Thuốc giải độc - By Egg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 15 hàng tháng là ngày hắn ta đến hiệu thuốc nhỏ để lấy thuốc.

Đúng 12 giờ 30 phút trưa, hắn đúng giờ sẽ xuất hiện ở cửa hiệu thuốc nhỏ. Tóc ngắn đơn giản, râu lun phún chưa cạo, thân hình hơi mập và bờ vai rộng. Hắn mặc một bộ đồ hơi bó sát, bước trên đôi giày da bóng loáng của Thành Lương, tỏa ra khí chất của một người khá thành đạt.

Ngang qua quầy thuốc, hắn ta giữ khoảng cách nửa mét với người dược sĩ, rồi nhẹ nhàng gõ ngón tay phải vào tủ thuốc bằng gỗ để nhắc nhở về sự xuất hiện của mình - người lạ mà quen này.

"Anh Trần?"
Dược sĩ hỏi.
Tay áo khoác ngoài màu trắng buông lỏng của dược sư trẻ tuổi che đi một nửa, lông mày rũ xuống, yên lặng nhìn hắn. Anh ta cười nhẹ khi đứng bên ngoài quầy: "Anh Thôi, cứ gọi tôi là Đinh Đinh." Anh ta nhìn dược sĩ, giọng điệu không cao cũng không thấp: "Liều Nasmin cho một tháng, trả bằng tiền mặt."

- Nasmin là một loại thuốc tránh thai nhập khẩu.

Dược sĩ vẫn luôn trầm giọng trả lời, từ trong tủ gỗ lấy ra một lọ thuốc đã chờ sẵn. Hắn ta mở ví, lấy tiền từ trong ví, lấy Nasmin từ trong tủ gỗ, ở trong tiệm thuốc một hồi lâu, rồi hắn rời đi. Đôi khi hắn ta hút một điếu thuốc trước cửa hiệu thuốc, hoặc trả lời một cuộc điện thoại bằng vốn tiếng anh ít ỏi của mình, nét mặt hắn ta thoáng qua và khó đoán.

Dược sĩ vẫn giữ tư thế trầm mặc, nhìn từ xa, áo bào trắng che đi phần chân ngắn ngủn, nhưng lại giống như một kẻ thất thần ở thời Minh Thanh triều, có chút cổ quái u sầu, lại có chút cao ngạo.

Đôi khi hắn ta mang đơn thuốc từ bệnh viện lớn đến quầy thuốc nhỏ của dược sĩ để lấy thuốc. Trong danh sách luôn là những loại thuốc ít khi thay đổi, loại thuốc nhỏ như cảm cúm, kháng viêm, dược sĩ quay lưng lại tìm tủ thuốc phía sau, đưa thuốc cho hắn ta, sau đó dừng lại, chậm rãi lấy ra khỏi tủ gỗ chai Nasmin mà hắn luôn mua mỗi tháng một lần.

"Anh Trần?" Dược sĩ vùi đầu, giọng điệu xa xăm xác nhận.

Hắn ta có chút buồn cười: "Anh Thôi, hỏi sau khi lấy thuốc ra có muộn không?" Hắn đưa tiền cho dược sĩ, dược sĩ cầm lấy xong liền nói nhỏ loại thuốc hắn dùng để điều trị cảm cúm có tác dụng phụ dễ gây buồn ngủ. Và anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của dược sĩ, như thể nhìn vào một kỉ niệm xa xăm nào đó, sau đó bỏ thuốc vào ví và đi mất như một cơn gió.

| Theo thời gian, dược sĩ trẻ sẽ cảm thấy thái độ của hắn quá ấm áp đối với anh, và hắn ta có thể bắt đầu cuộc đàm phán giữa hai người cách đó nửa mét chỉ bằng một cú chạm. Một vị trí nhất định trong tủ đã trở thành nơi cố định để Nasmin. Nó giống như một quán cà phê cũ của riêng hai người, không cần lý do hay lời giải thích, biết rằng mỗi lần hắn ta hỏi, đó là một tách cà phê không béo 16 oz và một chiếc bánh hạt dẻ nhỏ.

Đôi khi người dược sĩ nhìn cách hắn ta lấy tiền: đốt ngón tay dày, bề ngang cong queo, hơi vụng về mà có một chút gợi cảm, nhất thời hơi phân vân, nghĩ tay hắn có vẻ quen thuộc.

