắt của Tước Nhi đã làm nàng phát giác có bí mật gì đó, nàng không khỏi hoài nghi phải chăng Quyền Du Lợi ở sau tấm gương này giám sát nàng?

Đã sớm nghe nói Nhân Gian Giới có rất nhiều điều kỳ lạ gì đó, gương này khẳng định có vấn đề.

"Quyền Du Lợi! Ngươi đi ra cho ta!" Nàng đối với gương rống giận.

Nghĩ đến nàng ta ở sau gương rình coi nhất cử nhất động của nàng, nàng liền tràn đầu sự sợ hãi cùng tức giận.

Gương không nhúc nhích, nàng tức giận cầm lấy cái ghế, dùng sức phang vào đó một cái.

Phịch một tiếng, gương không tổn hao gì, ghế dựa lại nát bét.

"A! Tiểu thư......" Tước nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, che miệng lại, không biết phải làm sao.

"Hô! Hô!" Nàng thở phì phò, khuôn mặt xinh đẹp bốc hỏa lại càng kiều diễm hơn.

Gương xoay mình trở nên trong suốt, giống như một cánh cửa sổ lớn, lại thấy Quyền Du Lợi đang ngồi trên một cái ghế da xa hoa ở đối diện, hai chân thon dài gác lên, nhìn nàng cười.

"Ngươi thật đúng là bạo lực! Võ Tinh đại nhân." Cách thủy tinh, thanh âm Quyền Du Lợi rõ ràng truyền đến.

"Ngươi là đồ vô sỉ!" Nàng căm tức.

Quyền Du Lợi chậm rãi thu hồi chân dài, đứng lên, đi về phía tấm gương, hai tay vịn lên mép gương, khuôn mặt hoa mỹ tiến sát gần, nhếch lên nụ cười giả tạo.

"A...... Loại cảm giác này, giống như là ta đang quan sát thú cưng được chăm nuôi trong chuồng", Du Lợi châm biếm lại có chút đăm chiêu.

Hai ngày qua Du Lợi giam cầm nàng, quan sát nhất cử nhất động của nàng cũng luôn suy nghĩ một vấn đề.

Nàng là ai?

Trừ bỏ thân phận Tú Nghiên - Võ Tinh đại nhân, nàng đối với ta còn có ý nghĩa đặc biệt, nếu không, trong lòng ta sẽ không có sự xao động đặc biệt, rất khó giải thích.

Trong lòng Du Lợi đang rung động nghiêm trọng, vì nàng mà kinh hoàng, vì nàng mà tim đập nhanh...

Cảm giác này Du Lợi chưa từng trải qua, nàng ta chưa cho phép cũng không khống chế được liền đột nhiên sinh ra, càng làm cho nàng kinh hãi, ý thực được phản ứng mãnh liệt như vậy chỉ có thể là do thích.

Chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền không thể tự kềm chế......

Vì sao?

"Đừng lén lút, ngươi muốn gì thì trực tiếp đối mặt ta, Quyền Du Lợi', nàng khiêu khích trừng mắt nhìn.

"Muốn ta trực tiếp đối mặt ngươi, hậu quả ngươi tự gánh chịu nha, Tú Nghiên', ánh mắt Du Lợi không có ý tốt.

"Cái gì?" Nàng ngẩn ra.

Du Lợi ngả ngớn cười, ấn bàn phím, một bên tường đột nhiên mở ra thành cánh cửa, tiêu sái bước vào phòng.

Nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, đây là mặt tường rõ ràng, sao có thể biến thành cánh cửa?

"Ngạc nhiên lắm sao? Ta chẳng qua chỉ làm một chút thủ thuật nhỏ, ngươi liền không nhìn thấy cánh cửa này", Du Lợi nhún vai cười.

Nàng trong lòng căng thẳng, Du Lợi chẳng những luôn giám thị nàng, còn có thể tùy lúc mà bước vào phòng.

"Ở nhân gian, khoa học kỹ thuật chẳng khác nào ma pháp của phàm nhân, chỉ cần có bí quyết, không cần pháp lực cũng có thể sinh ra năng lượng như vậy", hai tay đút vào túi quần, Du Lợi bước đến gần nàng.

