Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về nhà, trong căn phòng tối không chút ánh điện, Thụy nằm ngả người trên sofa, chăm chú lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ chiếc mp3 cũ.

"Save praise for a better man

No need for your touching hands

There's nothing to understand

I'm one with the lost and damned

It's a long road and you're on your own

Take care of your broken soul

I've drink all the remedies

Too young for these memories

Swing low, bitter melodies

False hope from the teeth of the enemy

Cause there must be

There must be angels, guiding the way

There must be angels, saving our grace

There must be heaven for people who stray

There must be heaven in this hell that I'm living

'Cause heaven seems to be so forgiving

So don't give up

I won't give up"

Cho đến khi lời hát cuối cùng khép lại. Thì một giọt nước mắt cũng lăn dài xuống gò má Thụy. Thiên đường hay địa ngục, vốn cũng chỉ là cõi trần. Bạn hạnh phúc thì nó là thiên đường, bạn khổ đau thì trong phút chốc nó trở thành địa ngục. Mà ở cõi trần này, chẳng có gì là bất biến, là vĩnh cửu. Thế nên, những ngày tháng như chìm trong địa ngục kia, cũng có thể lại một lần nữa được ánh sáng của thiên đường cứu rỗi. Đã bao lâu rồi, Thụy mới cảm nhận được dòng máu nóng đang cuộn trào trong trái tim nơi lồng ngực. Lần đầu tiên, sau những tổn thương, nếu có thể gặp lại nàng, Thụy biết mình sẽ nói gì. Lần đầu tiên, anh mong bình minh mau đến. Có rất nhiều việc anh phải làm.

Ngày hôm sau, vừa đến tòa báo, anh đã tìm ngay đến bàn làm việc của Nóemi. Không quanh co lòng vòng anh vào thẳng vấn đề.

"Có 2 lựa chọn, Nóemi ạ. Một là đến năn nỉ sếp cùng tôi cho tôi rút khỏi vụ lần này, hai là cùng tôi tốc lực hoàn thành nó trong 1 tuần nữa."

"Vụ Big Bird?" – Nóemi hỏi với tông giọng cao hơn thường ngày. Rồi lấy hai ngón tay day day thái dương – "Có chuyện gì xảy ra với cậu sao?"

"Tôi cần đến một nơi."

"Hai lựa chọn cậu đưa ra đều có thể nói là không thể. Cậu đương nhiên không có lý do chính đáng rút khỏi một dự án lớn như này, chẳng thà xin sếp đuổi việc. Còn lựa chọn thứ hai, một tuần là quá ngắn. Chúng ta đã điều tra thêm được nhiều thông tin quan trọng, nhưng cậu phải nhớ những nhân vật chúng ta chuẩn bị động đến là những người thế nào. Cần có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, không thể liều mạng được."

"Thực ra, tôi sẵn sàng nghỉ việc. Nhưng tôi không muốn vô trách nhiệm với công việc của mình, với các đồng nghiệp hay với cấp trên. Thế nên, tôi từ đầu đã nghiêng về lựa chọn thứ hai và tôi mong có được sự giúp đỡ của cậu. Còn một chuyện nữa, cậu vốn nên hiểu rõ hơn tôi. Tòa báo của chúng ta bản chất có thể nói là một trụ sở phát giác trình báo tội phạm chính trị. Nhưng chúng ta không trình báo lên bất kỳ một tòa án nào. Chúng ta bằng ngòi bút, biến nó thành một vụ nổ dư luận để toàn thể người dân biết đến. Còn sau đó, các cơ quan chức trách sẽ tự vào cuộc. Thế nên, thông tin cần chính xác, đầy đủ, nhưng chừng mực. Một bài báo đánh thẳng vào nội dung, đưa đúng những cái tên và quan trọng hơn là đủ thu hút. Chứ không phải một bản tường trình dài dặc, rối rắm. Và tôi thấy chúng ta không hề liều mạng. Tôi làm việc ở đây không quá lâu nhưng đủ để tin rằng có nhân vật tầm cỡ thế nào chống lưng cho tòa báo. Quan trọng hơn, sau khi tin tức đã được tung ra, tòa báo này bị đánh sập thì sự thật sẽ càng được khẳng định."

Nghe xong Thụy nói, Nóemi không nhịn được mà cảm thán.

"Mẹ kiếp, cậu cũng nên sớm cuốn xéo khỏi đây. Không thì chẳng mấy chốc, cậu sẽ thành cấp trên của tôi mất."

"Thôi nào, giúp tôi chứ. Tôi cũng sẽ nói chuyện với Paul, Jean, Anna và những người khác. Để đẩy nhanh tiến độ. Chúng ta đã đến rất gần vạch đích rồi. Hãy đưa sự thật ra ngoài ánh sang sớm hơn."

"Cậu nghĩ tôi có thể từ chối sao? Tinh thần làm việc của cậu vốn đã luôn rất nghiêm túc rồi. Nhưng lần đầu tôi thấy cậu hào hứng thế này. Vì việc tư mà thay đổi thái độ trong việc công theo hướng tích cực thì có lẽ cũng không đáng trách nhỉ."

"Thế nhé. Chiều mai cậu đặt hẹn mọi người một cuộc họp giúp tôi, chúng ta sẽ sắp xếp lại toàn bộ thông tin đã kiếm được. Về tay chính khách, nghi ngờ đứng sau cả đường dây mà chúng ta lần ra từ gã thị trưởng kia. Tôi cũng mới phát hiện ra thêm được vài điều thú vị. Giờ tôi sẽ xác minh lại xem. Rồi chiều mai sẽ đưa ra trong cuộc họp."

"Oke. Chỉ cần chứng minh được gã ta đứng sau tên thị trưởng thôi. Tự khắc khi điều tra, cục cảnh sát sẽ móc nối được với những tên tình nghi khác."

Trở về bàn làm việc, Thụy thở phào. Nóemi là một người phụ nữ thực sự xuất sắc trong công việc, hơn hết nữa là sự uy tín của cô với các đồng nghiệp. Thuyết phục được cô ấy thì với những người khác sẽ không gặp khó khăn gì. Dự án lần này sẽ có thể sớm khép lại. Ngoài ra, còn một vấn đề nữa, đó là việc ở quán ăn. Ông chủ chắc chắn sẽ ủng hộ mọi quyết định của Thụy. Chỉ có điều để tìm một đầu bếp mới thay thế anh ngay lập tức, có chút khó khăn. Sức khỏe của ông chủ cũng không còn quá tốt để có thể đứng bếp trong mấy tiếng đồng hồ buổi tối mỗi ngày. Không nghĩ nhiều nữa, tối nay đến quán, Thụy sẽ nói chuyện với ông chủ xem thế nào. Giờ thì tập trung vào công việc thôi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC