Chương 34: Một phần trăm kì tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn tôi, khóe miệng cong lên tạo thành một nét cười hoàn hảo.  Tôi ngây ra nhìn nụ cười ấy, cố gắng để nói gì đó cho ra hồn nhưng rốt cục lại chẳng thể chọn được từ ngữ nào phù hợp cả. Anh đặt ngón tay lên môi tôi rồi nhẹ nhàng thì thầm.

   - Anh nhớ An.

  Vẫn là cái vẻ mặt kiêu ngạo đó, vẫn là nụ cười nhếch mép đó, vẫn là đôi mắt nâu tưởng chừng ấm áp lắm mà sao giây phút ấy tôi chỉ muốn òa lên khóc như một đứa trẻ. Nước mắt trào ra ướt đẫm gò má. Tôi cảm thấy hai tai mình nóng lên vì ngượng. Anh vẫn nhìn tôi như chờ đợi một câu trả lời. Tôi chẳng biết phải nói gì cho đúng cả, anh nói anh nhớ tôi vậy tôi có thể hiểu nỗi nhớ của anh theo cách như thế nào đây? Tôi giả đò hỏi lại anh một câu hỏi ngốc nghếch. Mặc dù câu hỏi vừa rơi khỏi miệng tâm trí tôi đã chẳng thèm quan tâm câu trả lời của anh là gì, tôi cứ nghĩ mãi về câu nói ấy. "Anh nhớ An", câu nói ấy khiến cho bao nhiêu tổn thương bao nhiêu mệt nhọc trong tôi đồng loạt tan biến. Tôi thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Bạn hãy tưởng tượng con người mà bạn thầm thương bấy lâu nay giờ đứng trước mắt bạn, cử chỉ của anh ấy nhẹ nhàng ấm áp tới mức đến nụ cười trên gương mặt ấy ngỡ là của một vị nam thần nào đó. Thay cho câu trả lời anh rút từ túi áo một thanh gỗ dẹt sáng màu, trên mảnh gỗ đó là tên tôi và tên anh. Đây chính là thứ tôi tìm ở quán cafe. Tôi lật qua lật lại thanh gỗ, ngón tay mân mê nét bút hằn lên miếng gỗ, ở một mặt còn có một hình trái tim nhưng có điều màu của hai nửa đó khác nhau. Anh nói là do anh vẽ thêm vào. Vậy là quá đủ cho câu hỏi của tôi rồi. Anh choàng tay ôm lấy tôi, mùi nước hoa không còn đậm hương như trước nữa thay vào đó lại là một mùi hương ấm áp dịu nhẹ đặc trưng. Tôi đã kiếm tìm mùi hương này suốt bao lâu nhưng chẳng bao giờ tìm được nó. Ngay lúc này đây tôi cảm nhận được hơi thở của anh ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi mạnh dạn choàng tay ôm anh, ôm thật chặt như thể chỉ cần buông tay một chút thôi là anh sẽ lại đi vậy. Anh Quân nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, tôi có thể cảm nhận mấy sợi tóc mái của mình đang lay động bởi hơi thở của anh. Tiếp đó anh cúi xuống thấp hơn và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ nhưng đủ để khiến tôi thức tỉnh. Con tim đã ngủ quên bao lâu nay choàng tỉnh giấc, bao nhiêu đau thương bao nhiêu mỏi mệt mà nó phải chịu dường như chỉ là một cơn ác mộng và nụ hôn ngọt ngào đó xoa dịu mọi vết thương lòng của tôi. Tôi đáp trả nụ hôn đó mặc kệ xung quanh có biết bao nhiêu người. Anh Quân đan chặt bàn tay anh vào bàn tay nhỏ bé của tôi, chúng tôi cùng nhau rời khỏi sân bay Heathrow, bắt một chiếc taxi rồi cùng nhau về nhà. Ngồi trên taxi tôi thì liên tục tủm tỉm cười một mình còn anh thì tựa đầu vào vai tôi ngủ. 

  - Đừng có cười nữa, người ta sẽ nghĩ em bị điên đấy.

  Anh Quân vẫn nhắm mắt trêu chọc. Tôi húych bên vai anh đang tựa đầu để trả thù.

   - Anh ngủ cơ mà quan tâm em cười hay không làm gì. Mà cũng chẳng ai điên mà thức được hết cả chuyến bay như thế cả.

  Nói xong tôi lại khẽ cắn môi, tôi thực sự vẫn hơi ngượng khi xưng hô kiểu này. Đã ngượng vì đổi cách gọi tự nhiên tôi lại nhớ đến nụ hôn ban nãy mặt lại càng đỏ.

  - Ừ thì ngủ.

  Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi siết tay tôi chặt hơn. Từ lúc ở sân bay bàn tay ấy chưa bao giờ rời khỏi bàn tay tôi. Ngồi thêm một lúc tôi nhận thấy hơi thở anh đều đều, Anh Quân đã ngủ, có vẻ anh rất mệt sau chuyến bay vừa rồi. Tôi nhìn ra phía ngoài cửa, mọi thứ trôi tuột lại phía sau rồi biến mất, tôi ước giá như đường về nhà dài hơn một chút để tôi có thể nhìn anh thật kĩ như lúc này. Về đến nhà, khi xe taxi đỗ xịch trước cửa tôi mới nói nhỏ nửa muốn nửa không muốn gọi anh thức dậy.

  - Anh Quân.

  - Hử? - Anh trả lời ngay sau đó khiến tôi có chút bất ngờ. Sau đó anh ngồi thẳng dậy và trả tiền taxi. Tôi để ý bác lái xe cười với chúng tôi một cách đầy ẩn ý như kiểu "à tôi biết hai cô cậu này yêu nhau rồi nhé", dù biết là bác ấy không hiểu những gì chúng tôi nói với nhau nhưng tôi vẫn thấy ngượng.

  - Em tưởng anh ngủ? - Tôi lúi húi mở cửa, giọng nói có vẻ hờn trách.

  - Anh mà thức thì đâu có cơ hội được người ta ngắm lâu đến thế.

  Anh cười to rồi nhìn tôi với vẻ khiêu khích. Tôi đáp lại cái bộ mặt nham nhở đó bằng một cái lườm nhưng lúc quay đi thì miệng lại cười tủm tỉm. Vào đến nhà tôi chỉ anh vào phòng khách ngồi đợi còn mình đi pha nước. Anh không nói gì chỉ lượn vài vòng trong phòng khách rồi sau đó theo chân tôi vào bếp.

  - Nhà em ở đây à?

  - Nhà bạn em đấy. Em ở chung với nó.

  - Ở hai người à?

  - Không, ba người.

  Tôi đặt ấm lên bếp đun nước còn anh thì gật gù một lúc xong lại hỏi.

  - Để anh nhớ xem nào. Lucia và Hân nữa đúng không?

  - Sao anh biết? - Tôi tròn mắt, mọi hành động cũng ngưng lại.

  - Tại anh giỏi.

  - Giỏi?

  - Thôi được rồi em làm gì làm nốt đi rồi lát anh kể em nghe.

  - Kể luôn đi, lát mới kể thì thế nào anh chẳng "bùng".

  Dùng dằng một hồi anh mới chịu kể cho tôi nghe. Anh ngồi trên ghế sopha ở phòng khách còn tôi thì chăm chú nhìn anh như thể đứa nhóc chờ được nghe truyện cổ tích.

  - Lần đầu tiên anh thấy em là khi ở quán cafe dành cho du học sinh. Chắc em không biết ngày trước anh cũng đến chơi đàn ở đó

  - Thật á? Lúc đấy em đang làm gì nhỉ. - Tôi chống tay nhìn lên trần nhà cố nhớ lại.

  - Làm sao anh biết được, lúc đấy có khi em đang học tính bằng que tăm cũng nên.

  - Ngày đấy có que tính bằng nhựa rồi. Hồi bé bố mẹ em cho rằng tăm là một vật dụng nên để xa khỏi tầm tay trẻ em.

  - Thật á? Sao lại thế?

  - Vì cứ có tăm trong tay là em lại cầm đi chọc lão anh trai chơi.

  - Em ác thế.

  - Trẻ con, không biết, không có tội - Tôi cười lớn. - Thế anh cũng chính là người mà hỏi về bọn em đúng không? Hay ngồi một góc khuất nữa chứ.

  - Ừ đúng rồi. Sao em biết?

  Tôi lục tìm trong túi xách một mảnh giấy vàng nhau nhúm rồi đưa anh. Anh cầm lấy mảnh giấy trầm ngâm một hồi.

  - Anh đã giữ nó suốt 4 năm. Tại sao em lại vo nát nó? Lại còn ném vào góc nhà nữa. Nếu không phải là anh tìm sách thì chắc là mẹ anh cũng cho nó vào thùng rác lâu rồi.

   - Vì em nghĩ nó chẳng đi đến đâu cả. Nhỡ viết ra rồi nhưng lại không muốn xé bỏ cũng không thể mang theo.

  - Từ giờ anh sẽ giữ nó.

  Anh nắm lấy mảnh giấy rồi nhét túi áo trong của chiếc áo khoác. Tôi hỏi tiếp.

  - Thế tại sao hôm đó anh lai bỏ đi? Chẳng ai bỏ đi lúc em chơi đàn cả.

  - Em thử là anh lúc đấy xem em có ở lại không. Gì mà vỗ tay rồi còn thơm má nữa chứ.

  - Ra là ghen cơ đấy. - Tôi cố nhớ lại hoàn cảnh ngày hôm đó. Hôm ấy Duy Khang đã thơm lên má tôi ngay lúc đó, cũng may quán cafe lúc ấy vẫn còn vắng nên không ai để ý nếu không tôi ngượng chết mất.

- Thế mà là ghen à. Anh mà phải ghen á? - Anh chống chế. - Với lại em cũng để yên còn gì.

  - Đấy chỉ là một cái thơm má. Em mà để yên thì còn lâu mới như thế nhé. - Tôi thôi không cợt nhả với anh nữa. - Mẹ em cũng thơm má em, thằng nhóc Bi cũng thơm má em. Một cái thơm má quá là bình thường.

  - Em so sánh kì cục.

  - Ít ra em không hôn Bảo Khánh ở trong phòng riêng. - Tôi hờn dỗi. - Đó không chỉ đơn giản là một cái thơm má.

   Anh lặng đi một lúc. Tôi quay về phía ngược lại, mím thật chặt môi. Cảm giác trong tôi lúc đó như thể mọi thứ đều tan vỡ.

   - Em nhìn thấy à?

  - Em còn thấy cả xấp giấy tờ gì đó liên quan đến đồ cưới nữa. - Giọng tôi trầm xuống.

  - Thế nên em mới lập tức nhận học bổng?

   Tôi gật gật đầu. Quá khứ dù đã qua nhưng khi nhắc lại tôi vẫn thấy có chút gì đó buồn bã không thể nói thành lời. Anh ngồi gần lại chỗ tôi rồi nhẹ nhàng giải thích.

  - Là Bảo Khánh chủ động, anh cũng bị bất ngờ nhưng sau hôm đó Bảo Khánh không còn tìm đến anh nữa. Ngày hôm đó bọn anh dứt khoát rồi. Còn tập tài liệu mà em thấy đó là khi Hoàng Phong mời anh về Estermir làm việc. Giấy tờ đó là các thông tin số liệu của công ty. Em cũng gặp Phong rồi mà đúng không? Mà cậu ta nói gì với em vậy?

  - Không có gì nhiều. - Tôi nhún vai rồi lảng sang chỗ khác. - Để em đi lấy thêm nước nhé.

  Nói rồi tôi đứng dậy định rời vào trong bếp, anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay tôi, bước chân tôi cũng bị giữ lại bởi cái nắm tay đó. Anh nhẹ nhàng nhìn tôi hỏi.

