212 - Anh Cứ Thế Nhìn Cô Và Hôn Cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lông mi dài khẽ rung lên, Hạ Tử Du chậm rãi mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà và cảnh vật trắng toát thanh lịch của bệnh viện.

"Tử Du, Tử Du..."

Một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai Hạ Tử Du, Hạ Tử Du quay đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm của Robert, cô từ từ chống người ngồi dậy, hỏi khẽ, "Em sao vậy?"

Robert đỡ thân thể mảnh mai của Hạ Tử Du, để cho cô thoải mái dựa vào đầu giường xong mới trả lời, "Cả ngày hôm qua em bị sốt cao!"

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Sao lại thế?"

Robert kéo chăn lên đắp cho Hạ Tử Du, tức giận nói, "Đúng ra là từ sáng sớm ngày hôm qua em đã cảm thấy khó chịu, nhưng em lại làm như không có việc gì mà đến nhà họ Đàm với anh... May mắn là hôm qua anh không về quá muộn, nếu không có khi em bệnh mà chết ở khách sạn cũng không có ai hay biết!!"

Hạ Tử Du giải thích với vẻ vô tội, "Sáng sớm hôm qua em đâu có cảm thấy khó chịu gì đâu..."

Robert trợn mắt nhìn Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du lập tức thay đổi giọng, "Phải, sáng sớm lúc thức dậy có cảm thấy hơi mệt chút, em cứ nghĩ là vì mang thai nên mới..."

Robert nghiêm túc nhìn Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Sức khỏe của em luôn rất yếu, hiện tại mang thai lại càng phải chú ý để không đau ốm gì, lần này may mắn là anh còn kịp đưa em đến bệnh viện, nếu như lần sau không có ai ở bên cạnh thì làm thế nào?"

Hạ Tử Du giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Sao anh lúc nào cũng dài dòng như thế?"

Robert hạ giọng nói, "Anh chỉ mong em có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Hạ Tử Du gật nhẹ, "Em biết rồi."

Robert nghiêm túc nói, "Anh muốn em phải hứa!"

Hạ Tử Du ngoan ngoãn đáp lại, "Em xin hứa!" "

Nghe vậy Robert mới hài lòng, dịu giọng nói, "Có đói không, anh đi mua đồ ăn sáng cho em."

Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không muốn ăn."

Robert lập tức cau mày, "Vừa nãy mới bảo đảm là sẽ chăm sóc tốt cho mình, lúc này lại không để vào trong đầu rồi đúng không?"

Hạ Tử Du nhạt nhẽo nói, "Chắc là vừa mới ngủ dậy, nên chẳng muốn ăn gì."

Robert tức giận, "Em đã không ăn gì từ sáng hôm qua đến giờ, cho dù em không muốn ăn, nhưng vẫn phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng em chứ?"

Hạ Tử Du nhẹ nhàng xoa phần bụng vẫn chưa to lên của mình, đột nhiên vội vàng hỏi Robert, "Em sốt như thế không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ?"

Robert nói vô cùng hợp tình hợp lý, "Bị sốt cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé cả, nhưng nếu như em vẫn còn không muốn ăn gì, vậy thì sẽ thực sự ảnh hưởng đến nó đấy!"

Biết được đứa bé không sao, Hạ Tử Du mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời bị giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo của Robert chọc cười, "Được rồi, anh mua cái gì thì em ăn cái đó, em đợi anh ở đây!"

Gương mặt nghiêm túc của Robert thoáng dịu xuống, "Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

"À, Robert..."

Lúc Robert xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì Hạ Tử Du đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.

Robert dừng bước, xoay người lại hỏi, "Sao vậy?"

Hạ Tử Du mở to mắt, hỏi, "Cái đó... Chuyện 'kết hôn', anh làm xong chưa?"

Robert gật đầu, "Anh đã cầm hộ chiếu của anh và em đến Las Vegas đăng ký kết hôn rồi!"

Hạ Tử Du ngẩn người ra, "Đăng ký kết hôn?"

Robert trêu đùa nói, "Sắc mặt thay đổi như thế, sao hả, em sợ kết hôn thật với anh à?"

Hạ Tử Du trừng mắt nhìn Robert, nghiêm túc nói, "Việc như thế đừng đem ra nói đùa! Kết hôn là việc lớn của đời người, em không thể để anh vì giúp em mà khiến cho anh bị ghi là đã từng ly hôn!!"

