Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng nên" - anh nói trước sự bỡ ngỡ của tôi " tôi và anh đã từng biết nhau sao". Tôi không thể nào nhớ ra được anh là ai

- " Nhóc đang ở nhà của Phong à" - tôi chợt khựng người

- " Sao anh biết" - tôi bối rối

- " Thì thấy nhóc từ trong nhà đó bước ra thì hỏi sao mà anh không biết được" - anh nói, tôi cũng thấy nhẹ người. 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong tôi. Tôi chợt chép miệng

- " Chết rồi, chưa mua đồ ăn sáng về cho hắn" - tôi hơi quáng vì đi nãy giờ cũng hơi lâu sợ hắn lo

- " Gì thế nhóc" -anh hỏi

- " Dạ... dạ... em đi mua đồ ăn sáng cho Phong" - tôi ngắt quảng

- " À thì ra là thế, vậy anh không làm phiền em nữa, em cứ đi mua đi"

- " Gì ơi!!! Cho 1 bịch mang về" - tôi nói lớn

- " Vậy thôi anh về trước đi, em về sau cũng được"

- " Ok, hẹn gặp nhóc hôm khác nhé" - anh nói rồi đi qua phía bàn bà chủ rồi đi luôn, tôi với theo

- " Anh ơi...." - giọng tôi khựng lại, nhìn anh thấy cũng đã đi hơi xa và vẫn vẫy tay chào tôi, tôi chĩ muốn hỏi " nhà anh ở đâu"...

Tôi vẫn nghĩ là tại sao anh lại tốt với tôi như vậy, tại sao anh không giận vì tôi đã 2 lần đụng phải anh... Tôi thấy anh cũng rất vui tính và rất dễ mến, với anh tôi vẫn cảm thấy có 1 cái gì đó gần gũi nhưng cũng hơi xa lạ. Tôi đứng dậy và qua phía bàn lấy bịch hủ tiếu, tôi định móc tiền ra trả

- " Àh, Khoa nó trả rồi em ơi" - chị cười với tôi

- " Cảm ơn chị" - tôi chào chị rồi đi về, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lạ lạ

Tôi nhẹ nhàng đóng cánh cỗng lại bước vào nhà, tôi xuống nhà bếp và trút đồ ăn co hắn vào 1 cái tôi rồi bỏ vào mâm bưng lên cho hắn ( sao mà giống người hần thế không biết ). Tôi bước từng bước lên lầu và từ từ mở cửa phòng hắn mang vào... Nhưng xém 1 chút nữa là tôi làm rơi luôn cái mâm trên tay... hắn... hắn...

- " À Tuấn cứ vào đi, có gì đâu mà ngại" - hắn đang dứng ở cửa tủ và quay lưng về phía tôi

- " Đồ... đồ ăn sáng nè...ăn đi" - tôi ngượng cả mặt, lần đầu tiên tôi thấy được thân thể của hắn từ khi tôi đặt chân đến đây. Tuy là lấy tay che mặt và quay người lại nhưng con mắt tôi vẫn cứ tò mò quay lại... 1 thân hình tuyệt mỹ, da trắng và... nói chung là rất đẹp, nhưng mà... tại sao... tại sao mặt tôi lại đỏ chót lên như vậy và tim thì cũng đập nhanh hơn nữa... tôi đứng cứ như trời tròng... hắn quay mặt về phía tôi sau khi đã thay xong bộ birama màu trắng và bước đến

- "...Xin lỗi, tui vào phòng mà không có gõ cửa..." - tôi thẹn thùng

- " Àh không sao đâu, con trai cả mà lo gì" - hắn nói tỉnh bơ

- "Àh... ăn sáng đi"

- " Cảm ơn nhiều nha" - hắn nói và đến sát bên người tôi

- " Nhưng sao mà đi lâu quá vậy, cứ tưởng bị lạc rồi chứ, làm Phong định thay đồ đi kiếm nè"

- " Àh, tại... tại..." - tôi ấp úng không biết có nên nói cho hắn nghe hay không

- " Mà thôi về rồi thì không sao nữa rồi"

- " Hì hì ngon quá, cảm ơn Tuấn nha, đói lắm rồi đó hehe" - hắn ngồi xuống và ăn ngon lành, hắn

hỏi

- " Ũa Tuấn ăn chưa" - hummm ăn gần hết nửa tôi rồi mới hỏi

- " Ăn rồi"

- " Hèn gì thấy đi lâu" - vẫn tiếp tục ăn

Nhìn hắn ngồi ăn mà trông cứ giống như con nít, mặc dù bên ngoài thì hắn rất cứng rắn nhưng đôi lúc lại xử sự rất giống trẻ con... và... và nụ hôn mà hắn đã dành cho tôi thì làm cho tôi nhớ mãi... tôi nghĩ bâng quơ rồi có 1 câu hỏi lóe lên trong đầu tôi. Tôi hỏi

- "Àh cái tờ giấy màu hồng..."

- " Không có gì" - hắn cắt ngang lời tôi

- " Là sao"

- " Từ từ rồi Tuấn sẽ biết"

Cái giọng điệu này rất giống hồi nảy mà anh Khoa đã nói với tôi, từ thắc mắc này đến thắc mắc nọ cứ làm tôi rối tung lên. Tại sao vậy... tại sao lại không nói cho tôi biết... tại sao... có bí mật gì à...

Hết phần 6Chapter 7

Tôi hạ người xuống chiếc giường và đang phải vật lộn với biết bao nhiêu là câu hỏi trong đầu. Nó làm tôi phải đau đầu quá đi. Không biết rằng sau này nó sẽ là điều tốt hay xấu nữa... tôi muốn có 1 lời giải thích cho những câu hỏi này... nhưng biết phải làm sao khi mà làm gì có câu trả lời cho tôi lúc này, thôi thì cứ để cho nó mãi mãi là những bí mật đi - tôi thầm nghĩ như thế.

Lấy 1 bộ đồ ra và đi tắm tôi thấy thật sảng khoái, từng giọt nước bắn vào người làm cảm giác nhồn nhột thật vui. Tôi thả người dưới những bọt xà phòng trong bồn tắm... thật tuyệt nếu ở luôn trong này... tôi nhắm nghiền mắt...tay tôi đang nâng niu chiếc mặt dây chuyền hình chiếc nhẫn mà trên đó có khắc chữ " my love forever" bên trong và đặc biệt nó có những vết cắt 1 bên hông của chiếc nhẫn... nó cần có 1 chiếc khác để lấp vào đó... phải... chúng là 1 đôi nhẫn mà tôi đang giữ 1 chiếc...nhẹ nhàng nâng niu nó tôi nhớ tới người đang giữ một chiếc còn lại...

Bỗng nhiên từ bên kia phát ra 1 giai điệu nhạc mà tôi nghĩ là bài mà tôi rất thích 'Biển nhớ', 1 bài hát mà anh đã từng hát cho tôi nghe. Giọng hát cùng ngân vang lên theo tiếng đàn piano... những kỉ niệm tự nhiên ùa đến... vùng đất quê tôi... những kĩ niệm ngọt ngào ơi sao mi trỗi dậy làm chi để lòng ta thêm buồn... nhớ 1 người ra đi

"...Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về, goi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya.

Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ.

Ngày mai em đi biển nhớ em quay về nguồn, gọi trung dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa xa.

Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng, hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn.

Hôm nao em về bàn tay buông lối ngỏ, đàn lên cùng phím chờ, sầu lên đây hoang vu.

Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về, chiều sương ướt đẫm cơn mê, trời cao níu bước sân khê.

Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rủ buồn, đèn phố nghe mưa tủi hờn, nghe ngoài trời giăng mây tuôn.

Ngày mai em đi biển có bâng khuâng gọi thầm, ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin xa.

Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng, nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương..."

Tôi bật dậy... thay vội bộ đồ tôi chạy theo tiếng đàn... tôi đứng sựng người trước cánh cửa phòng của hắn. Hắn... hắn đang đàn... những khúc hát sao chua xót... tôi... tôi biết làm sao... tôi từ từ quệt đi giọt nước mắt đang rơi tiến lại gần hắn... có thể là do tôi đã ngộ nhận nhưng tôi không thể nào quên được bài hát này... tôi tựa người vào 1 góc bàn sau lưng hắn và nghe từng câu hát...

"... Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng, nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương "

Bài hát kết thúc... tôi vẫn còn ngây người cùng những giọt nước mắt. Hắn quay lại nhìn tôi... phải sau 1 hồi lâu tôi mới chợt định hồn lại.

- Phong... phong... có phải là Tý Cận không? - tôi nói mà không muốn ra lời, tôi thầm ước rằng đó là sự thật

- ... - hắn không nói gì mà chỉ khẻ gật đầu 1 cái

Bầu trời bỗng dưng tối sầm trước mặt tôi. Những tưởng tôi sẽ chạy đến mà ôm thật chặt hắn để hắn không bao giờ có thể biến mất trước mặt tôi thêm 1 lần nữa... nhưng bàn chân tôi không thể nào bước đến... tôi lại muốn chạy ra ngoài thật nhanh nhưng chân lại không nhất nó lên.

Hắn đứng dậy và rời khỏi chiếc piano từ từ tiến đến bên tôi. Hắn bận bộ birama màu trắng... nụ cười mỉm của hắn làm cho tôi ngây người. Hắn ôm chặt lấy tôi... tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không tin đây là sự thật. Tôi... tôi không tin điều đó.

- Tý Cận của Bèo đang đứng ở đây - Bèo, chính là tên tôi, vậy... vậy chính là hắn. Tôi chỉ kịp nhớ ra đến như thế trước khi tôi ngất ngay trong vòng tay hắn cùng những giọt nước mắt.

Ánh nắng bủi ban trưa lại ráng chui vào khe cửa sổ rồi rọi thẳng vào mắt tôi làm tôi thấy khó chịu, tôi từ từ mở mắt ra và không kịp nhớ những gì đã xảy ra. Nhìn qua tôi thấy gương mặt xanh xao của hắn và bàn tay đang run rẫy. Tôi quay mặt vào trong, hắn thấy vậy lo lắng hỏi

- Tuấn có sao không làm Phong lo quá đi - hắn nói giọng hớt hải

- Tôi không có sao

Tôi chợt nhớ lại những gì đã xảy ra và tôi thấy mình không thể chấp nhận được điều đó. Hắn... hắn đã ra đi và hứa sẽ trở về bên tôi nhưng tại sao hắn lại không làm điều đó. TÔI HẬN HẮN

- RA NGOÀI - tôi nói trước sự bỡ ngỡ của hắn, tôi lấy tay kéo vội chiếc chăn vụt qua khỏi đầu

- Tuấn... Tuấn có sao không? - hắn chồm đến và lay lay thân hình tôi

- TÔI BẢO RA NGOÀI MÀ - tôi gắt gỏng hét lớn trong chăn

- Tuấn... đừng làm Phong sợ mà - tại sao hắn không hĩu những gì tôi nói nhỉ

Tôi chợt cứng người khi hắn dựng tôi dậy và khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã nằm gọn trong lòng hắn rồi. Tôi nắc lên trong tiếng khóc

- Tôi bảo là ra ngoài cơ mà - tôi vừa khóc vừa đấm thình thịch vào 1 bên vai hắn

- ...- hắn không nói gì mà chỉ vòng tay qua siết chặc tôi hơn. Cảm giác thân thương của tôi đã hiện về trong những giây phút ngắn ngủi đó. Tý Cận - mà cũng chính là Phong. Phong - chính là Tý Cận. Tôi cứ thế lảm nhảm trong đầu. Tôi dùng hết sức của mình đẩy hắn ra... nhưng mà với cái sức mạnh yếu ớt của tôi thì làm sao mà thoát được cái vòng tay cứng rắn của hắn. Tôi cố giảy nảy nhưng chỉ là hoài công. Tôi tựa đầu vào vai hắn mà trách...

- Sao nói về mà không về... - tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc khẻ

- ... Phong biết rồi... xin lỗi Tuấn ngàn lần xin lỗi Tuấn... - hắn vừa nói vừa vỗ về bên vai tôi nghe sao dư vị tình yêu cứ tuôn trào làm cho tôi muốn choáng ngợp. Rồi những ngày tháng sau này chẳng biết rồi sẽ ra sao thiên đường hay địa ngục. Nhưng điều mà bây giờ tôi cảm nhận được là người ấy đang ở bên cạnh tôi... nhưng tôi vẫn trách người... tôi hận người... tôi ghét người...và tôi... yêu người.

Tôi ngẫn người khi nhớ lại câu chuyện tình yêu năm xưa... nó đẹp biết bao như những bài tình ca. Ngày ấy anh ước mơ làm 1 nhạc sĩ, còn tôi... ước mơ là có anh...

- Hihi dạ con biết rồi, con sẽ nghe lời gì Lan mà má - thằng Bèo hớn hở tạm biệt má và cúp máy cái rụp, nó bước vào trong nhà gì Lan của nó xắp bộ đồ thay rồi chạy ào ra biển cùng thằng anh họ là Bin ( còn tên thật là Hoàng ). Chả là vừa nghỉ hè thì thằng Bèo lại vòi má xin ra nhà gì Lan để cùng anh họ nó đi tắm biển ( nhà ở gần biển mà ). Thế nên nó lúc nào nó cũng muốn ra đây chơi và cũng chính nơi này nó đã gặp được Tý Cận ( thật ra thì là tên Tý mà bị đeo mắt kính nên nó gọi là Tý Cận ).

Hai anh em hồ hởi chạy ào ra biển, 2 anh em say sưa rượt nhau theo từng con sóng vỗ, đang chạy vui đùa rượt nhau vui vẽ trên bờ cát thì nó đụng phải 1 đứa. Thằng Bèo chễm chệ nằm ngay ngắn trên người tên đó, còn tên ấy thì không hĩu vì sao mà nằm 1 đống dưới cát ( hì hì )

Bèo lui cui ngồi dậy và kéo hắn ta đứng dậy. Nó thấy ngượng cả người và nhặt cái mắt kính lên giùm hắn rùi xụ mặt xin lỗi. Hắn thì nhận lấy cái mắt kình rồi dùng chiếc khăn trắng trên vai lau lau. Hắn đeo mắt kính vào và nhìn trân trân vào thằng Bèo. Nó trố mắt nhìn hắn không phải là vì chờ mong lời tha thứ mà là ngất trước thân hình của 1 đứa con trai da trắng, vừa người, mặc 1 chiếc quần đùi ( thì đi bơi mà), 1 chiếc khăn trắng trên cổ, cắt tóc đinh và ... đeo mắt kính. Nó ngớ người tự hỏi " ui trời đi bơi mà đeo kính sao mà bơi".

- Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy - hắn gắt gỏng

- Ờ...ờ đang giỡn nên không để ý, xin lỗi nhé - nó cúi đầu làm bộ biết lỗi. Thằng Bin từ phía sau cũn từ từ tiến đến bên cạnh

- Lần sau nhớ nhìn đường mà đi - hắn nói rồi đi thẳng về phía trước bỏ lại thằng Bèo với sự bỡ ngỡ. Và tiếp tục nó và thằng Bin 2 đứa chạy giỡn như chưa có gì xảy ra.

Đến buổi chiều khi đã tắm biển và đùa giỡn mệt rã người thì 2 anh em đi về nhà tắm rửa và thay đồ. Sau khi thay đồ xong thì 2 đứa ăn uống hả hê. Những món mà gì Lan nấu cũng ngon giống như những gì mẹ nó nấu, nó ăn say sưa tới khi cái bụng đã căng ra. Nó ngồi trên ban công ngắm nhìn biển, cái nơi mà nó cho là tài sản quý báu nhất của quê nó... 1 thắng cảnh đẹp. Nó nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao và tận hưởng gió biển.

Nó chống cằm trên ban công và chợt nhớ đến người con trai khi chiều. Nó tự cười mĩm và mơ mộng xa xăm. Nó bước vào phòng, lúc này cũng đã 9h và thằng Bin cũng vừa ngủ. Nó bước xuống nhà và xin phép gì Lan ra ngoài dạo biển... nó chà chân mình trên cát, những ánh đèn leo lét rọi nhẹ xuống bãi cát. Bất chợt nó nhìn thấy người mang cặp mắt kính khi chiều đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới ánh đèn, mặc 1 bộ đồ màu trắng nhìn ra biển xa xăm. Nó tiến lại gần...

- Có thể ngồi được chứ - thằng Bèo nhìn vào mặt hắn và hắn cứ nhìn vào cặp mắt nó làm nó thấy ngại. Nó lấy tay hất hất trước mặt. Hắn giật mình và quay xuống gật gật

- Sao ít nói quá vậy - nó hỏi thêm

- Àh không có gì - hắn quay qua và lại nhìn vào cặp mắt thằng Bèo

- Mắt tui có ghèn àh - nó chớp chớp mắt

- Àh không có gì, chỉ là cặp mắt rất đẹp

- ... - nó lặng không biết nói gì chỉ quay mặt và cười tủm tỉm, đây không phải là lần đầu nó nghe được câu nói này nhưng mà cũng là lần đầu tiên có 1 tên con trai nói với nó điều đó.

- Tên gì thế - hắn hỏi

- Bèo, còn anh

- Tý

- Mới xuống đây chơi à

- Uh, đi với ba xuống làm công trình rồi xuống đây chơi luôn

- À hèn gì đi chơi có 1 mình

- Bèo là người ở đây à

- Uh đúng rồi, xuống đây chơi bao lâu thế

- Chắc cũng lâu, khoảng 1 tháng

- Vậy à

- Chúng mình có thể làm bạn ko, Bèo có thể dẫn mình đi tham quan vùng biển Vũng Tàu này không.

- Được chứ nếu như Tý thích

2 đứa ngồi tựa lưng vào chiếc ghế và nhìn ra ngoài biển nghe gió lộng từng cơn. Có ai biết đâu là 1 con tim đang rạo rực vì trai đẹp... nó quá đa cảm. Bỗng nó giật mình nhớ ra là nãy giờ đi cũng lâu sợ gì Lan lo nên tạm biệt rồi ra về

- Thôi, Bèo về nha trễ rồi

- Uh tạm biệt Bèo, nếu rãnh sáng mai 8h tại nơi này nhé. Tý sẽ ngồi ờ đây chờ

- Được, tạm biệt nhé

Có ai biết là 1 người chẳng muốn rời xa nhưng vẫn phải đi... và có 1 người khó ngủ trong đêm nay. Phải... nó đã bị rung động trước hình ảnh đó. 'Bèo ơi mày đa tình quá' nó tự nhũ khi đặt mình xuống giường. Và đó là ngày đầu tiên nó quen biết Tý Cận.

hết phần 7

mời các bạn xem tiếp phần 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net