Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đợt vừa rồi, Yeyue quả nhiên là [phòng thủ] tuyệt đối.

Dạng phòng thủ đề cập đến là:

Một, cha cậu quyết tâm ôm thằng con trai quý báu vào lòng, vừa mếu máo vừa gào ai oán: "tiên sư bố ông địa tên nào dám làm con tôi ra nông nổi này?!" mỗi khi ở nhà.

Hai, ra ngoài đường luôn có sự bảo kê của Xingqiu, Chongyun và Xiangling bất chấp mọi địa hình hoàn cảnh. Đàn ông con trai nào léng phéng tới, Xingqiu thì khịa mồm, Chongyun dùng sức trừng mắt và Xiangling cho ăn một bạt tay chí mạng đi đầu thai hóa kiếp.

Ba, kẻ hầu người hạ luôn túc trực từ sáng cho tới tối, một tiếng đệm thịt từ chân Yeyue xuống giường là cả hai ba cô hầu cầm dây thừng dây xích cười ngọt ngào đầy hăm dọa, như thể thách thức cậu chủ nhỏ nếu dám rời khỏi giường khi đang còn dưỡng thương, thì cậu sẽ bị cấm túc cả đời.

Báo hại Yeyue co rúm trốn núp dưới mềm bông dày sáu lớp run cầm cập không hiểu chuyện gì, chỉ biết trơ mắt rưng rưng mếu máo muốn được hoạt động cơ bắp một chút.

Bị bắt ăn đồ thanh đạm, lại không cho tập thể dục, cả ngày dài dằng dẳng nằm đọc sách đốt chất xám muốn hoa mắt chóng mặt, thế này là muốn Âm Thuần Chi Thể bẻ chết cho cậu sớm thăng thiên hay gì?!

Nhiêu ba dạng phòng thủ trên, đủ hiểu thế lực có đục có khóe thì cũng phải vượt xác những con người nguyện bán thân vì Yeyue đã.

Và cứ thế cho tới khi vết thương trên người lành hẳn, thì cậu cũng đừng hòng nghĩ đến việc ung dung tự tại chạy lung tung.

Bởi lẽ sau vụ rầm rộ từ tuần trước đấy, nhờ ơn phước chơi vố lớn của bọn Fatui mà cả Liyue đều biết được dung nhan thật của cậu luôn che giấu.

Biết bao cô thiếu nữ ngày đêm ngó nghiêng nhà cậu đợi chờ, nửa người ái mộ nửa người ghen tị, muốn được xem con trai nhà nào nghiêng nước nghiêng thành chả ai hay biết.

Còn các chàng trai từng thời đeo đuổi đòi cậu về cửa làm vợ, sau khi biết được danh tính Yeyue là đích tử từ thương gia có tiếng, liền vỡ mộng và tanh bành ảo tưởng.

Song số khác vô thức bị bẻ gãy lí trí và lụy tình nhất mực thương mến cậu, vẫn nuôi hão huyền mong rằng có ngày chàng Thổ Thần Chi Nhãn sẽ để mắt tới.

Dẫu rằng Yeyue ngại giao tiếp với quần chúng, nên khi nghe từ miệng Xiangling thuận lại thật khiến cậu khiếp đảm và nằm ủ rũ suốt trong góc phòng.

Kiếp làm trạch nam của chàng thiếu nam này coi như bỏ.

"Trước tiên chúng ta nên dốc sức bảo toàn cho đến khi cậu ấy phục hồi, phía bên kẻ ra tay chắc cũng đoán lần đoán mò kế sách chúng ta rồi" - Xingqiu nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay vờ vịt lấy sách che một nửa khuôn mặt vào góc khuất, eo hẹp mắt nhìn trên mái nhà đối diện.

Quả nhiên là bọn chúng đang cho người theo dõi.

"Dựa trên lời tiên tri Yeyue nói, nếu sơ hở để cậu ấy ở một mình với Chongyun, rất có khả năng sẽ bị bọn Fatui nhân sơ hở liền đánh lén"

Xiangling ấm ức đập bình bịch hai tay lên bàn, thật muốn phát khóc khi nghĩ đến việc hai cậu bạn rất có thể gặp nguy hiểm nay mai.

Chongyun đến tận giờ vẫn chưa về, vì y hiện tại đang ra ngoài trừ tà theo hộ gia đình gọi đến, bất chấp mọi lời can ngăn của anh rằng: "để tớ theo cậu, bên ngoài rất nguy hiểm!".

Nhưng y không những không nghe lời, còn bắt người yêu y nên ở cạnh cậu và cô bạn mà trông coi cho cẩn thận.

Đơn thuần để Xiangling kề cặp cậu một mình, Fatui sẽ lại một lần nữa ỷ việc cô là con gái mà đánh thẳng vào hệt như đợt trước.

"Để tớ ra ngoài đánh bọn chúng!"

"Chớ manh động, Xiangling"

Vỗ vai cô bạn, tâm trí anh cứ không thôi nghĩ đến y đang còn bên ngoài chưa trở về.

"Cậu nên lo cho bản thân mình trước, vì bảo vệ Yeyue khỏi phút cận kề, nên bây giờ phía kẻ địch đã nhắm đến hai người các cậu vào tròng rồi"

Bên cạnh Xingqiu trấn an cô đừng nên mất bình tĩnh, khép cửa sổ hòng để bọn theo dõi chớ trông được điều gì nữa.

"Đã có tớ và thương hội Phi Vân bảo vệ, thì kiểu gì hắn sẽ dè chừng để chúng ta có thời gian lên kế sách"

Anh mím môi dưới thầm nghĩ, nén đi những lo âu trong đầu cố sắp xếp sao cho thỏa đáng.

Hiện tại chỉ có thể án binh bất động, càng chớ nên bứt dây động rừng. Bởi lẽ chúng theo dõi là để thừa cơ sơ hở, nhân lúc phòng thủ bị trì trệ mà tấn công ùa ạt.

Lại thêm tiên tri của Yeyue nói, kết quả không những không cẩn thận đặt nước cờ khéo, còn khiến Chongyun người anh thương liên lụy đến tánh mạng.

Nhưng thiên cơ lần này có thể sẽ chính xác và không có dấu hiệu cố tình bị thay đổi.

Và sẽ không có khả năng để anh xoay sở lối thoát toàn vẹn như đợt may mắn lần trước nữa.

Nhớ lại sự ngạc nhiên trong mắt màu bằng lăng của cậu ngày ấy, anh vô thức thở nhẹ một hơi đã nén rất lâu vì áp lực mang đến.

Cố tình bẻ gãy tương lai định đoạt, Yeyue ít nhiều phải trả giá cho xứng nghiệp đã gánh.

Song nếu thuận theo ý trời muốn vẽ lối, không những người anh yêu bị hậu họa đè lấy, còn cả mạng cậu chồng thêm nặng nề.

"Xiangling này, cậu có nghĩ rằng cho dù tụi mình có làm gì... thì kết quả vẫn sẽ y nguyên đấy không?"

"Hả?... cậu nói vậy là ý gì?"

Cô khẽ nuốt nước bọt, hơi trăn trở từng khúc mắc.

"Chúng ta không thể thay đổi được gì tương lai cả..."

Mùi trà thoang thoảng hòa quyện nắng ấm len lỏi, Xingqiu mặt mày tái mét không còn một giọt huyết vương vấn, ngay lúc này bất lực không biết làm gì hơn.

"Xingqiu à! Cậu không nhớ đợt trước hay sao?!"

Xiangling sắc mặt nhợt nhạt và lo lắng, hoàn toàn chả dám tin vào tai mình nghe lời thốt từ chàng mĩ miều như bức họa sơn thủy.

"Thay vì chúng ta bị thương, duy nhất chỉ có mỗi Yeyue cậu ấy hứng đạn cho phần tụi mình! Rõ ràng là có thể thay đổi được kết quả tương lai đã định kia mà?!"

"Yeyue không hề có ý thay đổi gì cả Xiangling, chính miệng cậu ấy nói rằng tiên tri chỉ dựa trên lí thuyết, còn kết quả vẫn trước sau như một!"

Anh thật muốn tin tưởng lời cô nói, muốn bấu chút hi vọng rằng thay vì đón nhận Chongyun bị thương và cậu bị bắt cóc, rất có thể Xingqiu đã làm sạch mọi khả năng để chu toàn tất cả mọi người ra khỏi nguy hiểm.

"Cậu không hiểu sao Xiangling?..."

Xingqiu chết lặng gục mặt lên bàn tay thở dốc, cả hai vai lần đầu tiên run bần bật khiến chính bản thân anh bất ngờ.

Đường đường là con người điềm đạm trước mọi tình huống, cho dù núi có dời hay trời có đổ bể thì nhị thiếu gia của thương hội Phi Vân vẫn bình chân bình thản tính toán.

"Thiên cơ là tương lai, Yeyue đã lỡ kể cho chúng ta biết... và cách để giảm nhẹ tội lỗi là nhắm mắt đón nhận hậu quả"

Song cứ nghĩ đến Chongyun và Yeyue gặp nguy hiểm...

Xingqiu như bị ép đứng giữa chiếc cân mà chọn người thương hoặc cậu bạn tốt.

Tâm niệm anh muốn cứu cả hai biết bao, để rồi khi nghĩ đến kết quả có xoay chuyển đến đâu thì vẫn sẽ xảy ra như thiên mệnh muốn.

Thật khiến anh không tài nào chống đỡ nổi.

"Kết quả của tiên tri lần này, là ép buộc tụi mình phải chọn Chongyun hoặc chọn cậu ấy... tuyệt đối không có cửa cứu được cả hai..."

Nhưng bây giờ anh đã hiểu lí do vì sao Yeyue nhất mực không chịu tiết lộ khả năng này từ rất lâu về trước...

Vì cậu sợ mọi người lo lắng.

Sợ những tình huống ngặt nghèo này ép buộc mọi người phải nhắm mắt làm lơ cầu cứu, nên cậu mới chọn cách đối diện mọi chuyện còn hơn là trơ mắt từng người bị vạ lây vào.

"Xin lỗi cậu nhiều Xingqiu, tớ chưa nghĩ thông suốt từng lời cậu nói..."

"Không sao đâu Xiangling, cậu không hề có lỗi gì cả..."

Anh và cô bây giờ lại ngồi nhìn nhau trong im lặng.

"Xingqiu, không còn cách nào khác sao?..."

Xiangling thỏ thẻ hỏi nhỏ, mấp máp môi vài câu từ nằm gọn vào cuống họng thật vô phương cứu chữa.

"Nếu đã không còn cách nào khác, chúng ta phải ăn nói ra sao với Chongyun đây?..."

Nghe tên người anh thương được thốt nên lời, nhị thiếu gia chốc lát như bừng ngộ khỏi hoang mang và kìm hãm.

"Chongyun cậu ta là người cứng đầu cứng cổ, có nói chắc gì cậu ta sẽ nghe..."

Phải rồi, Chongyun là người mà anh hiểu rõ nhất từ thuở tấm bé kia mà.

Cho dù có nói, có ngăn cấm y đừng có làm càn.

Chongyun chắc chắn cũng sẽ tự mình đâm đầu vào chốn nguy hiểm, mặc kệ có một đi không ngoái về với anh.

Phần nào nữa, là trong lòng y thật sự rất trân quý cậu.

Vì trân quý, nên Chongyun y càng có lí do để dấn thân vào hiểm nguy.

Và chính tính cách quật cường này vừa làm anh ngất ngây trong sự nuông chiều dễ hỏng, vừa khiến Xingqiu nơm nớp đầy thấp thỏm.

"Vậy các cậu nghĩ thế nào về việc tớ tự dâng mình lên cho hắn?" - giọng nói nhẹ bẫng, thản nhiên vang vẳng từ phía đầu giường cậu nằm.

Cả hai nhất thời như quên mất có Yeyue trong phòng ngoài mình, cuối cùng cả bốn mắt ngạc nhiên hướng về cậu trong sự sợ hãi.

"Y-... Yeyue, cậu... nói đùa thôi đúng không?..."

Xiangling cố cười trấn an đằng ấy, hi vọng len lỏi rằng nãy bản thân cô chỉ vô tình nghe lầm lời Yeyue vừa nói.

Nhưng càng muốn tránh né câu hỏi của cậu, thì biểu cảm của chàng Thổ Thần Chi Nhãn đã đập tan đi tia đợi chờ và mong manh trong ánh mắt cô bạn.

"Đừng lo đừng lo, vướng chân vào hoàn cảnh này thì ai cũng phải chọn một trong hai thôi các cậu"

Cậu cười giã lã, chẳng những chẳng thể khiến hai người đối diện bớt hoang mang buồn bã, ngược lại còn khiến nét mặt Xingqiu như thể sắp đến ngày tàn thế giới.

"Tớ khuyên chân thành các cậu nên chọn bảo toàn tánh mạng cho Chongyun, dù gì ba người các cậu đã thân thiết từ lâu trước khi có tớ mà"

Yeyue gượng cười, cố tròn nét khúc khích khi khuyên nhủ kẻ trong cuộc nên đưa ra lựa chọn sáng suốt.

"Tin tớ đi, hắn chắc chắn không làm gì mình đâu"

Tuy nói thế thật vui vẻ, chứ thật sự mà bảo, thì trong lòng cậu quả nhiên có hơi buồn bã và thất vọng tràn trề.

Ước gì hai người bạn của cậu sẽ cứu được mình, cứu được Chongyun, không cần phải gượng gạo một mất một còn như bây giờ.

"Nhắm cái gáy của Chongyun mà đập vào ấy, cho cậu ta hôn mê là coi như không làm càn gì nữa!"

Nhưng biết sao đây nhỉ?

'Lẽ ra mình không nên cho mọi người biết' - cậu chua chát nghĩ, thật hồ đồ quá đi thôi...

Nếu sớm biết đến cảnh ngạt nghèo như hiện tại, Yeyue chỉ mong trời đất cho một cơ hội để ngược về quá khứ, tự tay bóp miệng đừng nên phanh phui gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net