Cho anh cơ hội được quen biết em lại từ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          TÀO CHÍNH NGẠN

Khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi chỉ thấy ngạc nhiên và khó hiểu, đến tận khi cúp máy vẫn vậy. Bởi trước tiên, chúng tôi còn chẳng thể gọi là quen biết, không, nói một cách chính xác là: biết, nhưng không quen
      Tôi biết tên cô ấy, vì cái tên này có một độ nổi tiếng nhất định, cái tên này đã từng quay mấy bộ phim điện ảnh, tham gia vài chương trình phỏng vấn, lộ diện mấy lần, và rồi, mất tích rất lâu, lâu đến mức người ta còn không nói đến, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn bị quên lãng.
      Tôi và chủ nhân của cái tên này từng gặp nhau một lần, trong môi trường công việc, kiểu như họp báo hay tiệc thương mại đại loại vậy, nếu nhớ không nhầm thì lúc đó tôi vừa vào làm việc ở công ty băng đĩa nhạc, có một phòng làm việc rất hoành tráng, một chức danh rất hoành tráng trên danh thiếp, qua lại với những người nổi tiếng rất hoành tráng, trong tay còn có những nguồn lực rất mạnh, tuy so với cô ấy hồi đó, thì chỉ như kiến gặp voi, nhưng tóm lại cũng đã coi như một cuộc đời khá hoành tráng rồi, đối với người như tôi.

      Tại sao?

      Bắt đầu cuộc điện thoại,sau khi xác nhận đúng là tôi, cô ấy ngắn gọn giới thiệu về mình bằng giọng khản đặc, rồi nói qua một số lí do mà tôi nghe không hiểu, cuối cùng cô ấy kết thúc cuộc điện thoại bằng việc hỏi tôi hôm nay có tiện gặp mặt hay không.
      Trong điện thoại, cô ấy dùng từ ngữ rất lịch sự và khách khí, thế nhưng giọng nói của cô ấy rõ ràng không giấu nổi, rõ ràng có gì đó không giấu nổi, cảm giác giống như vào ngày mùa đông giá rét, mặt trời đã ló ra trên bầu không, nhưng nhiệt độ vẫn khiến người ta run lẩy bẩy. Hơn nữa, cho dù chỉ là qua giọng nói chứ không phải nhìn tận mắt, vẫn có thể cảm nhận rõ rệt thái độ không cho phép bị từ chối của cô ấy, kiểu thần thái bẩm sinh.
      Thần thái.
      Vì thế, tôi không từ chối cô ấy, tôi nhận lời cô ấy, chỉ vẻn vẹn sau chưa đầy một phút điện thoại, lúc đó vào khoảng 9 giờ hơn, tôi nhớ rất rõ, vì đây thông thường là thời gian tôi ngủ dậy, đương nhiên điều kiện là nếu tôi vẫn còn công việc.

      Tại sao?

      Tôi thất nghiệp gần một tháng rồi, nguyên nhân là vì cắt giảm phòng ban, thực ra tôi không hề bất ngờ trước kết cục này, bởi ngành âm nhạc đã lâm vào cảnh khó khăn từ lâu, lâu lắm rồi, nhạc pop là trào lưu mà còn không được huy hoàng như xưa, huống hồ cái phòng chuyên nhập khẩu nhạc rock không thịnh hành như chúng tôi?
      Tôi không gặp được thời kỳ hoàng kim của ngành âm nhạc, thời kỳ tươi đẹp ca sĩ nổi tiếng động một tí là bán được cả triệu bản, thời kì giản đơn việc ca sĩ cần làm chỉ là hát cho tốt mà thôi, về điểm này thực ra tôi cũng chẳng có gì để kêu ca, dù sao tôi cũng đâu đóng góp được mấy tờ tiền cho ấm nhạc thịnh hành, tôi chỉ mua đĩa than với cả CD xịn của mấy ban nhạc rock.
      Tôi chỉ hơi buồn vì những đĩa nhạc mấy năm nay qua tay mình nhập khẩu không còn cơ hội được người ta thưởng thức nữa, cho dù chỉ là cơ hội được bày ở một góc nhỏ trong cửa hàng băng đĩa chờ đợi một số ít người nhấc nó lên cũng không còn, mà đó quả thực đều là những ban nhạc rất hay, thứ âm nhạc tuyệt vời! Underworld, The Chemical Brothers, Orbital, The Prodigy, Faithless, Infusion.... Không đếm xuể.

      Tại sao?

      Ngủ dậy, tôi đủng đỉnh rửa mặt, cạo râu, do có nhiều thời gian, tôi thâm chí còn tắm thêm lần nữa, rồi vặn loa to nhất, vào trong bếp rán cho mình hai quả trứng ốp la cùng thịt hun khói, cắt thêm một miếng giăm bông và pho mát, bày ra đĩa, tiếp đó lấy một lon Coca trong tủ lạnh ra bật nắp, thưởng thức bữa sáng mang phong cách rock trong nền nhạc.
      Tuy đã cố hết sức để giảm tốc độ ăn, nhưng vẫn còn rất lâu mới đến giờ hẹn, lâu đến mức đủ để tôi lại do dự về quyết định có nên trở về Cao Hùng hay không? Thở dài, một lần nữa vấn đề này lại làm khó tôi, vì thế tôi rút một điếu thuốc ra hút, khi điếu thuốc tắt, nỗi phiền não quen thuộc này cũng tan biến một cách diệu kỳ, lần nào cũng có tác dụng.
      Tắt nhạc, rửa đĩa, vứt lon Coca vào thùng rác tái chế xong, tôi tính ra ngoài đi lòng vòng trước đã, vốn là định đi bộ đến phòng tập gym, kết quả chẳng hiểu sao tôi lại đi lung tung chẳng có mục đích gì, cứ đi vậy đến tận gần cuộc hẹn, tôi mới dừng chân xác định phương hướng chính xác, rồi quay người đổi hướng, tiếp tục đi, đi về phía cuộc hẹn lần nữa với cô ấy.

      Tại sao?

      Thời gian hẹn là 3 giờ chiều, địa điểm cô ấy chọn là N.Y.Bagel, tôi nghĩ nếu không phải vì cô ấy ở gần đây, thì chắc vì ở đây phục vụ bữa sáng theo phong cách Mỹ cả ngày thì phải?
Có cảm giác cô ấy là kiểu người giờ này mới ăn sáng.
      Tôi đến trước khoảng 10 phút, vốn dự đoán của tôi phải chờ một lúc lâu, bởi ngoài phim điện ảnh của cô ấy ra, ấn tượng thứ hai của tôi ( và có lẽ là tất cả mọi người ) về cô ấy là rất dễ đến muộn, vậy mà rốt cuộc khi đẩy cánh cửa ra, tôi kinh ngạc nhận ra cô ấy đã ở đó rồi.
      Kinh ngạc.
      Vừa đẩy cửa vào, người đầu tiên tôi trông thấy chính là cô ấy, nhưng cô ấy không hề nhận ra tôi. Nói đúng ra cô ấy có thể được coi là hình mẫu người đẹp, trắng trẻo, mắt to, cao gầy, nhưng không hiểu sao, những yếu tố làm nên người đẹp này ở trên người cô ấy lại trở nên mỏng manh như vậy, mỏng manh đến mức thậm chí khiến người ta lo lắng, kiểu như không nên khen những nét này của cô ấy thì tốt hơn.
      Lo lắng.

      Tại sao?

      "Hi! Chào cô, tôi là Tào Chính Ngạn."
      Tiến về phía cô ấy, tôi nói, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi có vẻ hơi nghi hoặc, tựa hồ người cô ấy mong gặp hoàn toàn không phải cái người đang đứng trước mặt cô ấy là tôi đây. Tôi tức thì lúng túng, chỉ muốn ngay lập tức quay đầu đi về, đã lâu rồi tôi không như vậy.
      Chỉ gặp nhau vẻn vẹn chưa đầy một phút, cô ấy thâm chí chưa nói câu nào, nhưng tôi đã có thể cảm nhận rõ ràng, đây là người phụ nữ có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của người khác.
      Cảm nhận rõ ràng.
      "Chào anh, anh gọi đồ trước đi"
      Cô ấy nói. Ngắn gọn dễ hiểu, không hề có một câu khách sáo thừa thãi, giống như phim điện ảnh của cô ấy, hoặc nên nói là, giống như phong cách của một người như cô ấy.
      Gật đầu, ngồi xuống, gọi món, hút thuốc.
      Cho đến khi món tôi gọi được mang ra, cô ấy không nói một lời nào, chỉ im lặng hút thuốc, và uống cà phê. Tuy mờ hồ cảm giác có thể cô ấy sẽ nổi giận, nhưng tôi vẫn chằm chằm quan sát người trước mặt mình: túm tóc buộc gọn sau gáy, nếu đoán không nhầm, chắc chỉ bằng một chiếc chun đen thôi?
      Mặt cô ấy chưa được trang điểm, không chừng đến kem chống nắng còn không bôi cũng nên, cô ấy mặc quần cotton dài màu ghi, bên trên là áo phông ba lỗ màu trắng, chân đi giày thể thao,tôi có chút khâm phục kiểu ăn mặc thoải mái của cô ấy, trừ những lúc trong phòng tập gym, mắt tôi đã lâu lắm rồi không quen với những cô gái ăn mặc thoải mái thậm chí là để mặt mộc thế này.
      Tôi luôn rất khâm phục những cô gái có thể ăn mặc thế này ở khu phía Đông.
      Cô ấy vẫn là người gầy guộc trong trí nhớ của tôi, cô ấy thực ra khá cao, nếu nhớ không nhầm thì phải gần 1m70, nhưng lúc này nguoeif đang ngồi trước mặt tôi lại trông có vẻ nhỏ bé, tôi nghĩ là do cô ấy bị gù khá nghiệm trọng cũng nên!
      Đây là lần đầu tiên tôi được đối diện với cô ấy ở khoảng cách gần đến vâyh, và đến tận giờ phút này tôi mới thực sự cảm nhận rõ ràng cô ấy đúng là đã mất tích nhiều năm. Nhưng điều khiến bản thân tôi thấy kì lạ và ngạc nhiên là, cô ấy khiên tôi nhớ đến Trương Tĩnh, họ không giống nhau, khí chất cũng khác nhau nhưng tôi lại vô thức nhớ đến Trương Tĩnh.

