Điều muốn nói !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấy biết không ??

..Không biết bao nhiêu lần TỚ nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện .........

TỚ ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau ......

TỚ ước rằng TỚ sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của ẤY , sẽ luôn là người để Ấy chia sẻ niềm vui nỗi buồn ......

Và ẤY ơi,điều ước quan trọng nhất là gì ẤY có biết ?

" TỚ ước rằng ẤY sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để TỚ được là người hạnh phúc thứ hai sau ẤY !"

...... ẤY ơi ! .....

Giá như những lúc ngồi cùng ấy thời gian cứ kéo dài mãi .

Giá như TỚ có thể bước vào tâm hồn ẤY .

Giá như TỚ có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh ẤY trong tâm trí.

Giá như TỚ có thể mơ về ẤY hằng đêm .

Giá như TỚ biết ẤY nghĩ gì về TỚ ...

Giá như mà có ẤY ở đây !

Giá như ẤY là con mắt phải, còn TỚ là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả .

Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, ẤY là mặt trời và TỚ là biển rộng .

Giá như TỚ chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tích, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng, sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội .

Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn những điều chúng ta biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau .

Và ẤY ơi ! Giá mà TỚ có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà TỚ có thể gửi những yêu thương vào gió .

Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua .

Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà, để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung cửa đi, và chung một mái nhà .

Giá như mà ẤY biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời .

Giá như mà tớ chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, không phải đắn đo điều gì đó vô tình .

Giá như tớ hiểu được điều giản đơn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tư trên gương mặt ấy .

Và mỗi khi nghĩ về TỚ ...

Giá như ẤY đừng bao giờ nghĩ rằng thi sĩ biết làm thơ .... bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi ....

Giá như ẤY đừng bao giờ nghĩ rằng nhà văn biết viết truyện .... bởi vì thế mà họ bịa rất tài ...

TỚ có thể là thi sĩ, là nhà văn hay một người viết kịch, TỚ có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống, nhưng dường như trái tim tớ lại là điều mà chẳng bao giờ TỚ có thể viết hết thành lời !

Đơn giản vậy thôi ... !

TỚ YÊU ẤY ! ...

.... và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có một dấu "chấm" sau tất cả những điều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn !

TỚ ... !

------------------------------

{ Những ngọn đèn không tắt suốt một đêm }

1. Một buổi sáng, bạn lờ mờ thức dậy. Lật đật chạy ra bến bus. Lục đục trèo lên. Luồn lách giữa chật kín người là người.

- Chú ơi, chú đứng lui lui cho cháu với!- Mồm bạn dẻo quẹo , chẳng cần nhìn mặt "chú" già hay trẻ (Kinh nghiệm: Chú là sự lựa chọn hoàn hảo khi khg biết người kia già hay trẻ để gọi tương ứng là bác hay anh!)

Sau đấy, bạn có thể thanh thản vừa đứng vừa... gà gật. Bởi với dân đi bus, có được một chỗ đứng và một chổ vịn tay vào giờ cao điểm- là một hạnh phúc lớn lao!

Đang lâng lâng gà gật, chợt bạn tỉng rụi: Có ai đang cố kéo cái balô của mình í nhỉ?

Mau mau tháo ngay balô và quay lại! Rất có thể đó là một tên móc túi! (Xe bus giờ nguy hiểm thế đấy!)

.........

Bạn tưởng tượng rồi tiếp theo sẽ ra sao? Cùng nghe cô bạn Tóc nâu của chúng ta kể tiếp câu chuyện của cô ấy, nhé!

2. Hm...... chúng ta đang dừng lại ở đoạn Tóc nâu quay lại, tháo balô ra và- theo phản xạ tự nhên, nàng kéo balô về phía mình. Nhưng... khg phải một tên móc túi, mà balô đang vướng vào cái gì thế?

- Ấy ấy... em ơi...

Tóc nâu mất mấy chục giây nhìn chăm chăm mới nhận ra một sự thật mà dù có giàu trí tưởng bở đến đâu, nó cũng khg thể nào tưởng tượng! Cái balô- vốn được nó tự hào rằng nhiều khóa nhất quả đất!- giờ quay ra phản chủ: Một trg những cái khóa đó, khg hiểu làm sao và bằng cách nào, đã móc vào...cái mác nhỏ xíu đính ở túi-sau-quần-jeans-của..."chú"-hồi-nãy! Trời ơi là trời, bus ơi là bus!

