Định Mệnh Trái Ngang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nhã Băng năm nay hai mươi tuổi, cao 1m65, tính tình trẻ con ưa nổi loạn, nước da trắng hồng, đôi môi ánh đào lúc nào cũng đỏ mọng, ánh mắt long lanh tinh nghịch, lông mày hình cánh phượng, khuôn mặt trái xoa khả ái xinh đẹp.

Nhìn Băng cho người khác cảm giác đang chạm vào một công chúa được sinh ra và lớn lên trong một tòa lâu đài của một vương quốc nào đó.

Nhưng Băng không được may mắn như thế, ngay từ khi lên năm tuổi Băng đã mồ côi cha mẹ, Băng không biết cha mẹ ruột của mình là ai và lý do vì sao mình lại phải sống trong cô nhi viện cho đến năm mười tám tuổi.

Cả tuổi ấu thơ, Băng phải học cách tự sinh tồn, học cách tự lập, tự rèn luyện bản thân mình.

Tuy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng nhưng vốn là người lạc quan, lại yêu đời nên Băng không cảm thấy cuộc sống của mình là địa ngục mà ngược lại từng ngày trôi qua, Băng đều tận hưởng từng giây từng phút để sống và làm những việc mà Băng thích.

Sở thích lớn nhất của Băng là chụp ảnh và viết lách.

Băng thường hay lang thang khắp các con đường và khắp nơi để chụp ảnh và lưu lại mọi cảnh vật xung quanh mình vào ống kính.

Băng cũng ghi lại những điều tai nghe mắt thấy để lấy tư liệu cho những tác phẩm sắp tới.

Mặc dù mới hai mươi tuổi nhưng Băng đã xuất bản được hai cuốn sách và có vô số bức ảnh nổi tiếng.

Tuy thu được không ít tiền bạc nhưng Băng lúc nào cũng rỗng túi, với một người vô lo vô nghĩ như Băng thì chuyện để dành dụm tiền bạc và lo ngày mai chết đói là không hề có.

Băng không coi những thứ đó vào đâu, nếu quá khó khăn, Băng sẽ không ngần ngại quay trở về cô nhi viện, ăn vài bữa và ở lại chơi mấy hôm, sau đó sẽ tìm cách kiếm ra tiền sau.

Mẹ bề trên ở tu viện luôn lắc đầu chịu thua trước tính cách có một không hai của Băng. Nhưng vì Băng là một cô gái dễ thương, hay cười và tốt bụng nên ai cũng quý mến và thương yêu.

Mỗi lần kiếm được tiền, Băng đều gửi về cô nhi viên giúp các em nhỏ ở đây.

Băng thương cho số phận côi cút, không nhà không cửa, và thiếu vắng tình thương cha mẹ của các em.

Băng thấy chúng cũng đáng thương, cũng tội nghiệp như mình, nên ngay từ khi còn nhỏ, Băng từng hứa với lòng là chỉ cần mai sau khi lớn lên, khi đã làm ra tiền, Băng sẽ cùng các mẹ bề trên chung tay gánh vác lo cho các em.

Cũng may Băng là một người có nhiều tài vặt nên không đến nỗi không thể kiếm ra tiền và đủ sức lo cho các em được một phần nào đó.

Ngồi trên tàu, Băng toàn thân đau nhức, chơi cả ngày hôm qua với các em nên hôm nay Băng đi không nổi.

Nếu không phải vì cuộc gọi của ông sếp trong tòa soạn báo, Băng đã không phải gấp gáp đi về thế này.

Nằm dài trên ghế đá. Băng càu nhàu.

_Chết tiệt ! Sắp nghỉ Tết đến nơi rồi mà ông ta vẫn không tha cho mình. Chẳng phải mình đã nộp bài viết cho tuần sau là gì ? Sao ông ta còn gọi mình về gấp như thế, được hay có một vụ án nào đó mới nên ông ta mới cần đến mình ?

Nghĩ đến đây, Băng tươi tỉnh hẳn. Băng vốn là người ưa mạo hiểm, lại thích phiêu lưu nên thường xuyên đi công tác ở bên ngoài và được sếp giao cho những công việc khó.

Băng thích thử thách và thích công việc có nhiều áp lực.

Mặc dù không được làm những công việc thông thường như những đồng nghiệp khác nhưng Băng lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng tươi cười, nhìn Băng ai cũng tưởng Băng có một cuộc sống nhàn nhã và sung sướng lắm.

Nhưng thân phận và cuộc sống của Băng lại trái ngược hoàn toàn.

Đến ga, tàu dừng chuyển bánh, Băng lấy hành lý.

Vươn vai, Băng bước xuống.

Quần Jean, áo phông màu trắng ở giữa có in hình một cầu thủ bóng chày, mũ le đội lệch che kín hai đôi mắt và vầng trán nhỏ xinh tinh nghịch, áo khoác buộc ngang eo, chân đi một đôi giày màu xám, mái tóc đen dài bay phất phơ trong gió.

Trông Băng giống như một cô gái bụi đời, ngang ngạnh và nghịch ngợm, điểm khác biệt duy nhất là trên môi Băng lúc nào cũng nở một nụ cười.

Băng là hình ảnh lẫn lộn giữa một bên là Thiên sứ, một bên là Tiểu quỷ.

Kéo lê hành lý phía sau, Băng bước đi.

Bây giờ là tám giờ sáng, cô nhi viện cách chỗ Băng sống và làm việc hai giờ đi tàu nên Băng thường xuyên bắt một chuyến tàu lúc năm giờ sáng.

Thời gian chờ đợi, cộng thời gian di chuyển cũng gốn của Băng hết ba tiếng.

Mặc dù đi lại xa xôi và phiền hà nhưng Băng lại rất thích và cảm thấy thoải mái.

Đối với một người ưa hoạt động và thích đi ra ngoài như Băng, càng đi xa càng tốt, thậm chí phải đi tàu mất mười ngày hay cả năm, Băng cũng không có than phiền gì mà ngược lại rất hoan hỉ.

Ánh nắng le lói chiếu thẳng xuống mặt đất, mùi rác thải, mùi mồ hôi người, mùi thuốc lá khiến Băng nghẹt thở.

Băng nhăn mũi, xúc giác của Băng tạm thời bị ngừng trệ bởi vì mùi vị khó chịu ở xung quanh đang hòa quyện lại.

Ga tàu là thế, dù có được dọn dẹp vệ sinh vẫn không làm sao dọn dẹp hết được rác thải, những mẩu thuốc lá, túi bóng, đồ ăn do hành khách đi tàu vứt lại.

Băng ghét không khí ồn ào, náo nhiệt và xô bồ của mọi người đi đón người thân đi tàu, hay những bà buôn bán nhỏ đang rao bán hàng oang oang như những chiếc loa phóng thanh.

Ở đây nếu không cẩn thận có thể bị cướp giật và móc túi.

Băng chưa từng bị ai móc túi hay cướp giật bởi vì Băng là một người không phải chỉ có cái vỏ bề ngoài yểu điệu thục nữ. 

Băng biết võ, cộng thêm tính tình không sợ Trời không sợ Đất nên trong mọi trường hợp Băng cũng liều mạng mà xông lên.

Người ta nói “Vua cũng phải thua thằng cùn” nói gì đến một kẻ không coi tính mạng mình vào đâu như Băng.

Băng vừa bước ra khỏi nhà ga, lập tức có mấy bác lái xe ôm đeo bám Băng, họ mời chào Băng đi xe và hứa sẽ giảm giá cho Băng nếu Băng chịu đi xe của họ.

Băng lắc đầu cười, Băng từ chối.

Trước khi trở về, Băng đã nhờ một người bạn trọ cùng nhà đi đón nên Băng không cần phải thuê xe ôm hay tắc xi đề về nhà.

Nghĩ đến mấy mươi nghìn trong túi bị bốc hơi, Băng thấy hơi xót.

_Băng !

Vừa nhắc đến cô bạn thân đã thấy bóng dáng của Hoa đang tươi cười vẫy tay gọi lại.

Băng mỉm cười sung sướng, cũng may cô bạn đã đợi sẵn, nếu không Băng phải chờ dài cổ.

Băng đi nhanh về chỗ Hoa đang đứng.

Hoa và Băng làm bạn với nhau được hơn bốn năm.

Cả hai cùng học chung một trường đại học, cùng đi làm chung một công ty nên họ khá thân thiết.

Lúc đầu cả hai sống ở hai nơi khác nhau, nhưng thấy nếu sống như vậy thì lãng phí và đắt đỏ quá nên mới dọn về sống chung.

Nhờ sống chung cả hai tiết kiệm được rất nhiều tiền, và giúp đỡ nhau được rất nhiều việc trong cuộc sống.

Tình cảm của họ được bồi đắp và lớn dần theo từng năm tháng.

Bây giờ họ giống như hai chị em ruột thịt trong nhà.

Thỉnh thoảng Băng cũng được Hoa mời về quê chơi. Bố mẹ Hoa rất thích và yêu quý Băng như con gái của họ.

Băng đã nhận bố mẹ Hoa là bố mẹ nuôi.

_Chờ tao có lâu không ?

_Tao cũng vừa mới đến thôi.

Băng chuyển hành lý lên đầu xe. Hoa nhăn mặt.

_Tao không hiểu mày về cô nhi viện chơi có mấy hôm thôi, mày đâu cần phải mang nhiều hành lý như thế ?

Băng vỗ vai Hoa.

_Tao biết chứ, trong này chỉ có hai bộ quần áo thôi, còn đâu đều là sách và máy ảnh của tao.

Hoa choáng váng.

_Mày đúng là con hâm. Đi chơi có mầy ngày mày sợ sách bị mốc hay sao mà phải mang theo để đọc.

Băng gõ nhẹ vào đầu Hoa.

_Tao cấm mày không được chửu tao là hâm, nếu không tao sẽ cho mày biết tay.

Hoa không lạ gì tính cách nóng nảy Băng. Băng là người thường xuyên dùng tay thay cho dùng miệng.

Trong bất cứ trường hợp nào, Băng cũng có thể thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Hoa, nhưng không phải là đánh đau, đánh đến nỗi thâm tím cả mình mẩy hay phải nằm viện mà chỉ là những cái tát nhẹ vào má, những cái cốc yêu vào đầu, và những cái bẹo nhoi nhói vào tay.

Hoa có tức, có phản đối, có giận dỗi cũng không khiến cô bạn thân thay đổi tính cách của mình, mỗi lần như thế Băng chỉ cười vô tội, xin lỗi và nịnh vài câu, một lát sau lại đâu vào đấy.

Hiểu tính của Băng nên riết rồi Hoa cũng quen và không còn thắc mắc như trước nữa.

Cầm lấy tay lái, Băng bảo Hoa.

_Cậu ngồi xuống phía sau đi.

Hoa thắc mắc.

_Cậu định chở mình sao ?

_Không lẽ cậu có thể chở được mình cùng với đồng hành lý này ?

Hoa ngán ngẩm và hơi ớn khi nhìn chiếc va ly to kềnh càng của Băng.

Mặc dù biết mình không thể chở được Băng cùng với đống hành lý kia nhưng mà để cho Băng chở chẳng khác gì tự đưa sinh mạng mình cho một con ma tốc độ.

Băng là chúa đi ẩu và phóng nhanh. Đã mấy lần Hoa chết khiếp và hét ầm lên vì hãi.

Hoa hối hận vì đã đi đón Băng. Hoa ước giá mà Hoa bảo bận và để cho Băng đi xe ôm hay tắc đi về nhà thì hay biết mấy.

Nhìn khuôn mặt bí xị và nhăn nhó của Hoa, Băng phì cười.

_Mày làm ơn cười lên mấy cái cho tao xem được không ? Mày làm ơn đừng chưng ra bộ mặt nhăn nhó như thể tao đang bắt nạt mày, tao có làm gì mày đâu mà chưa chi mày đã biểu lộ thái độ bất mãn như thế ?

Hoa nói gần như là hét lên.

_Mày còn nói được nữa sao ? Mày đi như bị ma đuổi như thế làm sao mà tao không bị mày dọa cho sợ chết khiếp.

Hoa run run ôm chặt lấy eo của Băng.

_Hu hu hu ! Tao còn muốn sống, tao chưa muốn chết.

Băng bật cười thật to, Hoa càng kêu la, càng hoảng hốt, Băng càng phóng nhanh.

Hoa là một con bé con chưa trưởng thành và rất nhút nhát.

Hoa hay e thẹn và hay đỏ mặt, mọi chuyện to nhỏ đều là do Băng làm, còn Hoa chỉ biết phụ theo hay đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Hoa chỉ cần bị trêu hai ba câu là mặt đỏ bừng lên, mắt ầng ậc nước. 

Băng ngán nhất là tính cách hay làm nũng của Hoa. Trong khi Băng mạnh mẽ và tính cách giống như đàn ông, hoa lại quá mít ướt và quá yếu đuối.

Sống và ở chung nhà, Băng và Hoa đã hiểu, và biết rõ tính nết của nhau nên thương nhau và bảo vệ lẫn nhau.

Họ là hai chị em tốt.

Con đường Trần Quốc Toản ngập tràn nắng và hoa. Băng yêu và thích con đường này, con đường mang lại cảm giác ấm áp và quen thuộc cho Băng.

Mỗi lần đi trên con đường này, Băng lại nhớ về cô nhi viện, nhớ về những đứa trẻ mồ côi và nhớ về những kỉ niệm không thể quên của mình.

Trên môi Băng nở một nụ cười hạnh phúc và tươi tắn, tuy chưa một lần được ôm trong vòng tay cha mẹ nhưng Băng luôn được các mẹ bề trên thương yêu và chăm sóc.

Với Băng mà nói, các mẹ bề trên chẳng khác gì những Thiên sứ, họ chính là người đã dạy cho Băng hiểu Chúa luôn ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cho Băng.

Dù không có được tình cảm và tình thương của cha mẹ, nhưng Băng có được tình người, có được những vòng tay ấm áp của mọi người, đối với Băng như thế là đủ, Băng không còn mong mỏi gì hơn nữa.

_Cẩn thận !

Hoa hét thất thanh.

Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đang vượt qua trước mặt cả hai.

Băng đang chìm đắm vào những kí ức hạnh phúc và vui vẻ trong thời gian sống ở cô nhi viện nên không tập trung vào lái xe, hậu quả chỉ còn một chút nữa, Băng đâm vào xe ô tô.

_Két !

Bánh xe mài sát vào đường bê tông rải nhựa tạo nên âm thanh chói tai và tóe lửa.

Hoa sợ hãi hét liên tiếp lên mấy tiếng, mắt nhắm chặt, hai dòng lệ lăn dài trên má, vòng tay siết chặt quanh eo Băng.

Băng vừa buồn cười, vừa phẫn nộ.

Trong khi là đứng mũi chịu sào, Băng vẫn cảm thấy bình thường và xử lý tình huống ngàn cây treo sợi tóc thật nhanh, Hoa lại càng làm cho tình hình thêm rối, và thêm tồi tệ hơn.

Dù không xẩy ra tai nạn nhưng đầu xe máy của Băng cũng va vào thân xe ô tô của người ta.

Băng chưa kịp quát cô bạn thân – Hoa ngồi ở phía sau. Từ trên xe, một người đàn ông trong bộ vét màu đen khoảng hai mươi sáu tuổi bước xuống.

Nhìn hình dáng và điệu bộ của anh ta, Nguyệt đoán anh ta là tài xế vì ngồi ở ghế đằng sau còn một người đàn ông nữa, do cửa kính màu đen, ánh nắng lại chói chang nên Băng không nhìn rõ được mặt của ông ta.

Băng quan sát người đàn ông trước mặt, nước da ngăm đen, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc, mái tóc bồng bềnh quyến rũ.

Đánh giá vẻ bề ngoài của anh ta, Băng có thể gật gù hai từ “Không tệ”

Anh ta nghiêm giọng bảo Băng.

_Cô có biết cô vừa làm gì không ?

Hoa hốt hoảng cúi đầu xuống lưng Băng, ngay cả nhìn anh ta một cái, Hoa cũng không dám nhìn.

Băng hiểu tính cô bạn mình nhát gan, lại bị dọa cho sợ chết khiếp nên không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta cũng đúng.

_Tôi biết.

Băng bình tĩnh trả lời.

_Cô định giải quyết chuyện này thế nào ?

Bằng cười nhạt.

_Tôi không hiểu ý của anh.

Anh ta lạnh lùng nói.

_Cô đâm vào xe ô tô của tôi, cô lại nói cô không hiểu là sao ?

Băng quan sát con đường, quan sát từng dấu hiệu nhỏ, Băng đang tính toán cách thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.

Mặc dù ngoài mặt Băng bình tĩnh như thế nhưng trong lòng Băng đang khóc thầm và không ngừng kêu than.

Nếu phải bồi thường tiền, Băng lấy tiền đâu để trả cho người ta.

Băng kêu khổ, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Băng.

Vặn chìa khóa xe, Băng bước xuống.

_Anh muốn giải quyết thế nào ?

Băng khẳng khái hỏi.

Anh ta nhếch mép cười lạnh.

_Còn giải quyết thế nào nữa, thứ nhất cô phải xin lỗi ông chủ của tôi, thứ hai cô phải đền tiền.

Băng than thầm một tiếng.

“Xong rồi ! Xin lỗi mình còn có thể làm được nhưng đền tiền với một chiếc xe sang trọng và đắt tiền như thế này mình làm sao mà trả nổi”

Băng xoa cằm, gãi đầu, Băng cố vận dụng trí khôn và miệng lưỡi của mình để thuyết phục anh ta bỏ qua cho mình.

_Anh thông cảm, thật sự em không cố ý gây ra chuyện này.

Băng nở một cười thật xinh.

_Em thấy xe của anh cũng có bị làm sao đâu. Cũng sắp Tết rồi, anh có thể bỏ qua cho em lần này được không ?

Nụ cười của Băng dễ thương và thơ ngây như một đứa trẻ con.

Ai nhìn thấy nụ cười của Băng cũng phải động lòng, và rộng lòng tha thứ nhưng chủ tớ của chiếc xe này không phải là người có thể vì nụ cười của Băng mà dễ dàng bỏ qua cho Băng.

Họ thuộc diện máu lạnh và vô tình giống hệt một tảng băng lâu năm không có ánh nắng.

Anh ta mặt lạnh như tiền đáp.

_Không nói năng lôi thôi, mau xin lỗi và đền tiền đi.

Băng chửu thầm.

“Đồ máu lạnh ! Đừng tưởng vì anh giàu, anh sang mà anh được quyền bắt nạt và chèn ép tôi. Nếu không nói lý lẽ và lẽ phải thì thôi, một khi đã nói, tôi sẽ cho anh biết tôi không phải là một người dễ bị bắt nạt như thế.”

Nụ cười trên môi Băng tắt.

_Anh cho rằng tôi đã đi sai ?

Anh ta vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt.

_Cô cho rằng cô đã đi đúng ?

Băng chỉ con đường trước mặt.

_Anh nhìn đi. Đây là ngã tư, tôi vẫn còn chưa vượt đèn đỏ, cũng cũng chưa quay đầu xe, anh nói thử xem tôi đi sai ở điểm nào ?

Anh ta hừ một tiếng.

_Cô định đứng ở đây để cãi lý với tôi ?

Băng chống hai tay vào sườn, mắt nhìn thẳng vào mặt anh ta, dáng điệu thách thức.

_Tôi đã nói xin lỗi anh rồi, cũng đã chịu nhún nhường cho xong chuyện và kết thúc mọi việc ở đây nhưng anh lại được nước lấn tới, nói cho anh biết nếu muốn cãi lý, tôi sẽ không ngại cãi lý với anh đến cùng.

Nhìn điệu bộ hung hăng của Băng, anh ta cau mày.

Từ trước đến nay, anh ta chưa từng gặp phải một cô gái nào dữ dằn, đanh đá và không sợ Trời, không sợ đất như Băng.

_Phúc ! Lại đây !

Một giong lạnh băng, khẩu khí tàn nhẫn và uy nghiêm vang lên.

Nhất thời Băng và anh ta đình chiến không còn đấu khẩu với nhau nữa.

Chỉ cần nghe giọng nói của người đàn ông ngồi trong xe, tự nhiên Băng thấy sợ, thấy hốt hoảng không yên, thấy không an toàn, tự dưng Băng lại muốn chạy trốn và muốn bỏ đi thật nhanh.

Tuy nghĩ như thế, nhưng Băng không thể nhúc nhích, trong lòng Băng có một dự cảm không hay.

Người đàn ông tên Phúc – tài xế của người ngồi trong xe vội bước nhanh lại gần xe.

_Thưa anh !

_Bảo cô ta lên xe !

Phúc kinh ngạc, mắt mở to nhìn sếp. 

Anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao sếp lại có ý tưởng muốn Băng lên xe, trong khi Băng đã dám đâm vào xe ô tô của sếp.

Từ trước đến nay sếp nổi tiếng là người lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn.

Quanh năm suốt tháng, anh ta chưa bao giờ thấy sếp cười, ngoài công việc ra, anh ta ít khi nào được gặp sếp.

Sếp là một con người bí ẩn và có một cuộc sống gợi cho người khác nhiều tò mò muốn tìm hiểu nhưng ít ai biết được sếp sống như thế nào và đời tư của sếp ra sao?

_Thế nào, tôi nói không được rõ ràng sao ?

Anh ta giật mình vội đáp.

_Vâng.

Đứng thẳng người, đi về phía Băng đang đứng, anh ta lịch sự nói

_Sếp tôi có lời mời cô lên xe.

Băng trợn tròn mắt nai nhìn anh ta như nhìn một sinh vật lạ.

Việc va quẹt vào xe vẫn còn chưa giải quyết xong, tại sao sếp của anh ta lại có ý tưởng kì cục là muốn mời Băng lên xe ?

Vốn là một cô gái thông minh và nhạy cảm, Băng thấy tốt nhất là không lên xe còn hơn.

_Cảm ơn, tôi không có nhã hứng muốn đi đâu đó cùng với sếp của anh. Nếu sếp của anh đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tôi xin phép được cáo lui.

Hoa lợi dụng lúc anh ta quay lại nói chuyện với sếp của anh ta, Hoa vội vàng đứng núp sau lưng Băng như một con gà con đang bám vào bộ lông của gà mẹ vì sợ diều hâu bắt đi.

Băng điên tiết muốn quát cho cô bạn thân một trận.

Nếu không phải vì vướng mắc Hoa, Băng đã phi thân lên xe máy và chạy từ lâu rồi.

Băng thở dài não ruột.

Chỉ vì tiếc mấy đồng bạc mà Băng gặp họa như thế này đây.

_Cô từ chối ?

Anh ta sửng sốt nhìn Băng.

_Đúng.

Từ trước đến nay, được sếp mời lên xe không quá bốn người, thế mà cô gái này lại từ chối không nhận lời.

Anh ta càng ngày càng bị tính cách khác người của Băng làm cho bàng hoàng không dám tin.

Từ trên xe, người đàn ông bí ẩn bước xuống.

Nhìn thấy ông ta, Băng nhất thời ngây ngốc. Đây là người đàn ông đẹp trai nhất mà Băng đã từng gặp.

Nước da của ông ta trắng như con gái, mắt sáng, lông mày đen như mực, mũi cao, khuôn mặt đẹp như ánh trăng rằm, bộ âu phục màu đen, kết hợp với mái tóc đen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC