Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định mệnh

Đứng giữa cái thời tiếc se lạnh thì ai mà ko mong mình sẽ có 1 nữa kia để sưởi ấm cho con tim mình. Tình yêu đôi khi đến rất nhanh rồi ra đi cũng vội vàng nhưng nó cũng mang lại cho ta 1 chút hạnh phúc dù cho là ngắn ngủi. Khi sinh ra thì tôi đã biết mình ko được bình thường như bao người con trai khác nhưng tôi vẫn ko than trách đời vì nhờ đó mà mình cảm thấy thế giới có những thay đổi như thế nào và những cảm xúc của mình mãnh liệt hơn nhiều người khác.

Tôi muốn biến ước mơ tình yêu thành sự thật và muốn làm 1 cái gì đó cho cái thế giới của mình thêm đẹp hơn. Vì thế tôi sẽ gởi đến cho các bạn 1 câu truyện về 1 tình yêu. Tin hay không cũng được nhưng nó là đời thực, tuy ko phải là hoàn toàn. Điều kì diệu có thể đến bất cứ khi nào trong đời sống hàng ngày, đó chính là " Định Mệnh ".

--------------------------------*(-.-)*---------------------------------

Nếu như bạn là 1 người dân tỉnh lần đầu tiên lên thành phố thì sẽ ra sao nhỉ? chắc là bạn sẽ cảm thấy ngột ngạt lắm vì sự ồn ào và tấp nập nơi này, nó phồn hoa và rực rỡ đến choáng ngợp cả mắt. Tuy là chưa quen với nó cho lắm nhưng ai cũng cảm thấy thích với cái sự nhộn nhịp ở đây nhỉ.

Còn về tôi thì xin giới thiệu chút nha: Bùi Minh Tuấn, 18t, quê ở tĩnh abc, hiện chưa là học sinh trường nào vì là đang trong thời gian chuẫn bị thi đại học.Gia đình tui thì có papa, mama, tui cùng với 1 đứa em gái năm nay học lớp 5. Còn nói sâu hơn về tui đó hã, tui là 1 thằng Bi đa cảm, tình iu đối với tui là muôn màu muôn vẽ... hôm nay thì yêu 1 cô em dễ thương, mai thì yêu 1 anh chàng đẹp trai...nói chung là lúc nào cũng vậy, muốn bỏ cũng khó vì cái tính của 1 thằng Bi là như thế, khối óc nó ko chịu phục tùng con tim vậy mới khổ chứ, hic đừng nghĩ rằng tôi sống buông thả mà vì con tim nó ko chịu ngồi yên 1 chỗ, lắm lúc nó cũng khó xử khi bắt gặp 1 ánh mắt đang dòm ngó mình ( R.R) nói sơ sơ vậy thôi ha. Còn giới thiệu về quê hương của tui hen, nó là 1 cái huyện nhỏ xinh xắn lung linh đã sinh ra 1 thằng Bi như tôi. Cuộc sống thì yên ả và bình lặng chứ hok có nhộn nhịp như ở thành phố HCM này. Tui thầm cảm ơn đời đã cho tôi sinh ra và lớn lên ở đây với 1 tuổi thơ khá đẹp và không biết là nó ở nơi đô thành nhộn nhịp này có được như vậy ko ta ???

___________________(^oo^).............(^oo^)______ ____________

Phần 1:

Sau cái ngày nhận kết quả thi tốt nghiệp xong là là papa và mama thân yêu của tui cho tui lên thành phố ôn thi lun, hic, người ta sẽ nghĩ là xa nhà thì sẽ buồn và mún khóc chết đi được còn tui thì hok đâu nha. Nghe được đi lên thành phố là mừng hú hụi lun đó vì nghe mấy đứa bạn nói là thành phố đẹp vô cùng, sống ở thành phố sướng hơn dưới quê nhìu. Hok biết ai nghĩ sao chứ nghe là thích rùi, chắc là tại cái tính ham hố nó thế. Và cái gì tới cũng tới, bước vô đầu tháng 6 là papa mama tui đưa tui lên thành phố. Cảm giác lần đầu tiên đặt chân tới đây thật mới lạ vì nó rất đông đúc và tấp nập. Sau khi đi 1 chặng đường dài thì cả nhà cũng đã đến nơi lúc ấy thì trời cũng đã về chiều ^^! tôi bỡ ngỡ trước 1 căn nhà to rộng và đẹp ghê lắm.

Nhìn bên ngoài cứ như là 1 cái biệt thự chứ chẳng chơi, nó rộng chắc gấp đôi nhà tôi, cái cổng màu làm bằng những thanh sắt dày và chắc được sơn 1 lớp màu đen kịt và phía trên những thanh nhọn được sơn 1 màu đồng trông thật bắt mắt. 2 bên cổng thì là 1 dàn hoa giàn hoa giấy leo trên bức tường màu vàng nhạt trông thật nhã nhặn làm sao ấy. Ba tôi bấm chuông gọi cửa... rengggg...rengggg... rùi tiếp đó có 1 cô ra mỡ cữa trông trẻ và đẹp lắm.

-"Anh chị dẫn cháu lên rồi à, mời anh chị vào nhà uống nước nhé!" - giọng của Cô ấm áp mời cả nhà vào bên trong

-"Cảm ơn chị nhiều lắm!" - ba tôi trả lời rồi lái xe vào bên trong.

Bên trong khuôn viên nhà rộng và đẹp, phía trước là mấy chậu hoa kiểng và 1 bể cá với hòn non bộ bên trên. Phía hông nhà là 1 cái sân khoảng 30m2. Cả nhà xuống xe và bước vào bên trong

Căn nhà được trang trí rất có thẫm mỹ, theo như pa tui đã từng nói thì đây là gia đình 1 người bạn thân của pa và đang là 1 nhà trang trí nội thất, còn vợ của chú ấy cũng là 1 nhà kinh doanh bất động sản, hèn chi nhìn căn nhà là biết ko phải tầm thường. Vừa bước lên bật thềm là 1 cái cái cánh cửa lớn bằng gỗ lán mịn, cao to và được đánh 1 lớp vec-ni trông rất quý phái, còn bên trong là phòng khách lớn với bao nhiêu thứ bày biện rất thẫm mỹ.

-"Anh chị và các cháu chắc đi xe đã mệt, em mời anh chị dùng nước" - Cô nói khi mang ra 1 khay nước và đặt trên bàn

-"Ko sao đâu chị ơi. Lâu ngày gặp lại anh chị vẫn khỏe chứ !" - ba cười rồi nói với Cô

-"Chúng em vẫn bình thường, anh Bình lát nữa về ảnh dzề, anh chị ở lại chơi nhé" - giọng của Cô nghe thật nhẹ nhàng và êm tai

-"Làm phiền anh chị quá, còn đây là Tuấn và Thảo 2 đứa con của em đó... chào Cô đi 2 con" - mẹ tôi nói với Cô và đưa tay sang 2 anh em tôi.

-"Chúng con xin chào Cô ạ!" - tôi và nhỏ em đồng thanh

-"2 cháu trông dễ thương và lễ phép quá, Cô chào 2 con" - Cô nói và xoa đầu 2 đứa

Ba mẹ tôi với gì trò với gì vui vẽ một lúc thì chú Bình đã về, chú vào nhà chào cả nhà rồi ngồi xuống trò chuyện cùng ba má tôi.Nói chuyện được 1 lúc thì ba nói với cô chú gửi tui ở lại

-"Năm nay thằng Tuấn nó thi đại học ở trên này nên mình gửi cho vợ chồng Bình trông giùm cho cháu nó thi tốt nha" - ba tôi nói với chú

-"Anh cứ yên tâm, nhìn cháu Tuấn đẹp trai và lễ phép quá, anh chị cứ để nó trên này đi ko sao đâu, mình sẽ xem nó như là con của mình vậy" - chú nói và cười tươi

-"Bình nói như vậy là tôi yên tâm rồi. Tuấn ở đây nhớ vâng lời cô chú nha con" - ba tôi nói và dặn dò tôi.Và ba cũng xin phép ra về:

-"Vậy là ổn rồi, thôi chúng mình còn phải về đây... chúc cả nhà mạnh khỏe... ba má và em về nha Tuấn ơi!"

-"Vậy 2 bạn và cháu gái về vui vẽ nha, rãnh tôi sẽ dẫn cháu về gia đình chơi" - chú nói và tiễn ba mẹ tôi ra cỗng

-"Thưa ba mẹ về mạnh giỏi ạ" - tôi nói rồi tạm biệt ba mẹ. Sau đó tôi đi vào trong nhà với cô chú

Cô chú nhìn tôi trìu mến và dẫn tôi lên phòng mình và mang đồ đạt lên. Cái phòng của tôi rộng rãi lắm, nó nằm ở lầu 3 và đối diện với 1 căn phòng nữa. Bên trong là 1 chiếc giường lớn gần ngay cửa sổ,trên cửa sổ có đặt 1 bình hoa trông thật là tuyệt vời. , 1 cái bàn bằng gỗ bóng bẫy, 1 chiếc tủ âm tường khá lớn. Toàn bộ căn phòng được bài trí rất hoàn mỹ. Căn phòng được sơn 1 màu trắng tinh, và trên tường được dán bằng những miến gạch màu trắng và đen bóng bẫy. Đối diện chiếc giường ngủ là nhà tắm, bên trong có 1 bồn tắm hình chữ nhật, nói chung mọi thứ đều có, nhìn rất bắt mắt đúng là thẫm mỹ của chú thật tinh tế - nhà thiết kế nội thất có khác. (^____^)

-"Đây là phòng con đó Tuấn, nếu có gì ko biết thì cứ nói với cô chú nhé, thôi dọn đồ tắm rữa rồi xuống ăn cơm với cô chú nha con" - cô nói rồi đi xuống phía dưới.

Ôi thế là từ nay tôi sẽ sống ở thành phố rồi đó sao, hì hì ko biết là nó có khác gì ko nhỉ. Mà thôi bây giờ là đi tắm rồi xuống dưới kẻo cô chú chờ. Hic ngày dài mệt mõi thật, biết bao điều mới lạ cần học hõi (^^!)

Tắm xong, tôi thay đồ và xuống dưới chào cô chú. Cô chú nhìn tôi cười và mời tôi vào bàn ăn. Lúc này tôi thấy có 1 người con trai hình như là lớn tuổi hơn và rất là đẹp trai. Hắn có 1 đôi mắt cực đẹp, 1 chiếc mũi cao và đôi môi đỏ đỏ trông rất gợi cảm, thân hình thì cứ như là diễn viên hàn quốc ấy. Hì mới đây mà đã lộ cái tính hám trai rùi hehe (o^.^o) trong lúc đang suy nghĩ thì cô nói:

-"Thôi ngồi vào bàn cùng ăn cơm đi con. Phong tắm rửa rồi xuống cùng ăn cơm luôn nhé!"

-"Dạ!" - anh nói 1 tiếng rõ to rồi đi thẳng lên trên lầu, trước khi đi anh còn nhìn thẳng vào tôi như ngờ ngợ làm cho gương mặt tôi đỏ ửng lên lúc nào ko biết. Tôi bước đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống

-"Mới đổi chỗ ở có thấy quen ko con" - cô hỏi han tui như là 1 người mẹ hỏi con lâu lắm mới về nhà

-"Dạ cũng hơi lạ lạ cô ạ!" - tôi cười mĩm nhẹ rồi trả lời cô và còn hơi ngượng ngùng. Cô chú cũng cười và động viên tôi cho tôi cảm thấy tự nhiên hơn. Chú khẻ nói với tôi :

-"Con này, lên đây thì ráng mà học cho tốt nha con đừng có đi chơi lêu lỏng rồi đánh mất tương lai đó nha con. Ở thành phố này nó cuốn hút dữ lắm, nếu như mà ko biết lo lắng từ lúc đầu thì sẽ dễ trở nên hư hỏng lắm đó...!" - giọng chú hơi ồ ồ nhưng mà những lời dạy của chú thì rất đúng. Tôi đáp lời :

-"Dạ con biết rồi thưa cô chú, con sẽ ráng học, con cám ơn cô chú đã cho con ở đây! "

-"Con đã ở đây thì cô chú cũng xem con như là con cái trong nhà. Cô chú thì đi làm suốt ngày có khi ko về nhà, nếu có gì ko biết thì con cứ hỏi anh Phong nha con" - cô lại nhắc đến cái tên Phong, ôi cái tên mới dễ mến làm sao, tôi đã ấn tượng vào sự đẹp trai và cái tên nghe thật nam tính như vậy. Ko biết là hắn ra sao nhỉ, chắc là đào hoa lắm vì hắn có tất cả mọi thứ, đẹp trai nè, cao to nè,giàu có nữa chứ. Mọi thứ đối với hắn sao mà tốt quá vậy, chắc hẳn là hắn rất hạnh phúc. Tôi chợt sửng sờ khi nghe tiếng kéo ghế đột ngột kế bên tôi làm cắt ngang dòng suy nghĩ về hắn. Hắn xuất hiện với 1 bộ đồ birama màu trắng sọc xanh, viền áo và cỗ tay là 1 màu xanh dương tôn lên vẽ đẹp của 1 vị công tử với 1 làn da trắng mịn. Má hắn lên tiếng:

-"Cô giới thiệu với con đây là Phong, còn đây là Tuấn con của bác Đức mà ba má hay nói đó con"

Tôi khẽ gật đầu chào hắn rồi cười nhẹ, hắn cũng chào tôi nhưng trên gương mặt của hắn lộ rõ sự mệt mõi, chắc là mới đi học về nên cảm thấy như vậy. Buổi tối đầu tiên chốn thành đô là như vậy đó, chúng tôi ăn uống xong thì tôi xin phép được lên phòng để xắp xếp đồ đạt của mình. Theo như cô chú ấy đã nói thì hắn đang là sinh viên đại học mỹ thuật năm 2 và hắn đang theo học khóa âm nhạc bên đại học âm nhạc, cái trường mà tôi đã nộp đơn thi rùi đó (^^!)... tối hôm ấy tôi cứ suy nghĩ về hắn, về cái vẻ lạnh nhạt và mệt mõi của hắn. Ko biết là hắn đang có suy nghĩ gì về tôi ko, ôi sao mà tôi lại cứ nhìn vào khoảng ko mà nhớ tới gương mặt và vóc dáng của hắn như thế, có phải là tôi đang ảo tưởng lắm ko, một người nam tính như hắn thì hắn chỉ xem tôi như 1 đứa em là cùng chứ chẳng hơn...

Tôi mỡ cửa phòng và xuống dưới định uống nước thì bất ngờ...

Hết phần 1Phần 2:

Tôi va phải hắn khi vừa bước xuống cầu thang, hình như hắn đang vội thì phải nên đi chẳng nhìn ai cả...

hừ hừ, tôi ngã 1 cái chỏng vọng xuống nền. Tức muốn điên lên được, tôi định sẽ nói với hắn là tại sao mà

đi bất cẩn quá dzậy... hic nhưng mà đây là nhà người ta mà còn tôi là khách thì có quyền gì chứ oaoa. Tôi

bất chợt đứng sững người khi ánh mắt hắn nhìn tôi lúc đở tôi dzậy, cái ánh mắt to đẹp và long lanh ấy

cộng với cái mùi hương nhẹ trên người hắn làm cho tôi đê mê đến khó tả, tôi cứ ước là thời gian cứ đứng

yên lại cho tôi típ tục cảm nhận những gì thuộc về hắn (@@). Rồi bất chợt hắn mỡ miệng ra nói chuyện

làm cho hồn tui đã trở về với hiện tại trong lúc nó đang bay ở đâu trên mây ấy:

- Cho Phong xin lỗi Tuấn nha, tại vội quá nên Phong ko có để ý. Tuấn... có bị gì ko? - giọng hắn nhẹ nhàng

và quyến rũ quá, tôi như người mất hồn trong cái khoảnh khắc ấy nhưng chợt bừng tĩnh và trả lời hắn:

- À Tuấn ko bị sao hết Phong cứ yên tâm đi ( hừ hừ thiệt ra là cái mông như muốn ê lên đấy chứ (^^~)

ngã 1 cú mạnh mà) - tôi cười và nói thêm :

- Thôi Phong cứ làm gì thì làm đi, Tuấn chỉ định xuống dưới nhà uống nước thôi àh

- Vậy thôi cho Phong xin lỗi nhé! Chúc ngủ ngon - hắn nói rồi vội vã đi vào phòng của hắn - Àh thì ra là

phòng tôi và phòng hắn đối diện nhau - tôi phủi phủi tay rồi xuống nước và trở lại phòng. Tôi nằm nhớ lại

cái cảm giác ban nãy mà cười thầm - trời ơi có phải tôi đang suy nghĩ vẫn vơ quá ko vậy nè - Tôi thiếp đi

lúc nào ko biết, chắc có lẽ cả ngày dài mệt mõi nên tôi mới ngủ 1 giấc ngon lành thế này

Đúng 6h sáng tôi chợt giật mình thức giấc... ui cái giường mới êm ấm làm sao, tôi muốn nằm đây mà

nướng 1 giấc nữa cho đã, dù sao tôi cũng chưa có vào học mà. Hôm nay là ngày chủ nhật mát mẻ, những

tia sáng nhỏ chiếu vào căn phòng tôi làm cho nó thêm ấm cúng. Chợt tôi nghe như có tiếng gọi:

- Tuấn ơi! Dậy ăn sáng cùng ba má nhé - thì ra là Phong đang kêu tôi ở phía ngoài. Tôi bước ra ngoài mở

cửa và nói hắn cứ xuống trước rồi tui sẽ xuống liềnTôi làm vệ sinh cá nhân xong rồi cũng xuống dưới nhà.

Thì ra hôm nay là chủ nhật nên cô chú ở nhà chung vui với gia đình. Tôi chào cô chú và cô chú cũng vậy,

riêng tên Phong thì đã ngồi trên bàn rồi. Tôi nhìn hắn và mĩm cười... sáng sớm nhìn mặt hắn cứ như là

thiên thần vừa tỉnh giấc ấy trông đẹp đến lạ thường...

Tôi cùng cô chú và hắn ăn sáng vui vẽ và cô nói với hắn:

- Phong nè! Lát nữa chở Tuấn ra ngoài cho em nó biết đó biết đây với lại mua thêm những thứ cần thiết

cho em nó nha con.

- Dạ con biết rồi mẹ - giọng hắn nhẹ nhàng và trả lời

- Thôi 2 đứa lên thay đồ rồi đi đi để đây má dọn là được rồi - tôi xin phép cô chú lên phòng rồi chọn 1 bộ

đồ để đi ra ngoài với hắn . Hắn cũng đã thay đồ xong và 2 đứa chúng tôi đi xuống nhà, hắn lấy xe và bắt

đầu chở tôi đi. Ngồi sau xe mà tôi cứ bị quyến rũ bởi mùi nước hoa crital quyện vào trong mủi, tay tôi như

muốn ôm hắn thật chặt để được gần cái mùi hương ấy hơn nhưng mà đôi tay tôi ko cho phép... ôi thật là

tiếc biết bao, đúng là cái tật ham hố, mám trai quá... Đi dạo đã được 1 lúc nhưng tôi cũng ko biết nói gì

với hắn cả, hắn cũng ít nói... thế là tôi đành phải ngồi sau im lặng mà để hắn đưa đi đâu thì đưa. 1 lúc sau

đột nhiên hắn dừng xe trước 1 cái shop thời trang và dẫn tôi vào trong. Hắn nói: " Tuấn cứ lựa 1 bộ cho

thật đẹp, hôm nay Phong tặng Tuấn xem như quà gặp mặt nhé!". Lúc này tôi cũng chẳng biết làm gì hơn

trước lòng thành của hắn. Tôi cũng đang lưỡng lự để chọn thì hắn rút ra 1 bộ đồ rồi hắn đưa cho tôi

- " Bộ này đẹp nè Tuấn, Tuấn lấy bộ đồ này nha". Tôi cũng ko biết sao đành gật đầu... hắn cũng chọn

cho mình 1 bộ...

Đi mấy vòng để mua mấy thứ lặt vặt xong chúng tôi bắt đầu trở về nhà. Hắn hỏi tôi :

- " năm nay Tuấn thi trường nào vậy???"

- " à năm nay Tuấn thi trường đại học âm nhạc đó Phong"

- "Vậy à! Phong cũng đang học thêm 1 khóa ngoài của trường đó. Cũng được gần 1 năm rồi, nếu có gì

khó thì cứ hỏi Phong rồi Phong chỉ cho"

- "Được vậy thì tốt quá, cảm ơn Phong nhiều nha"

Thế là tôi và hắn đã bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tôi cứ tưởng trong cái ánh mắt lạnh nhạt đó

thì chẳng biết nói gì chứ ( -.- ). Nói chuyện rôm rả được 1 lúc thì đã về đến nhà. Tui vào trước rồi hắn dắt

xe vào sau tôi.

Kể từ ngày hôm đó tôi và hắn cũng nói chuyện nhiều hơn và hắn thường chỉ tôi đàn và hát rất tận tình.

Tôi thường qua bên phòng hắn để trò chuyện và tôi biết được hắn có cái tính thật dễ thương.

Tưởng đâu cuộc sống trong những ngày tháng ấy cứ êm ả trôi qua như dòng nước nhưng mà chuyện gì

đến thì cũng đến

Hết phần 2Chapter 3

Hôm nay là bắt đầu ngày thứ 5 tôi sống tại đây. Căn nhà rộng thênh thang nhưng hình như là nó chỉ có

mình tôi đang tồn tại trong đó. Cô chú đã đi làm hết đã 2 ngày rồi không có ai trở về nhà còn hắn thì

cũng đã đi học... không hiểu sao cảm giác cô đơn giữa 1 cuộc sống thành phố là thế nào. Tôi ngồi 1 mình

trong căn phòng nhìn ra cửa sổ bên hông nhà cứ như là 1 cô gái đang nhớ người yêu của mình vậy đó.

Nhìn ra ngoài đường dòng người đang bận rộn với công việc của mình còn tôi thì chỉ ngồi đây và thẩn thờ.

Cạch... bỗng dưng tôi nghe có tiếng mở cửa... tôi cảm thấy run run vì hình như giờ này thì đâu có ai ở

nhà đâu chẳng lẽ lại có ăn trộm vào đây (@@) sao mà số tui lại xui như thế này. Chẳng lẽ nó muốn cướp

của giết người hay sao. Tim tôi như muốn đứng lại vì sợ, lúc này chỉ có 1 mình thì biết làm gì nữa đây

Tôi run run mở hé cửa ra thì thấy cái bóng đen đó đã từ từ bước lên cầu thang từng bước 1... cứ từ từ...

từ từ nó cũng đặt chân lên tới. Tôi sợ quá nên đã đóng luôn cánh cửa phòng của mình lại. Tôi sợ nó sẽ

tiến đến và không biết tiếp đến là như thế nào, lỡ ra nó có dao hay súng thì lúc đó tiêu đời. Với lại trong

căn nhà này rộng như vậy còn ngoài đường thì ồn ào như thế thì la lên có ai mà nghe. Lúc này mà chạy

ra ngoài thì chỉ có con đường chết. Chẳng có đường nào thoát cả hic hic. Tôi dựa lưng vào cánh cửa và

chỉ biết van trời lạy phật mà thôi...

Nhưng mà hình như nó không có tiến đến phòng tôi mà là phòng đối diện. Tôi tò mò và chẳng biết tại sao

nhưng tôi thây kệ. Trong đầu tôi lúc này chẳng biết suy nghĩ làm sao cả, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh ra

khỏi nhà và báo cảnh sát. Tôi mở cánh cửa mình thật khẽ rồi từ từ nhón chân bước ra khỏi phòng, tim tôi

cứ thúc liên hồi...

Thế là tôi cũng bước ra khỏi phòng và chạy nhanh đến cầu thang... tôi định chạy xuống thì...

Xoãng... tiếng rơi của mảnh thủy tinh làm tôi đứng khựng lại. Tôi không hiểu tại sao trong lòng cứ nao

nao như có chuyện gì vậy. Tôi nhớ lại là hình như nó tiến đến phòng đối diện mình. Mặc dù lúc này rất sợ

nhưng tôi vẫn tiến từng bước đến cửa phòng của hắn và nhìn vào trong xem thế nào. Bước vào gần bên

trong tôi mới giật mình vì cái bóng đen lúc nãy lại chính là hắn. Mà hình như là trong lúc này thì hắn phải

ở trường chứ sao lại ở nhà. Trong đầu tôi lúc này có rất nhìu câu hỏi... tôi từ từ tiến đến gần bên chiếc

giường của hắn. Tôi hoảng hốt khi nhìn thấy người đang nằm trên giường là hắn, mặt mày hắn xanh xao,

đôi môi thì trắng xác, người hắn run lên vì lạnh. Tôi chạy đến bên cạnh hắn và ngồi xuống. Tôi nhìn hắn

mà cảm thấy trong tim mình rất đau, tôi chẳng biết làm gì lúc này cả đầu óc tôi cứ rối tung cả lên

- Phong... phong có làm sao không vậy?

- ...

- Phong nói cho Tuấn biết đi- tôi lấy tay để lên trán hắn thì thấy nó đang nóng bừng

- ...

- Phong ơi sao lại bệnh nặng như vậy có làm sao không nói cho Tuấn biết đi

- Phong... thấy... lạnh lắm - hắn nói mà người hắn cứ run lên từng hồi, còn đôi mắt thì cứ nhắm nghiền

lại

- Đợi Tuấn 1 chút nhé - tôi chạy thật nhanh xuống dưới và nhún cái khăn ấm đắp lên trán cho hắn

Nhìn hắn mê man mà tim tôi như tan vỡ, mới hồi sáng trước khi đi hắn còn mĩm cười với tôi mà giờ thì đã

nằm đây như 1 cái xác không hồn vậy. Cũng may là hắn còn đủ sức chạy về đến nhà nếu không thì tôi

cũng chẳng biết kết quả sẽ ra sao nữa.

Tôi dọn dẹp cái ly vỡ ấy rồi chạy nhanh ra ngoài mua cho hắn 1 bịch thuốc cảm. Tiệm thuốc chỉ cách nhà

khoảng 300m. Trong lúc đang chạy thật nhanh về nhà thì tôi va phải 1 người con trai, tôi cũng chẳng chú

ý cho lắm. Tôi xin lỗi qua loa rồi chạy thật nhanh về trước sự bỡ ngỡ của hắn... tôi nhận thấy hắn cười

nhếch mép với tôi.

Về đến nhà tôi khổ sở để bắt xong nồi cháo thịt bằm và mang lên cho hắn. Hắn thì vẫn nằm yên đó và

ngủ thiếp đi, nhìn gương mặt ấy ngủ làm cho lòng tôi thấy lòng mình xốn xang, tôi tiến đến và lay mãi hắn

mới chịu thức dậy.

- Phong ăn cháo đi rồi uống thuốc cho khõe nhé

- Phong thấy trong người mệt quá

- Để Tuấn đỡ Phong dậy ăn uống cho khõe lại nhé, đừng làm Tuấn sợ

- ...

Tôi cúi người xuống lấy cái khăn trên trán hắn ra và đỡ hắn dậy, tôi sờ lên trán hắn thì thấy cũng đã bớt

nóng. Thấy vậy tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Tôi đúc cho hắn ăn từng muỗng một cứ như là bảo mẫu đang chăm trẻ vậy đó. Hắn ăn xong rồi uống

thuốc . Tôi đặt hắn nằm xuống giường.

Bỗng... bàn tay hắn đặt lên vai tôi và kéo thật nhanh về phía hắn, chưa kịp làm gì và còn đang bối rối thì

môi tôi đã nằm dính trên môi hắn. Thời gian như ngưng lại và trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net