  - Em giận à?

  - Em không giận. - Tôi quay người lại nhìn anh. - Em chỉ thấy hơi buồn khi nhớ lại.

  Anh đứng dậy vòng tay ôm tôi.

  - Vậy thôi đừng nhớ nữa.

   Tôi định mở miệng nói gì đó thì một tiếng hẵng giọng vang lên khiến tôi ngượng chín mặt.

  - Ẹ hèm.

  Lucia đứng ở cửa tủm tỉm nhìn chúng tôi. Cô ấy mím môi cố để không trưng ra nụ cười toe toét để trêu tôi. Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Anh Quân, bối rối nhìn Lucia.

  - Cậu mới về đó hả, Hân... Hân chưa về hả?

  - Ừ, mới về đó. Còn Hân thì chưa, xem ra Hân đã bỏ lỡ mất màn hay rồi hơ hơ.

  Lucia cười rồi nháy mắt nhìn tôi sau đó xách đồ lên phòng. Tôi quay lại nhìn Anh Quân, anh chỉ cười rồi nhìn tôi. Bị mấy người cười rồi nhìn mình chòng chọc tôi ngượng đâm ra cáu gắt.

  - Anh cười cái gì chứ.

  - Tiếc nhỉ.

  - Tiếc cái gì mà tiếc.

  - Anh còn đang định hôn em cơ.

  Tôi không nói gì chỉ cau mày nhìn anh một cách kì cục. Anh cười to rồi đưa tay vò tung mái đầu tôi.

  - Anh sắp phải đi rồi.

  - Đi đâu cơ?

   Tôi lo lắng nhìn anh. Một thứ cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy suy nghĩ của tôi. Tôi sợ rằng chỉ cần anh ra đi là mọi thứ sẽ biến mất như một cơn mơ. Nếu như đây là một giấc mơ thì tôi nguyện không bao giờ tỉnh giấc. Anh áp tay lên má tôi, đôi mắt nâu chăm chú nhìn khuôn mặt đang lo sợ của tôi. Đôi môi ấy nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Anh đột nhiên buông một tiếng thở dài thườn thượt.

  - Lát Phong sẽ qua đây. Bọn anh có việc cần giải quyết.

  - Hai người hẹn nhau từ trước à?

  - Không, lúc đến London anh mới nhận được tin nhắn của Phong.

  - À... Vậy thôi anh chuẩn bị đi đi. - Tôi gỡ đôi bàn tay của anh, cố nặn ra một nụ cười.

  - Em không giận chứ?

  - Anh hâm à, giận cái gì chứ, công việc mà.

  Điện thoại Anh Quân vang lên bất chợt, anh nghe máy, gật gù vài ba câu gì đó rồi ậm ừ. Thấy anh nghe điện thoại tôi cố ý ra chỗ khác, tranh thủ mang đồ lên phòng. Lúc sau quay lại thì thấy anh đang đứng dưới chân cầu thang, chiếc áo vest vắt trên tay, anh ngước lên nhìn tôi rồi mỉm cười một cái nhẹ tựa gió mùa thu. Tôi ngỡ ngàng nhìn anh. Hoàng Phong đến rồi sao?

  - An. - Anh gọi tên tôi. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh gọi cái tên đó một cách tử tế như vậy.

  - Anh đi à?

  - Ừ. Phong đến rồi. Cậu ấy đang chờ ngoài kia.

  - Vâng.

  - Anh sẽ gọi cho em.

  - Phí gọi quốc tế đắt lắm đấy với lại anh làm gì có số.

  - Facebook, email, skype, vân vân. Thời buổi hiện đại chứ có phải thời kì đồ đá đâu.

  Tôi bật cười trước câu nói của anh. Khuôn mặt anh giãn ra bởi một nụ cười.

  - Vậy anh đi nhé.

  Tôi mím chặt môi nhìn bàn tay anh cầm nắm đấm cửa chuẩn bị mở. Tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa, bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói của mình gọi tên anh. Anh buông tay khỏi nắm đấm cửa, quay lại nhìn tôi.

  - Ơi?

  - Hôm nay.... - Tôi lắp ba lắp bắp. - Lúc ở sân bay, lúc anh nói câu "anh nhớ An", câu nói ấy thực sự tác động mạnh đến em.

  - Vậy à, xem ra anh thành công rồi. - Anh Quân cười, chăm chú nhìn tôi. - Nói ra câu đó quả thật không dễ đối với anh.

  - Nếu lúc đó anh chỉ đứng trước mặt em mà nói "anh nhớ em" thì có lẽ cảm giác sẽ không được như thế.

   - Anh gặp may rồi.

  Anh lại cười còn tôi thì im lặng, tôi chẳng biết phải nói thêm cái gì để giữ anh lâu thêm chút nữa.

  - Thôi anh đi đây.

  Lại là cái hành động cũ, anh vặn nắm đấm cửa nhưng chưa kịp mở thì tôi đã lại lên tiếng.

  - Anh.

  - Gì vậy?

  - Em... - Gọi anh xong tôi lại chẳng biết nói thêm cái gì. Bao nhiêu câu từ trong thời gian qua dường như tan biến hết trong lúc này. Tôi có bao điều muốn nói bao nhiêu câu muốn hỏi nhưng trog đầu thì trống rỗng chẳng thể nhớ gì.

  - Đừng câu giờ nữa. Anh biết em muốn làm gì rồi.

  Anh nói rồi xoay người lại ôm lấy tôi. Mấy sợi râu lún nhún của anh cọ cọ bên mang tai tạo cái cảm giác vừa buồn buồn mà lại vừa ran rát. Tôi chợt nhớ lại ngày bé tôi thường cọ cọ tay vào cằm bố để nghịch, cảm giác cũng ngưa ngứa như thế này.

  - Ngoan, anh sẽ quay lại sớm thôi.

  - Anh hứa đấy nhé. - Tôi lừ lừ nhìn anh.

  - Biết rồi.

  Tôi nhe răng nhìn Anh Quân rồi tự mình mở cửa cho anh. Có lẽ tôi phải tự mình làm việc này nếu không tôi sẽ lại can anh như lúc nãy. Anh bước ra phía ngoài, một người trên chiếc ô tô màu đen đỗ ở cổng mở vửa bước xuống. Một người đàn ông bước xuống, mái tóc bay phất phơ trong gió, Hoàng Phong nhìn chúng tôi, khóe miệng nhếch lên. Anh Quân quay lại, đôi mắt nâu nhìn tôi ánh lên một tia cười ấm áp khiến tôi phải cười theo.

  - Anh đi nhé.

  Anh Quân nói chậm rãi. Tôi thực sự rất muốn giữ anh lại bởi tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ, rằng đây là một giấc chiêm bao mà khi anh bước đi tôi sẽ phải tỉnh giấc, sẽ phải đối mặt với sự thật rằng tôi đang mơ. Anh quay lưng bước đi, tôi nhón vội mũi chân chạy tới giữ anh lại. Tôi nhìn anh thật lâu rồi lấy hết dũng khí còn sót lại kiễng lên thơm nhẹ vào má anh sau đó cười khì khì.

  - Anh đi cẩn thận nhá.

  Anh hôn nhẹ lên môi tôi, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Anh xoa xoa đầu tôi rồi nói.

  - Bé con, đợi anh.

  Cả tâm hồn lẫn khối óc tôi dường như tan chảy vì câu nói ấy. Tôi đưa tay lên giữ chặt lấy con tim đang loạn nhịp ở phía lồng ngực trái, đôi môi mím thật chặt như cố gắng lưu giữ lại chút gì đó dư vị của cái hôn vừa rồi. Hoàng Phong đứng ngoài xe nhìn chúng tôi với ánh mắt ghen tị.

  - Này hai người làm ơn thôi đi. Tôi đang nhìn đấy.

  - Kệ cậu chứ, cơ mà "bổ mắt" lắm đấy. - Anh Quân cười lớn.