Dược sĩ cũng thầm nghĩ trong lòng, nghĩ rằng một người có tính khí trong sạch như hắn ta thực ra lại là một người đàn ông có đời tư sa đọa. Hắn cho những người phụ nữ uống Nasmin hàng tháng, ước chừng thì không ít các cô gái đã bị hắn ta xâm hại. Bất cứ khi nào nghĩ về điều đó, dược sĩ đều có thể nhìn thấy hắn ta bước vào hiệu thuốc, dùng đốt ngón tay gõ vào tủ gỗ, khẽ ho để báo hiệu hắn đã đến.

| Trong một thời gian dài như vậy, việc hắn ta phơi bày cuộc sống riêng tư của mình cho một người đàn ông lạ mặt khác như một trò đùa, như một cuộc tự đày ải tinh thần.

Dược sĩ lắc đầu ngao ngắn. Dù thế nào đi nữa, dù sao đó cũng chỉ là việc riêng của hắn ta.

Trong vài năm sau đó, dược sĩ trẻ tuổi và hắn ta có chút tiến triển với nhau, ngày 15 hàng tháng là ngày hẹn hò của họ, người dược sĩ tiếp xúc với anh ta một cách thân mật và lãnh đạm ở khoảng cách nửa mét, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Anh ta nói chung là một người đàn ông khỏe mạnh, và thỉnh thoảng có sử dụng một số loại thuốc thông thường như kháng sinh và thuốc đau dạ dày, nhưng Nasmin là thuốc mà mỗi tháng mua một lần, đây là điều kiện đảm bảo tối thiểu để dược sĩ gặp hắn ta.

Sau đó, anh ta nói với dược sĩ rằng cuộc kiểm tra sức khỏe hàng năm của công ty đã phát hiện ra bệnh cao huyết áp của hắn.

"Cao huyết áp, bệnh mãn tính. Ta sợ kiếp này thuốc không thể chữa khỏi." Dược sĩ trẻ tuổi nói với hắn một cách buồn bã.
Lạ thay, trên khuôn mặt hắn ta không có chút u sầu nào.

Vài năm sau, chàng dược sĩ trẻ tuổi đã ngoài ba mươi, đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông thường xuyên đến lấy thuốc vào ngày 15 dường như biến mất. Thỉnh thoảng, anh lật giở một tờ báo cũ và thấy một trang đầu lớn: "Cựu đội trưởng nhóm nhạc nam nổi tiếng ra đi" Nguyên nhân cái chết dường như là do xuất huyết não đột ngột. Tờ báo cho biết di chúc của người đó chưa được công chứng và khối tài sản khổng lồ của anh ta sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện.

Dược sĩ mơ hồ nhớ ra lúc tin tức mới được đưa lên, ​​người hàng xóm nói với anh rằng cựu đội trưởng nam độc thân này có tin đồn rất thú vị:

"Thật kỳ lạ, anh ta sống một mình, và có nhiều viên thuốc tránh thai không sử để trong tủ phòng."
"Người dân trong sống xung quanh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào đến nhà anh ta cả."

Dược sĩ trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn những bức ảnh đen trắng trên báo.
Có phải là Nasmin đến từ hiệu thuốc của anh ta không? Đột nhiên, dược sĩ nhìn thấy một bức ảnh nhỏ màu đỏ và đen của năm người đang đứng bên những ngọn đồi nhỏ đặt cạnh đống thuốc tránh thai. Trong số đó có một người đàn ông rất quen thuộc.

Dược sĩ xuất hiện những cơn đau đầu, những hình ảnh không bao giờ có thể nhớ ra lại hiện lên trong tâm trí anh. Ngọn lửa bùng lên, một vụ nổ lớn xảy ra, ánh đèn sân khấu làm lóa mắt, đám đông la hét, các khớp ngón tay đẫm máu, tiếng la hét của đám đông và giọng nói run lên hoảng loạn như sắp khóc: "Fengfeng! Fengfeng!"

Vẫn không nhớ được nguyên nhân sâu xa của vụ nổ thập kỷ trước, không thể nhớ được.

Dược sĩ cúi đầu đặt tờ báo xuống, không hiểu sao chợt nhớ tới nụ cười của hắn ta lúc đó.
"Tăng huyết áp, bệnh mãn tính. Từ khi bắt đầu uống thuốc này, e rằng cả đời ta sẽ không dứt được."
"Thật sao?" Có lẽ anh ấy đã tìm ra được liều thuốc giải thứ hai cho mình rồi..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net