Chương 6 Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan tầm, Cảnh Dương căn thời gian đến khách sạn đón Nhã Tịnh về nhà. Mấy hôm rồi anh chưa được gặp cô, nhớ chết đi được.

Nhã Tịnh làm xong bản kế hoạch, đem công việc bàn giao lại cho nhân viên rồi mới thu gom đồ đạc đứng dậy ra về.

Như thường lệ, Nhã Tịnh bắt chuyến xe buýt mười tám giờ, lúc ra khỏi khách sạn đi đến trạm xe thì nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz quen thuộc đang đỗ bên kia đường, người từ trên xe bước xuống.

Phát hiện ra điểm mới lạ, Nhã Tịnh đứng tại một chỗ, chăm chăm nhìn Cảnh Dương băng qua đường. Hôm nay, anh bận cảnh phục.

Cảnh Dương vốn dĩ có ngoại hình ưu tú, lại xuất thân từ ngành cảnh sát, nay anh khoác trên mình bộ cảnh phục của tổ quốc, càng khiến diện mạo anh trở nên khí thế uy nghiêm, người nhìn nể sợ; khác xa với hôm đó, uống say rồi tìm cô tỏ tình, quấn quýt ôm người ta không rời.

Nghĩ đến chuyện này, mặt Nhã Tịnh bỗng dưng đỏ lựng cả lên, xấu hổ kéo khăn choàng che nửa mặt.

Cảnh Dương đưa Nhã Tịnh về nhà, trên đường đi anh tiện ghé qua siêu thị mua ít thức ăn, lúc quay trở lại Nhã Tịnh hỏi anh đã mua gì, anh không ngần ngại chia sẽ: "Hôm nay anh muốn ăn lẩu ở nhà em."

Anh muốn ăn lẩu thì cứ việc nấu việc gì nhất thiết chọn nhà cô làm địa điểm chứ. "Anh hình như rất thích nấu ăn?"

"Là hoàng cảnh đưa đẩy thôi, sống một mình lâu như vậy cũng không thể không biết nấu." Anh nói với giọng tâm sự.

Nhã Tịnh lại cho rằng Cảnh Dương khiêm tốn. Nhớ đến món mì xào anh từng nấu cho cô ăn cộng thêm hôm nay anh nói muốn nấu lẩu, như vậy cho thấy tay nghề anh không phải dạng vừa. Có khi nào là đầu bếp chuyên nghiệp!? "Vậy anh có biết làm bánh không?"

Cảnh Dương: "Anh không thích ăn đồ ngọt."

"..." Nhưng cô lại thích đồ ngọt, Nhã Tịnh cúi đầu tiếc nuối.

Cảnh Dương không thấy cô nói nữa bèn quay sang nhìn, mỉm cười: "Nhưng anh có thể thử."

Đáy mắt Nhã Tịnh như bật phải bóng đèn, trái tim tưởng chừng héo úa lại bị câu nói ấy làm cho nở rộ "thình thịch thình thịch". Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sợ sẽ bị anh hàng phục mất thôi. Ở nơi khác, ngữ cảnh khác, một chiếc búa tạ thẳng thừng giáng xuống đầu cô, đập chan chát, khiến cô nhất thời không thể né kịp. Cũng chính mấy dòng chữ đó tiếp tục bật slide trong đầu cô "không muốn đội sừng nữa thì chạy khỏi anh ta đi".

Nhã Tịnh: "..."

Cho xe chạy vào khu chung cư, từ đằng xa Cảnh Dương và Nhã Tịnh đã thấy bóng dáng mấy đứa nhỏ đang chơi bóng dưới sân, bên cạnh còn có thêm chiếc ô tô sáng bóng mới toanh.

Ở cái khu cũ nát này ngoài ô tô Cảnh Dương là chiếc duy nhất đi tới đi lui bấy lâu nay ra thì chẳng còn chiếc nào nữa hết. Có thể có ai đó mới mua hoặc cũng có thể... người ta đến thu hồi đất.

Cái cảnh phải dọn ra đường khiến Nhã Tịnh hoảng sợ, không biết lúc trước tại sao cô lại thuê chỗ này, còn trả trước một năm tiền nhà. Vội xuống xe, Nhã Tịnh gọi mấy đứa nhóc lại, ngồi xuống móc kẹo trong túi ra chia, vui vẻ hỏi một bé trai trông lớn nhất trong đám: "Con có biết chiếc xe này của ai không?"

Bé trai hớn hở cảm ơn Nhã Tịnh, cẩn thận bóc kẹo cho vào miệng, vừa ngậm vừa nói: "Lúc nãy chủ nhân của chiếc xe này đến đây hỏi cô đấy, cháu còn chỉ nhà cô cho chú ấy nữa, kìa chú ấy ra rồi kìa." Đứa trẻ nghiêng đầu qua, bàn tay nhỏ chỉ về hướng cầu thang.

Nhã Tịnh và Cảnh Dương cùng quay đầu nhìn theo hướng bé chỉ, thấy một người đàn ông bận vest đi ra. Nhã Tịnh có chút bất ngờ, nhưng lại bực mình nhiều hơn. "Anh đến đây làm gì?"

Văn Thành thấy Nhã Tịnh đã về, liền nở nụ cười tươi chào đón, không hề để ý đến thái độ khó chịu trong lời nói của cô. "Tất nhiên đến đây là để gặp em rồi." Nói xong, anh vòng qua xe mình, thấy bên cạnh cô còn có người đàn ông hôm bửa, nụ cười trên môi dần cứng lại rồi dập tắt.

Nhã Tịnh: "Tại sao anh biết em ở đây mà đến?"

"Lần trước chúng ta còn chưa được nói chuyện đã bị..." Ánh mắt Văn Thành chuyển hướng qua người bên cạnh Nhã Tịnh, ngụ ý trách cứ có người làm kỳ đà cảng mũi. "... cũng may hôm đó em nói mình sống khu này, nên tìm ra cũng không khó."

Cuộn chặt tay thành nắm đấm, Nhã Tịnh tức giận tới mức muốn đấm Văn Thành một đấm, cho anh ta bay về hành tinh của mình. Vô sỉ, anh ta còn vô sỉ tới mức nào nữa không! Nhớ trước kia anh dẫn bạn gái về đòi ly hôn, cô đã phải chết lặng cả người, khóc tới mức cạn khô nước mắt, mãi không hình dung ra được Văn Thành mà cô chung sống bấy lâu nay lại có bộ dạng xấu xa như vậy. Còn bây giờ, anh đích thân tìm cho ra nơi cô sống là có ý gì? Có phải là muốn xem bộ dạng đau khổ, nghèo túng, đáng thương để rồi cười nhạo cô! Đúng là bây giờ nhà cô không bằng căn nhà trước kia của hai người nhưng không đến mức bần hàn như anh nghĩ, ngược lại còn rất vui vẻ, tự do, thoải mái; ngày ngày cũng chẳng phải thắp đèn chờ đợi ai đó, cơm bưng nước rót, gọi điện nhắn tin. Thật phiền chết đi được!

"Vậy sao, thế anh tìm em có chuyện gì không?" Nhã Tịnh cố nhịn vờ bình tĩnh nói chuyện.

"Anh muốn thăm em, vả lại chúng ta lâu rồi cũng chưa nói chuyện với nhau."

Nói chuyện, cô chẳng có chuyện gì để nói với anh cả, cầu anh đừng bao giờ tìm đến còn chẳng kịp nữa là. "Vậy anh nói đi!"

Văn Thành cười gượng, cảm thấy có chút xa cách, không nghĩ người phụ nữ này lại có ngày lạnh nhạt, quyết đoán với mình như vậy. "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện!"

Nhã Tịnh bắt đầu bực dọc, phổi có chút không thông, đầu râm ran tiếng mắng chửi như ve sầu kêu mùa hè. Nhưng lạ thay, tính cô lại không thể làm những gì mình nghĩ trong đầu, lúc nào cũng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, bởi lý do là cô không thích to tiếng với người khác, chuyện gì có thể giải quyết trong êm đẹp thì cố gắng nhịn một chút hoặc dìm nó xuống là được.

"Hai người nói chuyện đi, anh lên nhà trước." Cảnh Dương đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, anh tuy không thuận mắt gã chồng cũ này, nhưng dù gì bọn họ cũng từng chung sống với nhau mà đây là chuyện riêng của Nhã Tịnh, anh lại không có tư cách xen vào chuyện giữa hai người nên cách tốt nhất là cho họ không gian riêng nói chuyện.

Nói xong, Cảnh Dương quay người mở cốp xe cầm túi đồ bước lên hiên, đến chỗ ngã rẽ cầu thang thì đứng lại.

Không còn Cảnh Dương bên cạnh, Nhã Tịnh khoanh tay nhìn vị khách không mời mà tới: "Anh ấy đi rồi, anh nói đi!"

Văn Thành nhìn thấy Cảnh Dương tay cầm túi thức ăn tươi sống, đầu liền hiện lên cảnh tượng hai người chuẩn bị nấu bửa tối, còn tự nhiên bước lên nhà như vậy, tức là sống chung với nhau! Trong lòng anh lập tức cuộn lên cơn khó chịu, nói bằng giọng điệu chất vất: "Em sống với anh ta à?"

Cô cảm thấy nực cười: "Không liên quan đến anh."

"Nhưng có liên quan đến em!" Văn Thành xúc động tiến tới nắm chặt hai bả vai Nhã Tịnh.

"Vậy thì sao chứ?" Nhã Tịnh hét lên đẩy hai tay anh ra, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục đứng đây nói chuyện với anh được nữa, giọng cô run run, thẳng thừng nhìn vào mắt anh mà nói: "Văn Thành, anh nên nhớ chúng ta đã ly hôn, chính anh là người bắt em ký vào đơn, cho nên bây giờ đường ai nấy đi, hai người chúng ta cũng không dính dáng gì đến nhau nữa cũng chẳng có chuyện gì để nói, vậy nên đừng tìm em nữa!"

Nhã Tịnh nói xong lời cần nói liền quay gót bước đi, Văn Thành lại cố tình không cho cô đi, liền níu cô lại bám chặt không buông.

Từ trong góc hiên, Cảnh Dương không an tâm đứng quan sát từ nãy đến giờ nhịn cũng không ít. Bây giờ lại tiếp tục thấy cảnh giằng co, máu xông lên não, anh tức tối chạy ra, không chút kiêng nể một đấm giáng vào mặt Văn Thành. Anh cho rằng đây là chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng đứng trước thái độ đáng ghét của gã này anh không thể không lên tiếng.

Văn Thành vốn không đứng vững, đột ngột bị người ta từ đâu xông lên đánh, liền mất thăng bằng ngã ra đất, trong khóe miệng dội lên mùi tanh nồng.

Nhã Tịnh cũng bất ngờ không kém, miệng hoảng hốt la lên gọi tên Cảnh Dương. Biết tính anh dễ bị chọc giận, lại không ngờ anh ra tay nhanh như vậy còn làm cho Văn Thành ngã ra đất.

"Lên nhà!" Cảnh Dương lạnh lùng ra lệnh, nắm tay lôi thẳng Nhã Tịnh lên lầu, bỏ mặc tên Văn Thành đáng ghét ngồi ngơ ngác dưới đất.

Lên được năm tầng lầu, Cảnh Dương đi trước nghe tiếng cười khúc khích của ai đó tức không để đâu cho hết, quay đầu ra sau trừng mắt nhìn: "Vui lắm sao mà cười!"

Nhã Tịnh bị anh trừng làm cho giật mình, nhưng lại không thể điều khiển nỗi môi mình cứ thế phát ra tiếng cười mãn nguyện.

Cảnh Dương bị nụ cười của cô làm cho đứng hình mất hai giây, ánh mắt từ lâu ngập tràng trong tia lửa cũng dịu đi đôi chút. Anh đánh người cô từng gọi là chồng mà cô lại vui đến thế sao?

Cô tất nhiên là vui, vui không tả xiết, đáng đời anh ta, báo hại cô suýt khóc vì tức.

"Được rồi, mau đưa chìa khóa cho anh!" Cảnh Dương xòe tay ra, đón lấy chùm chìa khóa nhỏ có móc khóa hình con ciu mặt hồng phúng phính. Thế là mặt anh nghệch ra, lăm lăm nhìn móc khóa đang tỏ vẻ đáng yêu kia.

Nhã Tịnh ngay lập tức tắt ngúm theo, người cũng đờ ra mất mấy giây rồi vội vàng giật lại chùm chìa khóa quay đi, nhanh chóng tháo nó ra rồi vứt vào trong túi xách. Cô thật sự không biết từ khi nào nó lại chui vào chìa khóa, nhớ rõ ràng khi Tiểu Phụng tặng cho mình cô đã không thích, nghĩ rằng nó quá phản cảm mà nhét vào hộc tủ văn phòng. Bây giờ lựa đúng lúc có người mà ngoi lên, có phải ông trời đang chọc tức chết cô không!

Mở cửa chui vào nhà, Nhã Tịnh xấu hổ đâm thẳng vào phòng ngủ, lôi con ciu vừa khủng bố mình vứt vào sọt rác. Lạy hồn, ngày mai cô sẽ giết chết cậu, Tiểu Phụng.

Cảnh Dương mỉm cười đóng cửa vào nhà, đem áo khoác treo lên móc rồi ngồi xuống ghế cạnh tường tháo giày ra, lần này anh phát hiện thêm một chuyện vô cùng xúc động.

Trên kệ giày xuất hiện thêm một đôi dép đi trong nhà màu xanh nhạt, bên trên có gắn hình chú gấu Pooh ở một góc, đáng nói là size dép này dành cho nam, chân cô nhỏ như vậy làm sao đi vừa. Bụng như mở cờ, Cảnh Dương vui sướng xỏ vào, vừa in.

Bấy giờ Nhã Tịnh thay đồ đi ra, nhìn quanh quất thì thấy anh ngồi trên ghế nhìn chăm chăm xuống chân mình, cô cũng đưa mắt nhìn theo...

Trời ạ! Hôm nay là ngày quái quỷ gì mà cô lại năm lần bảy lượt đòi nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa sạch ô nhục, ai đời lại quên mất đôi dép đó chứ! Nhã Tịnh kinh hỉ gào thét trong lòng.

Nghe tiếng bước chân, Cảnh Dương ngẩng đầu cười không khép miệng được: "Tịnh, em biết cỡ chân của anh à?"

Cái gì? Cỡ chân? Anh nói gì thế? Nhã Tịnh hít thở không thông, huyết thổ suýt trào ra ngoài. Rõ ràng đôi dép đó là cô vô tình mua được, không hề liên quan đến chuyện mua cho anh hay mua cho ai. Với tình hình hiện tại, người mua vô ý nhưng người mang hữu tình, cảm thấy lời giải thích chỉ khiến dầu thêm sôi, thôi thì cứ để cho người đang ngồi ngắm nghía kia tự thêu dệt trí tưởng tượng.

Nhã Tịnh không thèm nói, bỏ vào trong bếp uống một cốc nước thật đầy tiện tay rót cho Cảnh Dương một cốc luôn. Cảnh Dương đi đến bên cạnh cô, một hơi uống cạn sau đó bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị đồ ăn.

Nhã Tịnh kím cho anh một cái tạp dề được cất trong ngăn tủ, cô sợ chiếc áo sơ mi trắng của anh sẽ bị vấy bẩn nên bảo anh đợi mình một chút.

Lúc đưa tạp dề, cô thấy anh cố tình đứng sát bếp, hai tay giơ lên nhún vai, tỏ vẻ mình đang bận không tiện đeo tạp dề, dùng ánh mắt như thể đang nói với cô là "mang cho anh đi, mang cho anh đi nào".

Hừm! Đúng là thừa nước đục thả câu. Nhã Tịnh trợn mắt nhìn Cảnh Dương, những cũng đành thỏa hiệp mang tạp dề giúp anh.

Anh khá cao cô đeo không tới, lại phải khẽ nhắc anh thấp người xuống một chút, anh nghe lời chùn gối để cô có thể luồn dây qua đầu, làm mấy sợi tóc ngắn cọ vào lòng bàn tay cô. Tay cô tiếp tục bận rộn vòng qua eo "ôm trọn" lấy anh, cơ thể hai bên nhất thời chạm vào nhau vô hình chung tạo ra dòng điện kêu "tách tách" vô cùng kích thích.

Cảnh Dương được cô "ôm" mà tay chân nóng như lửa, hận không thể choàng người tới ôm chặt cô vào lòng. Đúng là tự mình hại mình.

Trong gian bếp nhỏ, Cảnh Dương to lớn đi tới đi lui, động tác thoăn thoắt vô cùng chuyên nghiệp. Nhã Tịnh ở bên ngoài nhàn rỗi nhặt bó rau thơm, động tác khá chậm ngồi mãi mà chỉ nhặt được một nắm, cô cảm thấy đây đúng là mẫu đàn ông ưu tú, lên được phòng khách thì xuống được phòng bếp chả có việc gì làm khó anh.

Nước bắt đầu sôi, Cảnh Dương múc một muỗng nếm thử, cảm thấy mùi vị không tồi rồi tắt bếp. Nhã Tịnh bị mùi thơm bay tới bay lui làm cho hấp dẫn, lật đật lấy bát đũa dọn ra bàn. Đợi Cảnh Dương kéo ghế ngồi xuống, Nhã Tịnh đem canh múc ra bát, thổi sơ qua rồi uống. Vị cay nồng của nước lẩu kết hợp với xốt bơ lạc ngọt bùi, thêm chút vị chua của xốt me uống vào vô cùng ngon miệng, không thể chê vào đâu được. Nhã Tịnh ngoác miệng cười đưa ngón cái lên cho anh một ngàn like.

Đã vậy Cảnh Dương còn rất biết cách quan tâm người khác, trước khi ăn anh lựa mấy con tôm thật to cẩn thận bóc vỏ bỏ vào bát Nhã Tịnh.

Ăn xong bửa cơm tối, cũng không biết là ai rủ rê trước, thấy thời gian hẵng còn sớm nên cùng nhau ra ngoài đi dạo. Đối diện với khu nhà Nhã Tịnh, bên kia con đường lớn có khu công viên bọc quanh hồ, buổi sáng người già hay ra đó tập dưỡng sinh, ban đêm người trẻ dắt nhau ra hóng mát.

Mương theo mép hồ, Nhã Tịnh cùng Cảnh Dương vừa đi vừa nói chuyện rất thoải mái, vui vẻ. Anh kể cho cô nghe công việc của mình, những vụ án gây cấn mà mình và đồng đội phá được, khó khăn ra sao gian nan như thế nào; cô bước đi song song với anh thích thú lắng nghe từng lời, lòng thầm cảm kích con người sao lại gan dạ và thông minh như vậy.

Để đáp lại câu chuyện của anh, Nhã Tịnh cũng cởi mở kể cho anh nghe về công việc mà mình đang đảm đương, gặp những vị khách khó tính, hài hước rồi lại gặp những công việc mà mình không muốn làm, tuy không phong phú như anh nhưng ít ra cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.

Những ngày giao mùa, bầu trời ngập tràn vì sao, ánh trăng lúc sáng lúc tỏ soi xuống từng tán cây. Nhã Tịnh đi trước bước lên bậc tam cấp Cảnh Dương thanh thản bước theo sau. Lên được mấy bậc, Nhã Tịnh bỗng dừng lại ngẩng đầu lên, với tay chạm vào chú bướm nhỏ đang đậu trên nhánh hòe. Chú bướm nhỏ bị cô quấy rối liền bay đi mất, bay qua bờ vai rộng của người đằng sau.

Lúc này Nhã Tịnh đứng trên Cảnh Dương ba bậc thềm vừa hay có cơn gió lạnh từ mặt hồ thoảng qua, thổi bay mái tóc mềm như tơ về phía sau, mấy nhành cây trên đầu cũng không chịu thua rung lên xào xạc.

Cảnh tượng trước mắt ngỡ như mơ hồ nhưng vô cùng rõ nét. Càng về đêm những ngọn đèn trong thành phố dần tắt bớt đi, để lại ánh trăng nhàn nhạt soi xuống gương mặt xinh đẹp của người đứng trước. Cảnh Dương bước lên một bậc, đem bàn tay thô ráp luồn vào tóc Nhã Tịnh chạm lấy đôi má ửng hồng.

Nhã Tịnh cơ hồ biến thành chú sóc nhỏ không biết xoay sở như thế nào, cô ngại ngùng cố tình tránh né ánh mắt đang có ngàn lời muốn nói kia. Song lại bị anh ngăn lại: "Có thể đừng trốn tránh anh được không?"

Nhã Tịnh muốn đẩy anh ra nhưng anh lại bước thêm một bậc rút ngắn khoảng cách, tay còn lại ôm lấy eo cô. "Tịnh, cho anh cơ hội!"

Lại một lần nữa bị anh dồn vào thế khó xử, Nhã Tịnh thật sự không hiểu như thế nào là cho anh cơ hội, đến cô còn không dám cho bản thân một cơ hội thì làm sao dám cho anh cơ hội. Cô khó khăn lắc đầu: "Em xin lỗi, em nghĩ là mình không thể!"

Cảnh Dương hít sâu hột hơi, nhìn cô rất lâu sau mới lên tiếng: "Anh biết em đang sợ điều gì nhưng em cũng nên hiểu anh không phải là Văn Thành, càng không phải loại đàn ông mà em nghĩ. Có thể bây giờ em không tin vào lời hứa hẹn, anh cũng không thích nói nhiều nhưng chí ít hãy để hành động của anh được lên tiếng."

Nhã Tịnh bấy giờ vì mấy lời nói của anh mà làm cho dao động, trái tim và lý trí cũng bắt đầu mâu thuẫn gây gắt, đánh đấm loạn xạ. Nhìn vào mắt anh cô nhìn thấy cả sự chân thành đầy ấm áp.

"Em còn nhớ lời nói của anh trước kia không, lý do anh đưa em về nhà mình!"

Cô nhớ, nhớ rất rõ lời đề nghị hôm đó của anh "khi nào cô tìm được đáp án, hãy tìm tôi".

"Anh đưa em về là để ra mắt với ông nội!" Nhã Tịnh xúc động đưa ra đáp án.

Khóe môi anh nở một nụ cười, gật đầu bổ sung: "Còn muốn nhắc nhở cho ông ấy biết rằng từ bây giờ không cần phải đau đầu tìm vợ cho cháu trai mình nữa."

Nhã Tịnh bật cười hạnh phúc, hoàn toàn bị anh làm cho điêu đứng. Nói như vậy là bây giờ trong mắt gia đình nhà họ Cảnh đã xem cô là bạn gái của anh? Đáng ghét! Là cô bị anh gài bẫy cho vào tròng, rõ ràng anh là kẻ lắm mưu nhiều kế.

"Đồ mưu mẹo!"

"Có sao?" Cảnh Dương nghĩ mình không hề mưu mẹo chút nào, là anh làm việc theo bản năng mới đúng chứ, chẳng qua đằng sau anh còn có thêm một trợ thủ đắc lực là Tiểu Hầu. Nghĩ xong anh lại thừa thắn xông lên.

"Vậy nên từ bây giờ hãy để anh được ở bên cạnh em, khi nào thật sự sẵn sàng hãy nói với anh một tiếng, được không?"

Không phải bảo cô ở bên cạnh anh mà là để anh được ở bên cạnh cô. Cũng không gò bó ép buộc, sẵn sàng thành tâm chờ đợi, tạo cho cô một khoảng cách vô cùng thoải mái. Dường như, anh đã quá xem trọng cô rồi?

Nhã Tịnh nhẹ nhàng gật đầu, hoàn toàn để cho trái tim và lý trí ngừng oanh tạc lẫn nhau, anh thật sự đã gỡ rối được nút thắc trong lòng cô.

Thấy cô gật đầu đồng ý, Cảnh Dương vui mừng thả lỏng cơ thể, quyết định làm điều mà mình không làm được lần trước. Anh cúi người, hôn lên đôi môi đã bị cô cắn chặt từ lâu, từ từ lôi kéo cô ngã vào trong vòng tay mình.

Lần đâu tiền nhìn thấy Nhã Tịnh, anh cảm thấy cô đúng là một người phụ nữ đáng thương, vừa bị chồng ly hôn liền muốn tự tử. Nhưng cũng thật may là cô không có ý định dại dột đó.

Lần thứ hai bắt gặp anh liền đặt câu hỏi: Người phụ nữ yếu đuối như cô làm cách nào có thể tồn tại trong cái bể xã hội khắc nghiệt này?

Lần thứ ba hiểu thêm một chút, biết cô rất yêu trẻ con hơn nữa còn là người rất tốt bụng trong khi anh lại không thích trẻ con chút nào, bởi vì chúng rất phiền toái.

Lần thứ tư Nhã Tịnh đã để lại cho anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc, là cô không hề yếu đuối như anh tưởng, ngược lại vô cùng mạnh mẽ.

...

Và hơn tất cả cô đặc biệt ngoan ngoãn, rất biết nghe lời. Bởi cuộc sống từ trước đến nay của anh luôn xoay quanh những phần tử ngoan cố, muốn trấn áp đều phải dùng biện pháp cưỡng chế, đau đầu tìm cách. Riêng Nhã Tịnh thì anh rất thích điểm này, căn bản một chút cũng không cần hao tâm tổn sức. Giống như con thỏ nhỏ vừa thật thà lại khôn ngoan, khiến người ta không ngừng muốn bảo vệ.

Còn những thứ khác, anh đều không quan tâm. Anh thừa biết, gia cảnh cô không tốt lại là phụ nữ đã qua một đời chồng, thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ cô không có người đàn ông nào bên cạnh hay sao! Hoàn toàn trở thành người phụ nữ độc thân, tự do tự tại cho nên chã có lý do gì khiến anh bỏ qua cô cả. Vậy nên, đã là một người đàn ông thì hãy trở thành một người đàn ông chân chính, không nhỏ nhen chấp nhặt, một lòng một dạ để người phụ nữ của mình được hạnh phúc.

Những ngày tháng về sau, Nhã Tịnh thật sự vứt bỏ được những hoài nghi, nỗi ám ảnh đã gắn sâu trong lòng mình, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh. Anh nói rằng hãy để cho hành động của anh được lên tiếng và cuối cùng anh đã làm được điều đó; trở thành ngôi sao sáng nhất, người quan trọng nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô và trở thành người cha tuyệt nhất của Tiểu Hi, Tiểu Trịnh.

Yêu một người không nhất thiết phải dùng hôn nhân để thể hiện và xem cuộc hôn nhân đó như một sợi dây trói buộc vô hình, mà hôn nhân là một cơ hội, là cơ hội để bạn và người kia cùng nhau nắm tay đi đến suốt cuộc đời.

Tuy Nhã Tịnh không biết cơ hội được ở bên cạnh người mình yêu là bao lâu, rồi mai sau tương lai sẽ thay đổi như thế nào, liệu có đổ vỡ thêm một lần nữa hay không?

Nhưng nếu chỉ vì những hoài nghi mang tính đầy sợ hãi mà lựa chọn đi theo con đường an toàn, chấp nhận từ bỏ tình yêu lý tưởng thì có khi cô phải đối mặt với hai chữ hối hận cả đời. Cô yêu anh và anh cũng yêu cô, có lẽ chỉ bấy nhiêu là đủ vậy nên đừng để chút yếu đuối, rụt rè mà đánh mất cơ hội chỉ đến một lần trong cuộc đời mình.

...

Trong phòng khách, TV đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net