  Tôi bật cười trước màn đối đáp của hai người họ. Hoàng Phong gật đầu chào tôi nhưng vẫn tiếp tục "ăn miếng trả miếng" với Anh Quân.

  - Bổ cái con khỉ. Mau lên tôi đợi cậu cổ sắp dài thêm 5 phân nữa rồi.

  - Liên quan tới tôi sao?

  - Tôi sẽ kéo cái cổ của cậu cho dài bằng cổ tôi.

  - Tôi sẽ coi đó là cậu đang tị với tôi.

  - Cậu tự nhiên mà được thế đấy. Không có tôi thì mùa mít mà cậu được như thế nhé.

  - Uầy thế cơ đấy.

  - ....

  Anh Quân và Hoàng Phong tiếp tục cãi nhau cho đến khi hai người lên đến trên xe thì cuộc cãi vã của hai người họ vẫn chưa kết thúc. Tuy tôi không nắm rõ được họ sẽ nói tiếp những gì nhưng hình như nó chẳng còn quan trọng đối với tôi nữa. Tôi nhìn theo bóng xe tới khi xe đi khuất, trong lòng là một niềm hạnh phúc, như thể hàng nghìn bông hoa ngoài kia vừa trổ bông. Tôi cứ hồ hởi với niềm vui nhỏ bé của mình mà chẳng biết rằng ai kia dù đã đi được nửa quãng đường rồi mà miệng vẫn không ngừng mỉm cười.

Sau ngày hôm đó tôi bị Lucia và Hân lôi ra tra khảo một lượt. Ba đứa chúng tôi ngồi ở phòng khách, tôi ngồi ở ghế sopha như một tên tội phạm còn Lucia và Hân đứa ngồi kẻ đứng, hai người họ đưa mắt nhìn tôi từ đầu tới chân vẻ đánh giá rồi sau đó lại tiếp tục nhìn tôi một lượt từ chân tới đầu. Tôi nín thở theo từng ánh nhìn của Lucia và Hân. Và rốt cục thì hân cũng chịu kết thúc màn tra tấn kiểu hăm doạ bằng một câu hỏi.

- Thôi được rồi. Không so đo với cậu nữa nhưng cậu thích anh ta hả?

- Ừ. - Tôi cố gắng để cho khoé miệng không cười.

- Thật lòng?

- Ừ thật.

- Thế còn Khang? - Câu hỏi này của Hân vừa rơi khỏi miệng khuôn mặt Lucia hơi chững lại.

- Tôi đã nói là không có gì với Khang mà.

- Ừ. Vậy ăn mừng thôi, tôi sẽ bắt cậu khao một bữa vì có anh đẹp trai mà giấu.

Hân nói cười ha hả rồi lên phòng. Lúc này trong phòng khách chỉ còn tôi và Lucia. Tôi nhìn Lucia, cô ấy biết tôi định nói đến vấn đề gì liền mỉm cười.

- Không sao.

- Kệ Hân đi.

Tôi muốn an ủi Lucia nhưng lại chẳng biết phải làm cách nào. Miệng thì đã mở nhưng những câu từ để an ủi thì lại đâu mất. Cảm giác như nói bất kì điều gì vào lúc này đều là những lời vô nghĩa.

- Không sao mà. Mà An thích người đó bao lâu rồi?

- Chắc cũng phải được hơn 6 năm rồi.

- Thật á? Sao chẳng bao giờ nghe An kể? - Lucia sửng sốt khi nghe tới quãng thời gian 6 năm.

- Ừ tại có một số chuyện.

- An sang đây vì chuyện đó đúng không? Thế giờ hai người định thế nào?

- Chẳng biết nữa. Anh ấy nói đợi, kệ thôi.

Tôi cười cười vài câu rồi đánh trống lảng nhảy sang chuyện khác. Tôi khá là ngại khi nói về mấy chuyện như thế này. Cho đến thời điểm hiện tại tôi vẫn chưa dám tin là những chuyện vừa xảy ra là có thật. Tôi không ăn tối, lên phòng ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau. Mọi chuyện lại quay trở về với quỹ đạo vốn có, Lucia tập thể dục từ lúc sớm, Hân vẫn biến phòng tắm thành nơi để luyện thanh vào mỗi sáng, tôi mắt nhắm mắt mở lết thân khỏi giường đi làm bữa sáng cho cả ba đứa. Khi Hân ăn xong cũng là lúc Lucia chạy bộ về còn tôi thì đã chuẩn bị tới trường. Tôi vừa ra khỏi cửa, Lucia vừa vào trong nhà thì Duy Khang xuất hiện. Ngay lập tức anh nhìn thấy tôi, ánh nhìn đầy lạ lẫm khiến tôi trở nên lúng túng.

  - A, chào anh.

  Khang mỉm cười nhìn tôi rồi gật nhẹ một cái. Từ nơi tôi ở đến trường đại học mất 10 phút đi bộ, trong 10 phút đó Khang vẫn đi bên cạnh tôi. Suốt quãng đường chúng tôi đi cạnh nhau chẳng ai nói với ai câu nào, mãi cho đến khi tôi quay người lại chuẩn bị chào tạm biệt Khang để vào trường thì anh mới lên tiếng.

  - Tuần vừa rồi em về Việt Nam hả?

  - Vâng. Có chuyện gì không anh?

  - À không, anh hỏi thăm thế thôi. Thôi em vào đi, hẹn chiều gặp.

  - Chiều gặp.

  Tôi có chút băn khoăn về hành động của Duy Khang nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi bởi những bước chân sải dài về phía sân trường. Thật may mắn tôi vừa vào lớp thì tiếng chuông báo vào giờ học cũng reo lên. Giảng viên bước vào và bắt đầu bài dạy của mình. Tôi ngồi chống cằm nhìn lên phía bảng, thơ thẩn nhớ về những ngày xưa khi tôi còn học cấp ba, khi mà ánh mắt tôi tập trung tuyệt đối nhìn về phía giáo viên của mình. Hình ảnh Anh Quân xuất hiện trong đầu tôi như một vạt nắng vàng của mùa thu, tuy mong manh nhưng lại khiến cho người ta mê mẩn. Tôi lắc lắc đầu để kéo mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung, tôi nộp luận văn của mình cho giáo viên rồi rời khỏi phòng học. Tới chiều tôi lại bận bịu với công việc thực tập ở công ty nội thất. Công việc của tôi là làm trợ lý học việc trong các dự án của công ty. Lần này tôi được xếp vào một dự án mới, đó là trang trí nội thất cho một công ty áo cưới có tiếng, nếu lần hợp tác này thành công thì công ty sẽ có chỗ đứng vững chắc hơn, thêm nữa là cái bằng tốt nghiệp của tôi nó cũng dễ với hơn. Hợp đồng lần này quan trọng tới mức sự thành công của nó chiếm tới 60% vào việc người ta sẽ đánh giá thế nào vào cái phiếu điều kiện tốt nghiệp của tôi và tôi sẽ có cơ hội được tuyển thẳng làm nhân viên chính thức. Chỉ cần nghe tới đoạn dự án lần này mang tính quyết định số phận của mình tôi đã thấy áp lực rồi. Tôi nhận tập tài liệu rồi rời khỏi công ty. Cơn mưa đang kéo tới khiến tôi chẳng nghĩ được điều gì khác ngoài việc mau mau chóng chóng về nhà. Tôi vừa về tới nhà thì trời đổ mưa tầm tã, trong trí nhớ của tôi London chưa bao giờ mưa to đến vậy. Lucia ôm cây violong đứng giữa căn phòng khách mà kéo những bản nhạc buồn bã tạo một cảm giác thê lương tột cùng.

  - Mưa to quá. - Tôi khoác chiếc áo len mỏng rồi vén rèm nhìn ra phía ngoài trời.

  - Hân về chưa? - Lucia buông cây vĩ cầm, đôi mắt xanh lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa.

  - Chưa thấy đâu cả.

Tôi lắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net