- Cháu xin lỗi!- Tóc nâu rối rít.

- Bình tĩnh nào, để anh gỡ nó ra!- "Chú" ấy nói một cách rất từ tốn.

Của đáng tội, Tóc nâu hơi có..... bệnh nghề nghiệp bởi ngaà xưa np1 chuyên gỡ len rối, chỉ rối cho mẹ.

- Khg sao, chú để cháu!- Nó hăng hái.

Nói là làm, nó hăm hăm hở hở nhấc qua nhấc lại cái balô, kéo kéo rồi gỡ gỡ. Híx, balô nặng nên làm khó ghê cơ!

- Xong rồi chú ạ!- Tóc nâu toát mồ hôi ngẩng lên, đụng phải nụ cười khó hiểu của "chú".

Thôi chết, do tốc độ đường truyền kém: Tín hiệu "xấu hổ" chậm chạp theo dây thần kinh hướng tâm truyền về nơ-ron liên lạc, từ nơ-ron liên lạc "bắn" đến trung ương thần kinh. Trung ương thần kinh xử lí dữ liệu, phát lệng: Đỏ mặt. Lệnh này ì ạch theo dây thần kinh ly tâm truyền đến mặt. Kết quả là mãi đến lúc này, mặt Tóc nâu mới tưng bừng như Mặt trời! Thế là thay vì tiếp tục bắn ra tràng xin lỗ, nó bảo:

- Cháu .... cảm ơn!

Hậu quả tất yếu là mặt nó càng nóng bừng lên (giả như có dội nước lên đầu thì sẽ thấy nước bốc hơn mù mịt!). Tóc nâu khg dám nhìn "chú" nữa. Nó sợ mình phải chui xuống gầm xe vì xí hổ. Bởi "chú" đang cười rung rinh. Lát sau, có lẽ thấy tội nghiệp con bé quá, "chú" quay sang:

- Khg sao (thì có phải đêm đâu mà đòi có sao?)- Có gì đâu, xe bus chật như nêm thế này cơ mà (nhg người ta đi cả năm cả tháng sao chả có chuyện gì?)! Lúc phanh gấp, đầy người còn ngã... chất đống ấy chứ (vâng, thà cháu được ngã còn hơn)......

Cứ lầm bầm mấy câu đối đáp trg miệng, Tóc nâu giật mình khi "chú" lảng sang chuyện khác:

- Em học lớp mấy?

- Cháu mới học lớp 11!- Nó trả lời chóng vánh, hy vọng "chú" đừng hỏi cho cháu xấu hổ thêm.

- Thế mà dám gọi anh bằng chú? Anh đang học năm nhất ĐH thôi!

- Trường nào ạ?

- Ờ... Bách Khoa.

Nghe đến câu này, mắt Tóc nâu sáng lên. Đúng là Trời thương người tốt! Nó thích BK mê tơi, nên với nó tất cả những thứ thuộc về BK đều khg có gì sánh nổi!

Đến đây, cơn xấu hổ bay đi đằng nào. Tóc nâu bắt đầu hỏi han "chú" đủ thứ: Điểm chuẩn năm ngoái bao nhiêu, làm Sv thì có gì sung sướng, trường có hoạt động gì hay ho..... Ôi, phục sát đất khi anh nói: "Học hết năm nhất mới phân khoa, anh dang cố gắng để được vào khoa CNTT...."

Hơ, mà nó khg xưng chú- cháu nữa!

Sau chuỗi câu hỏi về BK , như tất cả những đàn em khi gặp tiền bối, nó "quay" anh BK (tạm gọi chú í như thế) kinh nghiệm học hành, thi cử.

Huyên thuyên thêm một lúc nữa, Tóc nâu đăm chiêu bảo:

- Em trông anh rất quen.

Anh tủm tỉm cười:

- Nhìn lại cuốn vở trên tay em đi!

Tóc nâu khg hiểu anh í có ý gì, nhg cũng giơ cuốn vở nó cầm theo lên săm soi. Ura, nó hiểu! Chả là trường Tóc nâu có truyền thống chụp hình Hs giỏi các cấp rồi in lên bìa vở thưởng Hs. Thì ra ngày xưa anh BK học trường Tóc nâu! Thế là nó phởn chí ghê gớm: Là lá la, vậy là khg sợ "mình khg học trường xịn thì sẽ thi rớt", bởi xưa nay Tóc nâu vẫn e dè: Trường nó khg phải là một trường nổi đình đám ở TP này.

Hôm ấy, Tóc nâu được phen chạy bở hơi tai mà rốt cuộc vẫn phải xì thẻ Hs cho Cờ đỏ ghi tên. Chỉ tại nó chuyện trò hăng quá nên xuống lỡ một bến! Nhg thêm 1 bến bus đó, nó biết rằng nhà anh BK cách nhà nó chưa đầy 1 km và lúc đi bus cùng đó, anh í đang đi gia sư.

Thật là một bầu trời tài năng! Hình tượng anh BK là tất cả giấc mơ của Tóc nâu- khi.... nó vào ĐH. Học hành ngon lành và đi làm thêm- chà....

3.Một tuần sau, một tháng sau hay bao lâu- Tóc nâu khg rõ. Nhg nó đã thay đổi. Từng chút, từng chút một- qua từng ngày. Để rồi một hôm nó bổng nhận ra: có lẽ mình thích anh BK!

Có thể đó là khi dịp cuối tuần khg để dành cho nghỉ ngơi, mua sắm mà để học bài.

Có thể đó là lúc buồn ngủ díp mắt nhg khi nghĩ đến anh BK và một tương lai ngời sáng, lại tỉnh táo và chong đèn trắng đêm.

Cũng có thể là những lần gặp bài khó nhăn nhở- khg quăng đấy đợi hôm sau thấy sữa mà mày mò rồi lục lọi sách tham khảo- để làm cho được mới thôi.

Và có thể lắm- là khi Tóc nâu yêu xe bus vô cùng- cả những lúc đông ngộp thở và chen chút hết hơi.

Thỉng thoảng. Tóc nâu lại gặp anh BK, càng nói chuyện nhiều, nó càng khâm phục anh dễ sợ. Nào là hoạt dộng Đoàn đình đám (mà vẫn học ngon), nào là làm thêm một đống việc khác nữa để tự đóng học phí, tự mua di động và nuôi bản thân.

"Mình sẽ giống anh í nhỉ! Mình sẽ làm được như anh í!"- đó là slogan của Tóc nâu.Ngay cả việc bố mẹ bảo "tập xe máy đi để đi học cho tiện", nó nhất định khg nghe: anh BK kể rằng anh í thi ĐH xong thì vừa đủ tuổi và lúc đó mới tập xe máy ít ngày, rồi thi lấy bằng luôn. Nó cũng làm thế!

Chậc, tình yêu là có những điểm tương đồng mà!

Nhiều lúc buồn buồn, Tóc nâu nhớ đến lần đầu đụng nhau trg hoàn cảnh 1-0-2 thì lại phì cười: Phim Hàn lãng mạn thế cũng khg sánh được! Vậy là thêm.... tự hào. Đôi khi, nó đã lẩn thẩn nghĩ đến chuyện ... sau này sẽ kể với con cái (ặc ặc): Ngày xưa bố mẹ gặp nhau trên xe bus.....

Tình củm của Tóc nâu ngày ngày lớn lên, tỉ lệ thuận với nó là sự camơrun và "có vấn đề về ngôn ngữ" mỗi lần gặp anh BK. Dù vậy, anh í vẫn hồn nhiên khg biết gì. Nhg khg sao. Ngày 19/10 ở cái năm (mà nếu khg có gì thay đổi) Tóc nâu học năm nhất ĐH đã được nó tô choe choét: Kỉ niệm 2 năm ngày quen nhau, ngày này để nó nói rằng: Em..... quý anh!!!!!!!!

4. Ngày xưa, ở báo HHT có bài thơ Những ngọn đèn không tắt suốt một đêm.

"Những ngọn đèn không tắt suốt một đêm

Nối ngày dài thêm và không cần đêm nữa

Bên kia là mái Tóc dài nghiêng nghiêng một mùa thi cử

Bên này là Đầu đinh thức nhìn sang

...

Tháng sáu mùa thi- tháng sáu trời ơi.

Mùa hoa phượng mắt lúc nào cũng rưng rưng muốn khóc

Tóc dài nhé, Đầu đinh chờ trước cổng trường ĐH

Để hai ngọn đèn gọi dậy một ban mai

Cho Đầu đinh được gọi Tóc dài:

Sinh viên chào sinh viên thân ái!"

Tóc nâu đã trải qua những tháng ngày 12 với bài thơ ấy. Chẳng hiểu sao nó thấy đồng cảm ghê gớm. Cứ như tác giả viết cho chính câu chuyện của nó, cho đích danh.... nó với anh BK! Mặc kệ sự thật là nhà nó và nhà anh BK chẳng hề cạnh nhau. Thậm chí, đối diện với nhà nó là một cái....WC công cộng!

5. Tháng sau thi tốt nghiệp

Đầu tháng bảy thi ĐH

Và cả một tháng dài như một thế kỉ- vật vã chờ kết điểm. Ăn khg ngon, ngủ khg yên.

Trước khi thi ĐH thì có một danh sách dài những việc sẽ làm, sẽ bay nhảy lúc thi xong, vậy mà giờ Tóc nâu khg muốn gặp ai, khg muốn làm gì.

Điểm ơi......

6. Rồi cũng phải đến- cái ngày Tóc nâu run rẩy online, run rẩy gõ số báo danh và ... hét ầm cả hàng net khi biết mình đã đỗ!

Phi như bay về nhà, anh BK là người đầu tiên nó muốn báo tin mừng. Gịong nó vỡ rổn rảng niềm vui, còn anh BK vẫn điềm tĩnh- hệt như hôm đầu tiên đụng nhau.

- Chúc mừng em! Nhg hơi phí vì em khg vào trường anh!

- Hì, em cũng thích trường anh lắm nhg có lẽ em hợp với Kinh tế hơn......

Cúp máy. Một khoảng khắc Tóc nâu thấy niềm vui như lắng lại. Nó đăm chiêu suy nghĩ với một sự ngạc nhiên: Vừa rồi nó nói chuyện với anh BK đầy tự tin- khg camơrun cũng như chẳng có vấn đề ngôn ngữ nào cả! Là sao?

Là mới ngày nào Tóc nâu còn cảm thấy anh BK đứng ở đỉnh vinh quang còn nó đang quẩn quanh dưới... chân núi ấy. Nhg giờ đây, thật tự hào vì nó đã có một vị trí khá khẩm hơn, khg còn phải nghển cổ lên nhìn anh í như trước.

Chợt thấu suốt hơn bao giờ hết, rằng những cảm xúc khi xưa chỉ xuất phát từ sự thần tượng (thái quá) của chính mình!

"Tình iu chỉ có một, nhg những thứ na ná tình iu thì có nhiều"......

Tóc nâu biết rằng có thể lắm, sẽ chẳng bao giờ có đâu cái viễn cảnh "con à, ngày xưa ba mẹ quen nhau trên xe bus...." mà nó từng (hoang) tưởng tượng. Nhg nó vẫn biết ơn "mối tình" Những ngọn đèn không tắt suốt một đêm. Cái mối tình tưởng-là-thật-thì-ra-không-phải ấy đã cho Tóc nâu những động lực mà nó khg ngờ đến, để có một ngày.....

Chiến thắng!

7. Sáng nay, một buổi sáng khg biết đẹp hay xấu, Tóc nâu dọn lại đống sách vở. Tạm biệt mối tình, tạm biệt những tháng ngày đã cũ- tất cả đều được nó trân trọng xếp vào từng ngăn ký ức.

Để rồi sẵn sàng cho những thứ mới tinh khôi.....

hoahoctro

Gia vo thoi anh nhe

Published May 5, 2007 Bất chợt

Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi "Em đâu...", thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng...".

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông "hợp pháp" mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật... Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm...

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi...

Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.

Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?

Tình yêu hoa cúc dại

________________________________________

AT - Chiếc điện thoại rộn ràng chơi bản nhạc quen thuộc, bài Proud of you mà cả tôi và Minh đều thích. Số điện thoại của Minh. Tôi cầm máy lên, không đợi tôi "alô", bên kia đã rối rít:

- Nè Duyên, có chuyện gì vậy hả? Sao Duyên viết trênblog là buồn quá, đổ vỡ hết cả rồi, không còn gì nữa?

- Đừng lo mà Minh! Duyên đùa thôi, Duyên vẫn bình thường, không có gì đâu... Chỉ là... Duyên không hiểu được mình, không biết là mình nên làm gì, Duyên thấy mình ngốc nghếch!

- Đó, vậy mà kêu là không sao. Chờ chút nha! Minh sang chở Duyên đi đâu đó cho khuây khỏa. Chứ ngồi trong nhà hoài dễ bị stress lắm!

- Thôi! Minh à, không cần đâu!

- Tít, tít, tít...

Bao giờ cũng thế, Minh hay tắt máy đột ngột trước khi tôi chưa kịp nói hết lời. Một thói quen xấu ơi là xấu!

oOo

Minh và tôi, hai đứa thân nhau lâu lắm rồi, kể từ lúc gia đình tôi dọn về chung khu phố với nhà Minh. Hồi ấy, tôi mới vào lớp một. Còn Minh là một cậu bé lớp hai. Tính ra, tình bạn "thanh mai trúc mã" của chúng tôi cũng đã ngót nghét gần mười lăm năm rồi còn gì! Minh hơn tôi một tuổi, nhưng cái con bé bướng bỉnh trong tôi chẳng bao giờ gọi hắn là "anh", vẫn xưng hô bằng tên từ bé đến giờ.

Minh xem tôi như một đứa em gái. Nhớ hồi học lớp bốn, tôi bị bọn con trai trong lớp chơi xấu. Chúng lấy trái mắt mèo quệt vào hai gò má phúng phính của tôi, khiến tôi ngứa không chịu được. Mặt đỏ ửng lên như hai trái đào. Minh tức lắm, đánh cho chúng nó một trận, rồi phải lên văn phòng ngồi viết bản kiểm điểm, về đến nhà lại còn bị mẹ cho ăn đòn nữa. Lúc ấy, tôi thấy thương Minh lạ lùng! Lên cấp hai, có lần tôi bị sốt, Minh phải bỏ một buổi học, chở tôi từ trường về nhà. Đầu choáng váng, nhưng tôi vẫn nhận ra chiếc áo học trò trước mặt tôi ướt đẫm mồ hôi. Minh oằn người đạp chiếc xe nhỏ xíu chở con bé ú ù như tôi. Tôi thấy tội nghiệp Minh quá chừng!

Suốt thời áo trắng, chúng tôi học chung trường. Mỗi ngày, hai đứa đạp hai chiếc xe song song băng qua một con đường đầy nắng. Con đường nằm giữa khu phố thưa người, hai bên không hề có bóng cây nhưng lại ngập tràn hoa cúc dại, cái loài hoa be bé, xinh xinh, cánh mỏng manh, trắng muốt, li ti, li ti...Cúc dại không có hương thơm quyến rũ như hoa lài, không có màu sắc sặc sỡ như hoa hồng, không kiều diễm, kiêu sa như phong lan... Thế nhưng, chúng tôi lại yêu cúc dại chính bởi cái duyên hồn nhiên, mộc mạc ấy. Đạp xe trên một quãng đường gập ghềnh đá sỏi, chói chang nắng gắt, cái mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng của cúc dại quyện vào gió, ấm nồng trong khứu giác, khiến lòng người lâng lâng như chìm trong mơ... Rồi một buổi chiều đáng yêu như cổ tích, Minh nhẹ nhàng đặt vào tay tôi một bông cúc dại:

- Tặng Duyên nè! Biết nó tên gì không?

- Thì là cúc dại chứ gì nữa!

- Cúc dại chỉ là tên bình dân thôi! Nó còn có cái tên khác, là... hoa sao băng! Nó là nửa còn lại của Minh đó!

- Nửa còn lại thì có liên quan gì đến hoa cúc chứ?

- Sao lại không? Thấy hoa sao băng đẹp không? Nó hiền hiền, dễ thương nữa! Mai mốt lớn, người yêu của Minh cũng vậy đó, cũng xinh xắn, cũng hiền, cũng dịu dàng, không bon chen, không ghen ghét..., như hoa sao băng vậy!

- Trời! Giữa xã hội này, làm sao tìm được người như thế hả Minh?

- Minh có linh cảm là sẽ nhận ra người đó giữa hàng vạn người, một linh cảm rất gần...

Tuổi thơ cứ êm đềm trôi qua. Những kỷ niệm đáng yêu ấy kết nối chúng tôi lại với nhau. Với Minh, tôi có thể sẻ chia hết thảy những vui buồn. Từ chuyện tôi vừa được điểm môn văn cao nhất lớp, chuyện tôi và nhỏ bạn thân đang hờn nhau, đến cả chuyện... con cún nhỏ của tôi bỏ ăn mấy bữa nay! Nhiều, nhiều lắm, đôi khi, tôi cứ ước cho thời gian đừng trôi nữa, cứ để chúng tôi mãi là trẻ con, để những ngọt ngào ấy đừng xa...

Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng tôi vào đại học, không còn được chung trường. Những buổi trưa cùng đạp xe song song qua con phố nhỏ đầy hoa cúc, giờ đây không còn nữa. Thời gian gặp mặt nhau cũng thưa dần đi. Các cuộc tâm sự của chúng tôi được mã hóa thành những dòng tin nhắn khô khan hay những lần online vội vã. Xa Minh như thế, vậy mà, không lúc nào tôi không nhớ về anh. Cái cảm giác ấm áp của tuổi thơ vẫn vẹn nguyên trong trái tim thiếu nữ. Thời thơ ấu đã gieo vào tim tôi một hạt mầm tình yêu. Hạt mầm ấy được ấp ủ bằng kỷ niệm. Theo thời gian, nó lớn dần lên. Giờ đây, khi tôi không còn là cô bé, những chồi non tình yêu đang hé nở. Và như bao cô gái đôi mươi khác, tôi bắt đầu mơ mộng.

Những mộng mơ ấy cứ âm ỉ trong tôi. Một đứa con gái, khi yêu, thật khó mà bày tỏ. Vả lại, tôi vốn... nhút nhát. Cái nhút nhát đã đè nén những xúc cảm xuống tận đáy lòng. Tôi mơ hồ suy nghĩ, nếu như tôi nói ra tất cả những niềm riêng chôn giấu tự bấy lâu nay thì nghĩa là tôi đang phá vỡ tình cảm hồn nhiên mười lăm năm giữa hai đứa. Tôi vẫn đều đặn nhắn tin cho anh, chỉ là: "Minh vẫn khỏe hả?" hay là: "Minh thi tốt chứ?". Những tin nhắn khách sáo và "xã giao". Tôi muốn nói với anh nhiều hơn thế, cả lời lẫn ý. Nhưng có cái gì đó vô hình ngăn tôi lại. Nhiều khi, tôi ngồi cả một buổi trời để suy nghĩ ra những thông điệp ngọt ngào. Và rồi cuối cùng, sau vài giây cầm máy, tôi lại bấm delete. Rồi lại tiếc, vừa tiếc cho một tin nhắn bị xóa, vừa tiếc vì một điều gì không rõ...

oOo

Một ngày, tôi trở về nhà sau những giờ mệt nhoài trên giảng đường. Chiếc điện thoại lại reo lên những nốt nhạc giản đơn. Tin nhắn mới, số máy lạ: "Chị là ai vậy? Sao chị lại biết anh Minh?". Giọng điệu này, tôi linh tính, đó là một cô gái. Tay tôi run run: "À, lẽ ra tôi phải hỏi bạn là ai mới đúng chứ! Tôi biết Minh lâu rồi bạn à! Bạn là bạn của Minh hả? Rất vui khi được biết bạn!". Người bên kia, có vẻ bớt gay gắt: "Em cũng rất vui khi làm quen với chị, em học chung trường đại học với anh Minh. Em rất ngưỡng mộ anh ấy!". Tôi điềm tĩnh: "Vậy à! Cũng đúng thôi, người vừa giỏi vừa tài thế cơ mà!".

Dần dần,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#story
Ẩn QC