Robert nhẹ giọng cười, "Em yên tâm đi, anh muốn giúp em nhưng cũng chưa đến mức là xả thân cứu giúp!"

Trên mặt Hạ Tử Du lộ ra nghi ngờ, "Vậy lúc nãy anh vừa mới nói chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas là..."

Robert giải thích rõ ràng, "Anh đi tìm một người bạn của ba anh làm trong chính phủ nhờ ông ấy giúp... Cho nên, tương lai bất luận ai cũng có thể tra ra được ghi chép về chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas, nhưng mà chính phủ của Las Vegas sẽ không thừa nhận quan hệ của chúng ta..."

"Ý anh là gì?"

Robert lời ít ý nhiều trả lời, "Có nghĩa là trong văn bản có ghi lại chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng thực tế nếu không phải ngoại trừ chính phủ của Las vegas và chúng ta, sẽ không có ai biết việc này."

Hạ Tử Du kinh ngạc trợn tròn mắt, "Có thật không?"

Robert gật đầu, "Em đừng có khinh thường năng lực của ba anh, ông ấy ở Saudi hô mưa gọi gió đương nhiên bạn bè cũng có một số có khả năng chứ..."

Hạ Tử Du vui sướng hỏi lại, "Vậy... Việc này có thể giấu được Đàm Dịch Khiêm không?"

Robert nói, "Nếu như Dịch Khiêm thật sự muốn điều tra, dĩ nhiên có thể tra được, nhưng cũng mất một khoảng thời gian, anh nghĩ đợi đến lúc cậu ta điều tra được thì em đã ở Trung Đông rồi..."

Hạ Tử Du mong đợi gật đầu, "Dạ."
-------
Lúc Robert xuống dưới mua bữa sáng, Hạ Tử Du bởi vì nhàm chán nên dựa vào thành giường nói chuyện với bé cưng trong bụng.

"Con à, thật xin lỗi... Gần đây tâm trạng mẹ cứ luôn khi này khi khác không yên, cho nên chắc cũng khiến con khó chịu theo mẹ... Mẹ đảm bảo về sau sẽ hết lòng mà chăm sóc cho con, con nhất định phải ngoan ngoãn lớn lên đó..."

"Bà Kairos!"

Một tiếng gọi vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và bé cưng.

Hạ Tử Du ngước mắt, nghi ngờ nhìn cô y tá đang thở hồng hộc trước mặt mình, "Hả, cô gọi tôi à?"

Y tá gật đầu, "Bà có phải là bà Kairos không?"

Hạ Tử Du ngớ người.

Cô y tá giật mình kinh ngạc, "Nhưng tối hôm qua người đàn ông đưa bà tới nói là chồng của bà, tên ông ấy là Robert Kairos, bà không biết ông ta?"

Robert?

Lúc này Hạ Tử Du mới có phản ứng, vội vàng nói, "À, đúng rồi, chồng tôi đúng là Robert Kairos, ngại quá, mới nãy tôi không nghe rõ." Trời mới biết, bây giờ cô cũng mới biết tên đầy đủ của Robert là Robert Kairos.

Y tá khẽ mỉm cười, "Vậy được rồi!"

Hạ Tử Du nghi hoặc nhìn cô y tá trước mặt, "À, xin hỏi tại sao cô lại hỏi tôi vấn đề này?"

Cô y tá nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Hạ tử Du, có chút lúng túng nói, "Không dấu gì bà, bề ngoài bà rất giống một người..."

Hạ Tử Du nhíu mày, "Giống ai?"

Y tá thành thật trả lời, "Vợ của Đàm Dịch Khiêm chủ tịch tập đoàn 'Đàm thị' đó!"

Sắc mặt Hạ Tử Du hơi chuyển sang tái mét, cô cười cười xấu hổ nói, "Cô nhận nhầm người rồi."

Y tá gật đầu một cái, "Đúng vậy, tôi rất thường xem tivi, ngày nào cũng xem những tin tức có liên quan đến Tổng giám đốc Đàm hết, bà biết đấy, Tổng giám đốc Đàm siêu cấp đẹp trai nha... À, vẻ ngoài của bà và bà Đàm thật sự là quá giống, điểm khác biệt lớn nhất chính là bà tóc ngắn, nhưng mà nhìn vào cũng rất xinh đẹp!"

Hạ Tử Du cúi đầu xuống, "Cám ơn cô đã khen."

Y tá nói, "Nếu bà không phải là bà Đàm, vậy thì tôi yên tâm rồi..."

Hạ Tử Du không hiểu, "Sao?"

Y tá cười trả lời, "Tối hôm qua, cô y tá kia nhận ca trực thay tôi không biết quan hệ giữa bà và chồng bà, lúc cô ấy mới nhìn thấy bà đã rằng bà là vợ của Tổng giám đốc Đàm, bởi vì quá phấn khích, sáng sớm nay cô ấy liền đem tin này nói cho toàn bộ bác sĩ y tá trong bệnh viện biết... Không ngờ tin tức này liền truyền đến tai của người giới truyền thông, à không, những nhà báo kia một mực cho rằng bà là vợ Tổng giám đốc Đàm, sáng sớm liền có vô số những cuộc điện thoại gọi tới moi tin, chắc lúc này đã có rất nhiều phóng viên đang trên đường đến bệnh viện!"

Hạ Tử Du kinh ngạc, "Cô nói có rất nhiều nhà báo đã đến bệnh viện?"

Y tá gật đầu, "Nghe họ nói như thế, tôi còn lo lắng là mình lầm người rồi, cho nên tôi mới cố ý đến hỏi cho rõ thân phận của bà, ngộ nhỡ bà thật sự là vợ tổng giám đốc Đàm, vậy tốt nhất nên chuyển sang phòng bệnh khác, tránh khỏi sự quấy nhiễu của đám phóng viên kia... Nhưng, nếu bà không phải vợ tổng giám đốc Đàm, đợi đến khi chồng bà quay lại, cho dù bệnh viện không ngăn được những phóng viên kia, nhưng xem ra đám phóng viên đó cũng không dám quấy nhiễu bà."

Giờ phút này chuông báo động rung lên từng hồi trong đầu cô.

Robert và Đàm Dịch Khiêm là bạn tốt, mối quan hệ này mặc dù không tính là tất cả mọi người đều biết, nhưng với đám phóng viên tuyền thông mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng kia tất nhiên là biết, nếu như mà chụp được cảnh cô đi trong bệnh viện với Robert, như vậy, những phóng viên kia sẽ thổi phồng lên chuyện cô vào viện thành cái chuyện động trời đến mức nào nữa?

Trời ạ, cô không bao giờ muốn có bất kỳ liên quan nào với Đàm Dịch Khiêm nữa...

Y tá thấy Hạ Tử Du im lặng nên cũng không quấy rầy nữa, khách sáo nói, "Bà Kairos, tôi còn phải đến các phòng bệnh khác làm việc, nếu như có chuyện gì xin bà cứ bấm chuông."

Hạ Tử Du đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không trả lời y tá.

Cho đến lúc Hạ Tử Du hồi hồn muốn nhờ y tá làm một chuyện thì y tá đã không còn trong tầm mắt Hạ tử Du.

Hạ Tử Du lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Robert, lúc này, bóng dáng cao lớn cùa Robert đúng lúc bước vào phòng bệnh.

Để đồ ăn sáng trong tay xuống Robert nghi ngờ hỏi, "Gọi điện cho ai vậy?"

Hạ Tử Du để điện thoại di động xuống, gấp gáp nói, "Robert, chúng ta lập tức rời khỏi bệnh viện, anh ngay bây giờ hãy đi làm thủ tục xuất viện đi!"

Robert lập tức giận tái mặt, "Có nóng lòng muốn quay về thành phố Y đi nữa, nhưng cũng không đến mức vội phải đi ngay, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe em chưa tốt, tốt nhất là ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm hai ngày."

Hạ Tử Du vội vàng giải thích, "Robert, em không phải là vì muốn nhanh chóng quay lại thành phố Y, mà là nếu chúng ta không đi, sẽ gặp phải đám phóng viên ngoài kia..."

Robert nhíu mày hỏi, "Cái gì mà phóng viên?"

Hạ Tử Du liền kể lại chuyện mà y tá nói với cô cho Robert nghe.

"Đám phóng viên này nhất định sẽ hỏi lung tung, em không muốn đi ra đối phó với bọn họ, cũng không hơi sức đâu mà làm thế..."

Robert sau khi nghe xong gật đầu, "Được, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em ngay bây giờ, chúng ta trở về khách sạn 'LLD', ở đó nếu không phải là khách V. I. P không thể vào được."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net