"Xem ra, ngươi ở Nhân Gian Giới học không ít kỹ xảo." Nàng cảnh giới lui về phía sau.

"Đúng vậy."

"Chỉ tiếc, chút tài mọn đó cũng không cứu được ngươi, Ngọc Hoàng đã hạ lịnh giết ngươi, ngươi đừng vọng tưởng có thể lợi dụng những kỹ xảo này để đối phó với thiên binh thần tướng"

"Những tài mọn này đúng là không đối phó được với người của Thiên giới, nhưng với ngươi thì lại dư sức", Du Lợi cười lạnh, quay đầu dùng ánh mắt bảo Tước nhi đi ra ngoài.

Tước nhi như được đại xá, chạy vội ra khỏi phòng.

"Ngươi muốn dùng này đó đối phó ta? Thực buồn cười." Tú Nghiên tự phụ.

"Tuyệt không buồn cười, bởi vì, mất đi thần kiếm, ngươi vốn không có pháp lực gì", Du Lợi nhận xét.

Tú Nghiên khẽ biến sắc mặt, nàng ta...đã nhìn ra?

"Hơn nữa thể lực của ngươi đang bị hao mòn dần, càng lúc càng suy yếu, hiện tại ngươi không khác gì người phàm, không, có lẽ so với một phàm nhân còn không bằng", Du Lợi tiến sát vào nàng.

"Đừng tới đây!" Nàng vọt đến sô pha phía sau.

"Là ngươi bảo ta lại đây đối mặt của ngươi, như thế nào? Sợ?" Du Lợi đùa cợt tới gần về phía nàng.

"Có bản lĩnh liền trả thanh kiếm cho ta, chúng ta thống khoái đánh với nhau một trận", nàng hét lớn.

"Cần gì phải động tới dao kiếm?, không có kiếm, chúng ta vẫn có thể đánh một trận...", Du Lợi nói xong đột nhiên vọt đến trước mặt Tú Nghiên, quặc trụ tay nàng, vẻ mặt ái muội.

Đã không có thần kiếm, nàng lại yếu đuối như vậy, làm cho người ta muốn khi dễ liền khi dễ...

Tú Nghiên giận dữ, ra sức gạt bỏ Du Lợi nhưng không có chút lực nào, hai chân mềm nhũn, ngược lại còn bị Du Lợi lôi đến bên bàn, nằm ngửa trên mặt bàn, hai tay vẫn bị nàng ta chết trụ.

"Ta nói rồi, bảo ta lại đây, hậu quả ngươi tự phụ trách." Du Lợi cả người áp sát nàng, thổi khí lên chóp mũi nàng.

"Ngươi muốn làm gì?" Tú Nghiên cố gắng duy trì một chút bình tĩnh, cắn răng trừng lại.

"Còn hỏi? Đương nhiên là muốn cùng ngươi đánh nhau a! Dùng thân thể chúng ta...đánh nhau", Du Lợi nở nụ cười.

"Ngươi...... súc sinh vô lễ!" Nàng lệ xích.

Trong mắt Du Lợi nổi lên một tia giận dữ, âm ngoan nắm cằm của nàng, cười lạnh

"Đúng, ta chỉ là súc sinh nhưng biến ta thành như vậy không phải là các ngươi sao?"

"Không giết chết ngươi là Ngọc Hoàng đã quá từ bi rồi", nàng trừng mắt nhìn.

"Từ bi? Cho nên ta phải cảm kích sao?", miệng Du Lợi gần sát với môi của nàng, rõ ràng là đang cười nhưng thanh âm lại lạnh đến mức làm người ta muốn run.

"Đương nhiên, bởi vì chúng ta đã để cho ngươi sống mấy ngàn năm qua", nàng không chút khách khí phản bác.

Sống lâu?

Nháy mắt mặt Du Lợi như được bao phủ bởi một tầng sương lạnh.

Nữ nhân này miệng thật độc, nhưng độc càng làm cho tâm nàng ta khó nhịn.

Nữ nhân quá hiền dịu không có chút thú vị, Du Lợi thích Tú Nghiên lạnh lùng, bề ngoài tuy thanh tú diễm lệ nhưng bên trong lại là một trái tim băng giá, vô tình làm cho cả người nàng phát ra một cỗ mị lực độc đáo, kích thích tính chinh phục của Du Lợi.

Cho dù là một khối băng, Du Lợi cũng có bản lãnh hòa tan, nàng ta muốn đánh cược người được xưng là nữ nhân lạnh lùng nhất Thiên giới có thể chống cự được bao lâu...

Ở trong lòng cười lạnh, Du Lợi đột nhiên mãnh liệt hôn lên đôi môi của nàng, không chút thương tiếc mà công kích đầu lưỡi mềm mại.

Nàng kinh sợ, không ngừng đẩy đầu lưỡi đang làm càn của nàng ta ra ngoài, nhưng nàng không biết hành động này đối với nữ nhân kia không phải là phản kháng mà là khiêu khích.

Quyền Du Lợi thở hốc vì kinh ngạc, diện mạo của nàng làm áp lực dưới đáy lòng như một trận hỏa, đốt cháy hết cả lý trí, mà Du Lợi lại lười nghiên cứu khát vọng đối với Tú Nghiên là do đâu mà có, Du Lợi chỉ biết là từ lúc nhìn thấy diện mạo của nàng, bản thân luôn điên cuồng muốn nàng...

Áp chế cường hôn cái miệng nhỏ của nàng, động tác của Du Lợi càng thêm cuồng bạo, đột nhiên cởi bỏ quần áo của nàng, dùng sức xoa bóp bầu ngực đầy đặn của nàng, cũng lấy ngón tay xoe xoe thưởng thức nhũ tiêm hồng hồng, làm cho chúng trở nên thẳng đứng.

"Ngô......" Tú Nghiên kinh hãi không thôi, muốn rống to, nhưng miệng bị toàn bộ che lại, muốn đẩy nàng ta ra nhưng không có chút lực nào, trong phút chốt mặt nàng trắng bệch, trong lòng hiện lên sự sợ hãi.

Nữ nhân này không chỉ dọa nàng mà thôi, nàng ta thật sự muốn xâm phạm nàng, mà nàng lại vô lực chống đỡ.

Rất vớ vẩn! Nàng thân là Võ Tinh đứng đầu trong Tứ Thần quan, lùng bắt Bạch Long không được, ngược lại còn rơi vào tình cảnh này.

Vì sao đám thủ hạ không ai đến cứu nàng? Vì sao Tú Anh lại không đoán ra kết quả này?

Trong khi nàng còn đang thất thần lo sợ, Quyền Du Lợi đã cởi bỏ luôn quần của nàng.

"Quyền Du Lợi!" Nàng vẻ mặt kinh hoảng, ra sức vặn vẹo thắt lưng, ý đồ tránh né.

Du Lợi cười lạnh, mạnh mẽ vặn bung hai chân của nàng, cả người áp lên trên.

Nàng cả người chấn động, kinh biến sắc mặt.

Một cảm giác không biết tên làn tràn trong lòng nàng, cái cảm giác này dù lý trí cỡ nào cũng không khống chế được, toàn thân nàng tên dại như có điện chích vào, nàng vừa thẹn vừa giận, không ngờ được mình lại dễ dàng bị nàng ta đùa giỡn đạp hư...

"Hắc, phản ứng của ngươi rất mãnh liệt...xem, ẩm ướt một mảnh..", Du Lợi ngước lên, cúi đầu nhìn nàng, khỏe miệng hiện lên nụ cười thắng lợi.

Nàng tức hận trừng mắt nhìn, nhếch đôi môi, không thèm trả lời.

"Không được nga, nữ nhân thời điểm này phải phát ra tiếng rên mới được...", nàng ta cười cười, lại hôn lên đôi môi của nàng.

Nàng giận dữ, cố xoay mặt tránh.

"Thả lỏng một chút, như vậy ngươi mới có thể hưởng thụ cao nhất sự khoái hoạt chân chính", Du Lợi khuyên nhủ.

"Phi! Hạ lưu!" Nàng xoay mình hướng Du Lợi, phỉ nhổ.

Khuôn mặt đang tươi cười của Du Lợi chợt ngưng lại, chậm rãi, trong mắt nàng ta như có lửa phun ra.

Cho dù bị rủa hình không thuộc mình, phải lưu lạc thế gian, Du Lợi vẫn tâm cao khí ngạo, không ai bì nổi, chưa từng có người nào đối đãi như thế với nàng ta.

Nữ nhân này phải bị giáo huấn mới được.

"Ngươi có biết đem Quyền vương ta chọc giận, sẽ có kết cục gì sao? Tú Nghiên", lau đi nước bọt trên mặt, Du Lợi âm trầm mở miệng.

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Nàng lạnh lùng thốt.

Du Lợi bị chọc giận, dục hỏa không ngừng sôi sục, lúc đầu tính hảo hảo chơi đùa nàng, hiện tại Du Lợi không muốn nhẫn nại nữa.

"Ngươi đã không muốn vui đùa, vậy liền trực tiếp đi...", Du Lợi cười, dùng pháp lực chế trụ cổ tay của nàng, đem cả người nàng đặt lên bàn, sau đó văn mở hai đùi ngọc trắng dài.

Tú Nghiên hoảng sợ trợn to hai mắt, còn không kịp mở miệng bảo ngưng lại, Du Lợi đã nâng mông của nàng lên, ba ngón tay mạnh mẽ tiến vào chiếm giữ u cốc ẩm ướt, nóng rực của nàng.

"Quyền Du Lợi......" Nàng chấn động toàn thân, phẫn hận lớn tiếng kêu.

"Trời ạ...... Ngươi...... Nóng quá......" Du Lợi mê say nheo lại hai mắt.

"Ngươi súc sinh chết tiệt này, ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn", nàng đỏ hồng hai mắt, điên cuồng gào thét.

"Tốt, chờ ngươi thoát khỏi bàn tay của ta rồi nói sau..."

Nàng cắn chặt hàm răng, thừa nhận loại sỉ nhục trước giờ chưa từng có, quyết định xem mọi thứ trước mắt chỉ như ác mộng, chờ về sau, về sau...nàng sẽ trả lại cho nàng ta gấp đôi nỗi nhục nàng nhận hôm nay.

Tuy rằng nàng phẫn nộ gào thét, thân thể của Du Lợi lại như bị trúng tà, phản ứng được khơi mào, Du Lợi đem thân thể mỹ miều, ra sức ma sát vào thân người nóng rực của Tú Nghiên, bàn tay mãnh liệt xâm nhập ra vào, làm cho thân thể Tú Nghiên như có gợn sóng, cảm giác đau đớn cùng khoái hoạt làm nàng mê man, chìm đắm trong địa ngục luân hãm...

"A......"

Nàng nghe thấy tiếng nữ nhân rên lên, mấy giây sau mới phát hiện thanh âm dâm đãng đó là do mình phát ra.

Nàng cả kinh, mở to mắt nhìn thấy Quyền Du Lợi đang mỉm cười nhìn nàng.

Cười đến giống ma quỷ......

"Thanh âm rên rỉ của ngươi thật dễ nghe...", hơi thở của Du Lợi đã trở nên nặng nề.

Tú Nghiên bị chính thân thể của mình phản bội, đả kích không nhỏ, nhất thời thất thần.

Du Lợi khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống, cuồng dã không ngừng hôn môi của nàng. Thân thể hai người chặt chẽ kết hợp với nhau, hòa hợp lần nhau như cùng trong biển sóng dập dồn, tiết tấu rõ ràng lại triền miên gắn bó, hài hòa kết thành một thể...

Dục hỏa đốt người cũng thiêu đốt hết thảy chung quanh, ngay khi đạt đến cao trào, suy nghĩ phân tán, mọi cảm giác đều rời rạc chỉ nghe bên tai tiếng Du Lợi thở nhanh, còn có một cảnh mộng...

Trong mộng, cũng có một nữ nhân như thế ôm nàng.

Trong mộng, nàng càng thêm phóng đãng tùy ý để người nọ lần lượt giữ lấy nàng.

Hình ảnh mơ hồ, chợt lóe rồi biến mất......

Nàng cũng không có cơ hội nghĩ tiếp, thân thể tựa như bị lửa đốt, trong khoảnh khoắc cực lạc đã phá vỡ ý thức của nàng.

Mộng, đã ở trong khoảnh khắc bị hắc ám cắn nuốt.

Hơi thở nóng rực phả lên mặt Tú Nghiên, làm nàng từ trong mộng tỉnh lại, mở to mắt lấp tức nhìn thấy một đôi mắt sáng rực khác.

Ánh mắt của Quyền Du Lợi.

Nàng kinh hãi, đưa tay đẩy nàng ta ra, muốn chạy trốn nhưng còn chưa kịp xoay người đã bị nàng ta gắt gao chận lại, hai tay bị chế, cả người dường như bị ôm lấy.

Nàng cùng Du Lợi, toàn thân trần trụi.

Trong phòng, tràn ngập mùi vị giao hoan.

Hảo trầm, hảo buồn.

"Buông tay!" Nàng lệ xích, lạnh lẽo trừng mắt.

"Không." Du Lợi cười khẽ.

"Ngươi giỡn còn chưa đủ sao?", nàng trong lòng lại thấy ảo não, trốn thế nào cũng không thoát lòng bàn tay của nàng ta.

Đã vài ngày trôi qua.

Nàng không rõ, chỉ biết từ ngày Du Lợi chiếm đoạt thân thể của nàng cũng không buông nàng ra, mà lại khóa nàng trên gường lớn, khóa bên dưới người nàng ta, chẳng phân biệt là ngày hay đêm, không ngừng âu yếm đùa giỡn nàng, có khi ôn nhu, có khi cường ngạnh...lần lượt xâm nhập nàng, khi dễ nàng, giống như muốn đem nàng đùa giỡn cho đến chết mới thôi.

Nhưng bị Du Lợi chà đạp như vậy mà nàng lại không chết, thậm chí thân thể còn như bị tẩu hỏa nhập ma, dễ dàng bị nàng ta đùa nghịch, theo ngón tay khiêu khích của nàng ta, theo hơi thở, theo nụ hôn nồng nàng của nàng ta mà điên cuồng phóng đãng theo, cùng nàng ta đạt đến cao trào kích tình, sau đó tỉnh lại trong lòng nàng ta, cứ thế không ngừng lặp lại...

Đói bụng, nàng ta bắt buộc nàng ăn đồ ăn Tước nhi mang đến, mệt mỏi nàng ta ôm nàng cùng ngủ, tỉnh lại tiếp tục cùng nàng giao hoan...

Nàng trở thành sở hữu độc chiếm của Du Lợi, làm sao cũng không đi được, thống khổ vạn phần lại không có cách nào.

Thẳng thắn mà nói so với dùng một kiếm giết nàng còn khó hơn, nhưng nàng nhẫn.

Thân thể chịu nhục, nàng muốn chờ thời cơ đề giết Du Lợi, mang đầu của Du Lợi về gặp Ngọc Hoàng.

Quyền Du Lợi nhìn chằm chằm nàng, cười.

Nữ nhân này khá lắm, cho dù yếu thế đến mức này nhưng cặp mắt xinh đẹp vốn luôn giấu trong mặt nạ bảo hộ kia vẫn thể hiện sự ương ngạnh.

Loại khiêu chiến này thật hứng thú, đây là nguyên nhân vì sao Du Lợi không dùng thi mê hồn pháp với nàng, Du Lợi không cần một con rối nghe lời trên giường, nàng ta muốn chinh phục con người nàng, bao gồm cả tâm của nàng.

"Không đủ vĩnh viễn không đủ." Cúi đầu dùng sức hôn đôi môi của nàng, hai tay của Du Lợi bắt đầu chu du trên thân thể xinh đẹp của nàng.

Tú Nghiên ra sức kháng cực, tức giận la lên "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Du Lợi ngả ngớn nói: "Ta muốn đem ngươi ăn......"

"Nữ nhân bại hoại......" Nàng tức giận, hung hăng cắn vào cánh tay Du Lợi.

Du Lợi để mặc nàng, dấu răng cắn vào da thịt thật sâu không làm Du Lợi đau mà còn tạo nên sự hưng phấn.

Mấy ngày nay, Du Lợi tựa như trúng độc, không rời được nào, giờ nào khắc nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net