TÁI KIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Lớp vũ đạo hôm nay thật mệt mỏi, thầy giáo người Hàn Quốc rất nghiêm khắc còn các thực tập sinh thì ai cũng nỗ lực hết mình. Thời tiết đã vào cuối đông lại tập luyện với cường độ cao khiến mọi người ai cũng cảm thấy nóng. Chu Chính Đình và Justin - Hoàng Minh Hạo chỉ  mặc một chiếc áo phông cộc tay và quần thể thao đơn giản nhưng vẫn nổi bật trong các thực tập sinh. Đang mải mê tập luyện thì bị Justin khẽ huých nhẹ vào người, Chu Chính Đình khó hiểu nhìn theo cái hất hàm của Justin ra bên ngoài khung cửa kính. Ánh nắng cuối đông nhàn nhạt chiếu vào, hắt lên bóng hình một chàng trai trẻ, khuôn mặt cậu ta bị giấu dưới cặp mắt kính đen to đùng còn trên người thì mặc một chiếc áo lông màu đen xù xù như một chú gấu vừa rời khỏi nơi mình ngủ đông. Cậu ta ngó nghiêng qua khung cửa kính, nhìn vào phòng tập trông vừa ngốc nghếch lại vừa lạ lùng khiến các thực tập sinh ai cũng phải nhìn về phía cậu ta.
- Ngây người cái gì? Tập luyện đi! - Tiếng thầy dạy vũ đạo cắt ngang suy nghĩ của Chu Chính Đình, cậu vội vã tiếp tục luyện tập.
- Này! Cậu kia! Cậu đến đây làm gì? - Ông thầy Hàn Quốc nhìn về bóng người kì lạ bên cửa sổ quát hỏi.
  Phạm Thừa Thừa ngơ ngác nhìn người có vẻ là thầy giáo hỏi mình bằng tiếng Hàn Quốc. Cậu cũng mới học tiếng Hàn chưa lâu nên giật mình suy nghĩ xem cái câu vừa nãy có nghĩa là gì. " Hình như ông ấy hỏi mình muốn làm gì? Chắc vậy rồi !" Phạm Thừa Thừa suy nghĩ một chút rồi đáp lại bằng câu tiếng Hàn chuẩn nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
- Tôi muốn quan sát bọn họ một chút. Tôi đang cần lựa chọn chương trình để mình luyện tập.
Ông thầy Hàn Quốc sau khi nghe cậu nói thì lại nghĩ : Hóa ra cậu ta là người đến lựa chọn thực tập sinh,  muốn quan sát để tìm thực tập sinh tài năng để đầu tư sao?nghĩ vậy, ông thầy bèn mau chóng mời Phạm Thừa Thừa vào trong ngồi còn bản thân thì mê mải cho các thực tập sinh tập luyện và thể hiện. 
    Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi trời đã trưa muộn, Phạm Thừa Thừa vẫn ngồi đó lơ đãng nhìn ngắm mọi thứ trong phòng tập qua đôi kính mát siêu bự.
  - Rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Cậu đã ngồi đấy rất lâu rồi đó. - Ông thầy khá bực mình với vị khách kì lạ.
- Tôi muốn luyện tập nhưng thầy không có hướng dẫn cho tôi tham gia nên...
- Cậu đến đây luyện tập? Hóa ra cậu là thực tập sinh?

- Đúng vậy! Tôi...
- Là thực tập sinh mà lại không nói từ sớm, cậu còn định ngồi đấy đến bao giờ? Ăn mặc như thế này đến đây luyện tập là cậu muốn thể hiện gì hả? Còn cặp kính mát kia nữa, mau tháo ra ngay! - Đang bực bội, ông thầy vũ đạo tuôn một tràng tiếng hàn vào mặt tên thực tập sinh kì lạ.
Phạm Thừa Thừa ngơ ngác chỗ hiểu chỗ không nghe ông thầy khó tính quát. Cậu nghĩ chắc hẳn ông ta đang bực mình vì mình nhưng lại không hiểu vì sao ông ta lại tức tối đến vậy cũng không hiểu ông ấy muốn mình làm gì, vốn tiếng Hàn của cậu không tốt lắm, cậu lúng túng đứng đó .
Các thực tập sinh khác đều bật cười vì hiểu nhầm tai hại này, Justin vốn là cậu bé nhanh nhẹn cởi mở vội vã chạy lại giải thoát cho Phạm Thừa Thừa:
- Cậu là thực tập sinh người Trung Quốc hả? Thầy nói cậu mau đổi quần áo tập luyện rồi vào tập cùng bọn tôi. À! Tôi là Justin - Hoàng Minh Hạo, rất mong sau này chúng ta sẽ là bạn tốt. Tôi đoán chúng ta sẽ là bạn cùng phòng kí túc xá vì phòng tôi đang có giường trống.
  Nghe cậu ta nói bằng tiếng Trung Quốc quen thuộc khiến Phạm Thừa Thừa thở phào nhẹ nhõm :
- Chào cậu! Tôi là Phạm Thừa Thừa.
- À! Sau này tôi sẽ gọi cậu là Thừa Thừa nhé! Mau thay đồ rồi ra tập thôi. Phòng thay đồ ở bên này! - Hoàng Minh Hạo kéo tay người bạn mới.
- Tôi ... Chiều tôi mới tham gia tập được. Bây giờ Đỗ má má nói tôi nên đi thăm quan các phòng tập cho quen hoàn cảnh thôi! - Phạm Thừa Thừa thành thật trả lời và nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay người bạn mới. Vì hoàn cảnh đặc biệt của gia đình nên từ nhỏ cậu đã luôn rất dè dặt trong việc tiếp xúc với người lạ. Nói rồi cậu vội vã cảm ơn và chào tạm biệt cậu bạn thân thiện kia.
   Chu Chính Đình không tin nổi vào mắt mình, cậu ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người kia cho đến khi khuất hẳn.
- Đúng là cậu bé ấy rồi ! Là Phạm Thừa Thừa ! Không ngờ có thể gặp lại cậu ấy ở nơi này...
Bỗng nhiên Chu Chính Đình thấy bao nhiêu mệt mỏi, thất vọng và nỗi nhớ nhà, nhớ người thân những ngày qua như tan biến hết, cậu mỉm cười thật rạng rỡ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jungjung
Ẩn QC