Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe xong câu chuyện tình cảm đầy lãnh mạn và sến súa của Thừa Hạo xong, cả bốn người quyết định mở tiệc ở nhà Thừa Thừa. Hai bé thụ đi siêu thị, còn hai bạn công thì ở nhà dọn dẹp.
.........Siêu thị.........
- Mình mua gì đây Khôn Khôn?_Minh Hạo hỏi
- Thịt bò, chả cá, tôm,.....với cả mấy loại rau nữa. Chúng ta sẽ làm lẩu ăn.
- Yeahhhh! Lâu rồi chưa được ăn đồ Khôn Khôn làm. Phải mua nhiều lên mới được.
- Cậu thiệt là....tham ăn hết mức. Không hiểu sao Thừa nó thích cậu được nữa?
- Hứ. Thừa nói rất thích nhìn tớ ăn nha!_Minh Hạo chu mỏ nói
- Thôi được rồi. Bây giờ thì mau kiếm đồ cho tớ đi.
- Yes sir!_nó giơ tay kiểu quân đội làm Từ Khôn phì cười
Cả hai người đi khắp cả siêu thị. Ngoài mua đồ ăn, hai người còn mua những thứ mà mình thấy đẹp, không cần biết có dùng được hay cần dùng hay không. Trong khi đó,...
........Ở nhà.........
-Aishh, tại sao tớ phải làm mấy chuyện này chứ?_Chính Đình vứt cây lau nhà xuống, bực bội nói
- Đành chịu thôi, ai biểu hai đứa mình là công. Mà đã là công thì phải nghe lời thụ 1 cách vô điều kiện._Thừa Thừa lên tiếng giải đáp
- À mà, cậu với Minh Hạo quen nhau được lâu như vậy, thế hai người đã ấy ấy chưa?_hắn tỏ vẻ ngây thơ hỏi
- Chưa. Tớ và em ấy đều chưa sẵn sàng. Chúng tớ định để dành đến đêm tân hôn.
- Thật là cao cả nha. Tớ cũng muốn được như cậu. Cậu có Minh Hạo ngày đêm yêu thương còn mình thì hàng ngày tự ảo tưởng cho rằng Khôn Khôn yêu tớ thật sự nên mới đồng ý trở thành người yêu của mình._hắn cười buồn
- Trời ạ. Cậu phải mạnh mẽ lên. Người ta nói: "đẹp trai không bằng chai mặt". Dùng chiêu đó đảm bảo 100%, Từ Khôn sẽ đổ cậu ngay thôi.
Thừa Thừa trưng ra vẻ mặt tự tin như kiểu "tớ đây chắc chắn nếu không ra đường sẽ bị xe cán". Chính Đình nhìn gương mặt đó, thở dài, nói:
- Được rồi. Bây giờ mau dọn thôi. Hai người đó mà về thấy chưa xong là bị ăn đập đấy.
Thế rồi, cả hai lại hì hục làm việc một cách hết sức là nghiêm túc.
........Quay trở lại mấy bé thụ......
Lúc này cả hai đang ngồi ở quán cafe trong siêu thị. Uống một tí nước, Minh Hạo nói:
- Khôn Khôn à, tớ thấy Chính Đình rất tốt lại yêu cậu thật lòng. Tại sao lại không chấp nhận hắn?
- Tớ rất sợ, cảm giác khi yêu thật khó chịu. Từ khi chia tay anh Tuấn xong, tớ đã nghĩ không nên yêu ai vậy. Tớ thấy mấy ngày nay mình đã quá nhẹ nhàng với Chính Đình. Ngày mai, tớ sẽ quay trở lại làm một Thái Từ Khôn lạnh lùng như ngày đầu anh ta gặp.
- Cậu không nghĩ rằng, anh ta sẽ bị tổn thương sao?
- Bị tổn thương một lần, sẽ tạo cho mình một vỏ bọc cứng rắn hơn, luôn thận trọng trong mọi lời nói và quyết định.
- Thật tình, tớ không hiểu nổi, sao cậu cứ phải lập một khuôn khổ nhất định cho bản thân vậy?
- Nếu buông thả bản thân, tớ sẽ trở nên nhu nhược, hay phụ thuộc vào người khác. Tớ thật sự không thích điều đó, cậu cũng biết mà.
- Thôi, tớ sẽ không nói nữa. Giờ về thôi, chắc hai cha kia cũng dọn dẹp xong rồi.
- Ừm, về thôi.
Cả hai ra tính tiền nước rồi đi về. Trên đường đi, Từ Khôn va phải một người làm đồ cậu cầm rơi hết xuống đất. Người kia vội vã ngồi xuống nhặt cho cậu:
- Của cậu này
- Thật cảm ơn anh.
Cậu cúi đầu cảm ơn. Ngẩng đầu lên, mặt bỗng chốc trắng bệch, nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, cậu vội chạy ra đằng sau lưng Minh Hạo. Đúng vậy, người đụng phải Thái Từ Khôn không ai khác ngoài-Vương Tử Dị. Qua thời gian, anh ta đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn, đẹp trai hơn và tình yêu dành cho Từ Khôn cũng nhiều hơn.

- Ahh! Thật vui khi gặp lại em, Thái Từ Khôn. Thời gian qua em sống tốt chứ?_hắn ta nói bằng giọng mỉa mai
- Này Vương Tử Dị, mong anh tránh xa cậu ấy ra một chút._Minh Hạo bỗng nhiên lên tiếng
- Cậu là ai?_hắn nhíu mày nhìn nó đầy thắc mắc
- Tôi là ai thì không cần anh biết, nhưng Khôn Khôn là bạn thân của tôi và chuyện anh làm với cậu ấy tôi đều biết. Tôi mong anh nên tránh xa cậu ấy vì người yêu mới của Khôn Khôn hơn anh nhiều._nó cảnh cáo
- Vậy thì sao? Tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em ấy cho đến lúc chết._hắn ta nhấn mạnh
- Bây giờ tôi có việc, phải đi rồi. Tạm biệt em nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, tiểu bảo bối. Hahaha...
Hắn ta cười một cách kiêu ngạo rồi bỏ đi. Để lại hai con người một sợ hãi, một lo lắng cho bạn mình.
- Khôn Khôn, cậu đừng sợ. Mình, Thừa Thừa, Chính Đình và anh Ngạn Tuấn sẽ bảo vệ cậu._Minh Hạo trấn an cậu
- Ừm, cảm ơn cậu.
- Vậy giờ về thôi. Hai người kia chắc đói lắm rồi.
Cả hai về đến nhà. Nấu lẩu cho bốn người, ăn cùng nhau, hát hò, chơi trò chơi rất vui vẻ làm cậu quên hết đi những chuyện không vui trong lòng. Tối về nhà, cậu quyết tâm với lòng rằng:
"Thái Từ Khôn, từ bây giờ mày không được phép rung động với bất kì ai nữa. Cố gắng không để người khác khinh thường, luôn tỏ ra lạnh lùng. Nợ máu trả bằng máu. Vương Tử Dị tôi sẽ làm cho anh hối hận vì đã đụng đến tôi!"

........ End chap..........
~ Chap trước có đoạn là Minh Hạo hẹn Thừa Thừa ở tháp Namsan. Đoạn đó sai bởi vì Trung Quốc không có tháp đó nên các bạn hãy tưởng tượng nơi đó là một nơi rất lãng mạn nhak. Mình dạo này rất bận nên không thể sửa được. Mong được thông cảm. Xie xie ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net