Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thay đổi của đứa bạn thân

Ngày hôm ấy, Linh đẩy gói xôi và hộp sữa lại cho Nguyên. Nhìn mặt nó thiểu não vô cùng, lại còn chống tay lên cằm, thở dài sườn sượt.

- Tao nghĩ là tao bị cảm rồi mày ạ.

Nguyên đưa tay sờ trán con bạn. Vẫn bình thường. Linh hất tay nó xuống.

- Không phải cảm đấy, "cảm"... khác cơ

Nguyên đang hút ly Lipton, sặc cả ra ngoài.

- Còn có loại cảm khác là cảm gì? Chẳng nhẽ... là iu á?

Nguyên quên mất là chúng nó đang ở căng-tin và cái volume thất thanh của nó lập tức gây ra chuỗi phản xạ. Nhất loạt tụi trong căng tin quay lại nhìn hai đứa.

- Mày khẽ thôi! Sao nói to thế?

Ngạc nhiên lần thứ hai. Con bạn hôm nay bỗng nhắc nó nói khẽ. Nó thì thào.

- Thủ phạm là thằng nào?

- Khánh, bên 3A, cùng đội bóng rổ của mày đấy.

Khánh – chàng này thì nó biết và gần như cả trường đều biết. Một thằng có kiểu khuôn mặt kiểu xinh xắn baby – với nó thì là non choẹt, thiếu nam tính, tính tình thì lạnh lùng mà thằng con trai nào cũng dễ dàng nhận ra tới 90% là cố ra làm thế, học hành tanh tưởi. Nó không mấy ấn tượng với Khánh nhưng cũng có thể hiểu tại sao là niềm mơ ước lộ liễu của lũ con gái. Chỉ có điều chưa bao giờ Nguyên nghĩ đến chuyện một ngày, Linh "của nó" cũng "gia nhập câu lạc bộ". Trong một giây, Nguyên thấy đau nhói, cảm giác mất mát cái gì đó.

- Mày thích cái vẻ mặt đẹp giai hay vẻ lạnh lùng của nó?

- Không gì cả.

- Mày nhớ đợt cắm trại 26/3 chứ?

Vụ đó thì Nguyên nhớ. Hôm ấy, tụi nó đi cắm trại ở bãi biển. Cái Linh vô cùng phấn khích. Tinh mơ mờ đất, nó dựng cả lũ dậy, đòi đi... đón bình minh. Chả ma nào hưởng ứng. Thế là, nó đi một mình. Hôm sau, Nguyên thấy con bạn ít nói hẳn đi. Thỏ thẻ cười nói, đi lại nhẹ nhàng, không chạy huỳnh huỵch như hôm trước, lại giành cả phần thi trổ tài cắm hoa. Nguyên và cả lớp đoán già đoán non:"Hay là tối qua, nó bị ma nhập". Nhưng, lý do thật sự thì chẳng đứa nào đoán ra.

- Nhưng sao? Buổi cắm trại thì có lien quan gì?

- Hôm ấy, tao gặp "bạn í". Hai đứa cùng ngồi chờ bình minh lên.

Thôi xong! Linh thế là "sập bẫy" giấc mơ của chính nó. Một thằng đẹp trai, di dạo biển ngồi chờ bình minh cùng. Linh không "tiêu tùng" mới lạ.

- Mày phải giúp tao. Không tao chết mất.

Nguyên nhìn vẻ mặt rất "thảm" của Linh, "đau đớn" gật đầu.

Vậy là, bỗng chốc Nguyên trở thành "tay trong" của Linh. Với lợi thế là cùng đội bóng rổ với Khánh, chuyện làm "mai mối" cho Linh và Khánh không quá khó khăn. Linh không còn thích ăn xôi vào mỗi buổi sáng nữa. Nó biến mất khỏi lớp vào giờ ra chơi. Chẳng là bận bịu ở dưới căng tin với Khánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net