      Tại sao?

      Xem ra cô ấy không hề có ý định lên tiếng, chẳng còn cách nào tôi đành phá vỡ sự im lặng, vì thế tôi lựa chọn cách nói thẳng:
      "Nếu như cô muốn tìm nhạc phim thì tôi đã rời công ty băng đĩa nhạc rồi."
      "Công ty băng đĩa nhạc?" Trông cô ấy có vẻ còn nghi hoặc hơn, "Không, có thể trong điện thoại tôi chưa nói rõ, có điều lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa."
      Lúc này, người nghi hoặc k chỉ có mình cô ấy.
      Dập tắt điếu thuốc, tôi nhìn thấy nụ cười khẽ hé trên khóe môi cô ấy, hé trên khóe môi, nhưng lại không đi vào đáy mắt.
      Lợi hại thật.
      "Lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa."
      Cô ấy nhắc lại, sau đó uống cạn cốc cà phê, kêu phục vụ tới, yêu cầu thêm cốc nữa, tôi không biết đây đã là cốc thứ mấy, nhưng tôi để ý thấy anh chàng phục vụ trẻ tuổi không hề nhận ra cô ấy.
      Lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa.
      Nói xong câu này, cảm giác như có phích cắm nào trên cơ thể cô ấy được cắm vào ổ điện, sau khi uống cạn cốc cà phê mới vào bụng, cô ấy bống nói nhiều vô cớ, rất nhiều nội dung được thốt ra khỏi miệng cô ấy bằng tốc độ tua nhanh. Rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta thấy áp lực. Bất kể là cô ấy trước kia hay ở giây phút này.
      "Hồi đầu, tôi còn không dám xuất hiện ở những chỗ công cộng, bởi vì rất bất tiện, tôi sợ bụ nhận ra, sợ lại phải nói chuyện phim của tôi, sợ lại bị truy hỏi về dự án phim tiếp theo, thậm chí đến bị yêu cầu bình luận về phim của người khác tôi cũng thấy sợ."
      "Không có kế hoạch quay phim, câu này hồi đó ít nhất tôi đã nói mấy trăm lần, nhưng vô dụng, bởi chẳng ai tin, cũng đúng, đang yên đang lành, sao lại không quay nữa? Vì thế, bọn họ vẫn cứ hỏi, gọi điện hỏi, gửi email hỏi, đến những người không thân thiết cũng hỏi. Nói rách cả mồm cũng không ai tin là tôi không làm phim nữa, mà anh có biết điều buồn cười nhất là gì không? Nói mãi cuối cùng, đến tôi cũng không tin nữa."
      "Tại sao?"
      Hai chữ cứ quanh quẩn trong đầu tôi kể từ sau khi nhận điện thoại của cô ấy, không ngờ lại được tôi chọn nói ra vào thời điểm này, hơn nữa tôi tin chắc rằng mình đã hỏi rất không đúng lúc không đúng nội dung, vì trông cô ấy có vẻ rất không vui.
      "Xin lỗi, nếu cô không muốn nói đến thì..."
      "Không sao."
      Ngắt lời tôi, cô ấy nói, rồi cố gắng mỉm cười để không khí bớt căng thẳng, nhưng không được thành công cho lắm, rõ ràng từ sau khu nghỉ đóng phim, cô ấy cũng quên luôn phải mỉm cười thế nào rồi.
      Tôi thầm nghĩ một cách cay nghiệt vậy.
      Có lẽ cảm nhận được sự sốt ruột của tôi, cô ấy dập điếu thuốc rồi hỏi thẳng:
      "Anh còn nhớ Tiêu Vũ Huyên không?
      Cô ấy hỏi, còn tôi, ngây ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc