dinhmy-Còn Lại Tình Yêu - Phương Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOA HỌC TRÒ > Văn Thơ Tuổi Tím > Truyện ngắn - Truyện dài > Còn Lại Tình Yêu - Phương Du

PDA

Xem đầy đủ chức năng : Còn Lại Tình Yêu - Phương Du

vịt_con_xấu_xí

03-02-2007, 06:52 PM

Đêm vắng thật lạnh , Vinh không biết phải gọi là sáng hay đêm , bởi đã 3 giờ đêm rồi. Vinh đứng tựa cửa nhìn mải miết sang bên kia đường. Trong con hẻm nhỏ im lìm , trong bóng tối thật tĩnh lặng , một căn gác vẫn còn đèn sáng. Hình như nó chưa tắt được phút nào từ khi đèn bật sáng.

Cả tuần nay , Vinh trở thành 1 kẻ rình rập lúc nào không biết. Anh ngóng mãi sang căn gác ấy , dưới cửa sổ là một mái tóc dài , hết ngồi lại nằm , cây bút không hề rời tay. Dưới sàn đây sách là sách , đứng suốt một tuần. Chẳng biết người đó có phải là người máy không? Cả ngày anh không hiểu cô gái làm gì nhưng mải đến tận khuya mới thấy đạp xa về. Đến sáng , anh đi làm , cánh cửa sỏ khép chặt.

Cáh đây mấy ngày , do một đêm nhậu hơi ngà ngà , say không say , tỉnh không tỉnh. Vinh ngồi ôm đàn trên sân thượng hát nghêu ngao và ngắm đèn đường tấp nập những con thiêu thân. Vinh chợt thấy một chiếc xe đạp vẽ những đường gấp khúc trên mặt đường , bởi một mái tóc dài xỏa tung.

Hình ảnh ngộ nghĩnh ấy đập vào mắt Vinh những cảm giác khó tả. Thế là Vinh chạy xuống fòng mình lén theo dõi . Chiếc xe dừng ở căn gác nhỏ.

mấy đêm liền , Vinh ngầm như chờ bóng chiếc xe ấy về mới ngủ. Thế mà gần sáng , giật mình tỉnh giấc, nhìn xuống cửa sổ anh vẫn thấy căn gác sáng đèn. Đêm nay , Vinh quyết thức suốt đêm cùng căn gác , xem cô gái ấy làm gì. Cô gái đang may đồ. Hình như kim đâm phải tay , cô gái đang ngậm ngón tay.

Một chiếc áo.. một bộ đồ... hai bộ đồ , Vinh đếm theo tay cô gái , kỷ lục.

Cho tất cả vào giỏ rồi xếp sách vào giỏ ! Cánh cửa khép lại lâu rồi và bóng cô gái khuất dần hẻm cũng lâu rồi , thế mà Vinh vẫn đứng bên khe cửa.

Chẳng biết anh nghĩ gì , mà ánh mắt không hề rời khỏi cái đèn đường vẫn còn vài con thiêu thân lao đến.

------------------------------------------------------

- Chào giám đốc.

- Chào giám đốc.

Vinh gật đầu liên tục đáp lễ nhân viên. Anh bước đi ngang qua mọi người , mà không hề thấy được ánh mắt ngạc nhiên nơi họ .

- Ông bị sao vậy?

Ánh mắt ai cũng dừng lại một giây nơi đôi vai đang cuối xuống.

Họ không biết rắng Vinh đang bị " bão".

Từ xưa đến giờ , anh chàng luôn cho rằng mình là kẻ "chì" nhất trong mọi sự chịu đựng cố gắng.Thế mà nay một mái tóc dài đã hất đổ anh.

Cộc...cộc...cộc...

- Vào đi !

Một cái đâu bờm xờm ló vào :

- Ăn sáng chưa?

- Chưa tao muốn nhậu.

- Phải mày không Vinh?

Khang ngạc nhiên trước cái đâu vốn đã bờm xờm của bạn , nay lại càng bờm xờm hơn.

- Chẳng lẽ ma?

- Có chuyện gì vậy.

Vinh ngả người sau ghế:

Tao cũng không biết nữa, Khang à. Tự nhiên tao thấy mệt , mệt như chưa từng thấy vậy đó.

Khang thản nhiên thả người dài sau ghế salon và ngắm nhìn dung nhan thiểu não của Vinh

- Có chuyện gì đâu mà mày bảo mệt?

Vinh cũng lừng khừng :

- Tao cũng không biết!

Ngồi thẳng dậy Vinh , thở hắt ra :

- Mà thôi , dẹp chuyện đó đi , kiếm tao có gì không?

Khang cũng ngồi dậy:

- Rủ mày đi ăn sáng , sẳn hỏi mày chuyện tuyển thư ký như mày nói.

Vinh hờ hững :

-Thôi , tao chẳng ăn đâu. Chuyện đó sao rồi?

Khang nhịp chân :

- Có một em cũng khá. Anh_Nhật_Pháp_Vi tính bằng đều giỏi , còn có những chỉ kế toán và thư kí giám đốc .

Vinh ngắt tay , anh khoát lời :

-Thì tuyển đi !

Khang vẫn đều giọng :

-Đặt biệt là còn biết lái xe , nhưng tiếc là...đang là sinh viên.

Vẫn không rời khỏi mắt màn hình vi tính , Vinh lớn giọng :

- Thôi , đừng dính mấy em sinh viên , phiền lắm.

Khang vẫn nói tiếp , giọng tiếc rẻ thấy rõ :

- tao cũng biết vậy. Nhưng trực giác cho thấy đây là tay khá , để vuột cũng tiếc.

Nhìn Khang , Vinh ngạc nhiên :

- Tảng băng cũng biết tiếc nuối à?

Trợn mắt , Khang cữ cự:

Ê! Kệ tao. Còn mày là "tảng đá " thì sao?

Vinh cười vang :

-Vậy giờ sao?

Khang ngập ngừng :

-Tao đâu biết? Chỉ thấy tài cũng khá , làm cho mấy công ty rồi.

Vinh hỏi tới :

- Mày biết hả?

Khang ngượng ngùng :

-Là bạn của Niên , Niên năn nỉ tao ráng giúp.

Vinh cười to , anh vui vẻ :

- Thì nảy giờ nói thẳng cho rồi. MÀy đâu có kiểu lòng vòng này.

Khang ngắt lời :

- Tao ngại mày....

Anh chưa dứt lời thì Vinh đã nói ngang :

- Ngại con khỉ ! Cứ như mày tính đi.Công ty là của tao , nhưng từ trước đến giờ , giám đốc là tao và may mà , mày ngại thì tao biến luôn.

Khang nhìn bạn thán phục. Anh biết Vinh thương anh như anh em ruột. Nhìn Vinh bấm mấy , Khang như mơ màng đến quá khứ ngày xưa..

- Niên hả?

...

-Tối rảnh không?

...

- Thằng Khang nhờ anh đến dẫn Niên đi ăn kem.

...

- Thiệt mà.

...

- Không tin hỏi nó thì biết.

...

-Giỡn thôi. Hỏi Niên xem đã may xong mấy bộ đồ cho má anh chưa? Bà sắp về rồi.

...

Chưa à?

...

-Vậy cũng được. Thợ nghỉ hết rồi à? Mà chắc xong không?

-Chào.

Vinh đặt máy xuống , anh nói với Khang.

-Nhìn mày với Niên tao ghiền quá.

Khang giơ nắm tay :

- Cảnh cáo nghen , chuyện gì thì hết mình , chứ chuyện đó tao khỏ mày chết.

Vinh vờ rùng mình :

- Cho em xin , em sợ lắm.

Đứng lên , Vinh bảo :

- Đi ăn sáng , tao đói quá.

Khang lừng khừng :

- Chết mày đi !

Hai anh chàng lao mình xuống cầu thang trong bộ dạnh khủng khiếp , làm mọi người ngơ ngác và đây những thiện cảm dánh cho hai ông chủ trẻ.

Len lẻo vào chiếc bàn quen thuộc , Khang ngoắc Vinh :

- Có địch.

- Thì ngồi chỗ khác.

_ Tao kết chỗ này.

Thấy hai vị khách quen lừng khừng , anh chàng tiếp viên lại nói :

Anh Vinh và anh Khang thông cảm , khách của quản lý tụi em.

Vinh cười thông cảm :

- Không sao bàn còn nhiều mà.

Ngồi yên vào chiếc ghế bên cạnh , Vinh thấy Khang hằm hè :

- Mày cũng kỳ ! Ngồi đâu chẳng được.

Khang lắc đâu :

- Không phải tao ấm ức chuyện đó , mà là...

Vinh hỏi gặng :

- Chuyện gì?

- Cái áo của Niên.

- Mày khùng hết chỗ.

Vinh quay nhìn cô gái , anh cũng ngờ ngợ. Vóc dáng hơi giống Niên nhưng có điều có duyên ngầm hay sao ấy , nhìn tuy không hấp dẫn ngay như Niên. Nhưng càng nhìn , đối tượng càng dễ.. chết.. Vinh mơ hồ thấy quen quen.

- Anh Khang và anh Vinh mới đến hả?

- Ừ , anh Tấn , bạn gái hả?

Vinh hỏi người quản lý quán , anh chàng rùn vai lắc đầu. Vinh thấy tấn đưa cho cô gái bì thư và nói gì thật nhỏ. Cô gái đứng lên chào Tấm rồi đi ra khỏi cửa quán.

Vinh cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhìn mình. Dù cô chẳng nhìn chính diện.

- Lớp trưởng ngày còn đi học đó.

Tấn ngồi xuống giải thích :

_ Vậy mà tôi tưởng bạn gái_ Khang trêu :

- Được cũng mừng , cô ấy được ví như núi băng , chẳng ai đụng được. Ngày xưa cũng có tán thử mà không có kết quả.

Vinh tò mò :

- Con trai ông Quang " chín tầng " mà thua à? tôi nghĩ anh quá đề cao cô ta.

Tấn không để ý câu châm chọc của Vinh , anh thành thật :

- Cô ấy tôi không biết dùng từ gì để diễn tả nhưng bọn con trai lớp tôi ngày xưa đều ngầm bảo : tên nào làm cô ấy khóc là không yên đâu. Cô ấy lên sửa máy và cài cho máy vi tính của quán những chương trình mới. Cô ấy đa năng lắm.

Vinh và Khang bâng quơ nhìn dòng người tấp nập.Hai chàng trai ngồi lắng trong tiếng nhạc , đây là phong cách giải trí của hai người những lúc rảnh rỗi ngoài đam mê đua xe. Vinh chợt nhoài người ra. Anh vừa thấy bóng chiếc xe đạp quen thuộc.

Khang hỏi :

- Ai vậy?

Vinh giấu :

-Không phải , nhìn lộn.

Ánh mắt Vinh vẫn không rời khỏi dòng xe qua lại , như muốn tìm bóng dáng vừa rồi.

Đưa diện thoại cho Khang , Vinh bảo :

-Gọi kêu Niên đi chơi, tao về trước. Tự nhiên tao mệt , còn chuẩn bị đi Đắc Lắc nữa.

Khang thắc mắc :

-Dạo này mày bị sao vậy? Lờ đờ giống như thiếu ngủ. Hay bên bển , ba mẹ có chuyện gì?. Mà cũng chẳng phải. Vì có gì ba mẹ cũng báo cho tao mà. hay Ngọc quay lại quậy mày?

Vinh ngắt ngang :

- Chẳng có gì , tự nhiên giờ nhìn con gái tao ớn quá. Chuyện với Ngọc , sao lần đó , tao thấy tim đóng thêm một lớp bê_tông nữa.

Khang trầm giọng :

- Mày đừng nghĩ ngợi , chuyện qua thì qua luôn , có gì phải ngẫm nghĩ cho lòng thêm nặng đầu.

Khang hăm dọa :

- Má nói với tao , lần này về sẽ bắt mày lấy vợ đó. Liệu chừng dẫn về cưới vợ đi.

Vinh hù lại :

- Tao kêu má bắt mày lấy trước. Cho Niên giận mày tiếp.

- Năm mơ.

- Kêu Niên không.

- Thôi về đi.

- Ừ.

Vinh tăng tốc xe cho gió lùa vào tâm trí. Khang chạy qua nhà người yêu. Còn Vinh , anh thấy mình dao lòng khi nghĩ đến bóng dáng trong căn gác mà anh chưa thấy rõ mặt . sao lại có một cô gái như thế? Làm việc không mệt mỏi sao. Tối nay đừng làm nữa nha? Coi chừng bệnh đó. Anh ước gì gió mang đến căn gác đó những lời mình vưa thì thầm.

_________________

- Ni , Mi đói bụng.

Tiếng cô gái áo trắng nũng nụi làm cô gái áo xanh đang cầm lái rung nhẹ :

-Đói lắm hả? Ráng đợi tí đi. Ni chở Mi tới " River Side " ăn cháo trắng hột vịt muối nha.

- Thôi , Mi ăn hủ tiếu gõ à.

- Ha... ha...

- Ha...ha...

Cô gái áo xanh gắt :

Thôi khùng quá đi , Cứ như bị đồng tính vậy đó.

Cô gái áo trắng cười :

- Trước giờ hai đứa mình bị bảo đồng tình luyến ái chứ gì nữa , mà Ni sợ.

Cô gái tên Ni , nói như trêu thức :

Hoa hậu bị kêu đồng tính mà không biết mắc cỡ. Người ta có bồ rôi , người ta đâu sợ .

Cô nàng áo trắng chồm cắn vai Ni :

- Hoa hậu nè ! Hoa hậu nè !

- Cho Ni xin , không kêu Mi là hoa hậu nữa. Không kêu nữa.

Cô nàng áo trắng chưa tha :

- Nói nhớ nha , sai là bị cắn nữa đó.

Ni gật đầu lia lịa :

- Ni không kêu nữa , đừng thọt léc nữa.

Mi buông tay , cô hả hê :

- Cho chừa.

Ni dằn dỗi :

- Mai mốt không chở Mi nữa. Chở Mi , Mi ăn hiếp Ni.

Biết bạn hờn , Mi nhẹ giọng :

-Giỡn thôi. Mi không chọt léc Ni nữa đâu. Đừng kêu Mi là hoa hậu gì nữa hết. Mi không ưa.

Ni cười :

- Ừ. Nhưng con Ngọc nghe kêu vậy , ghét Mi lắm. Các bạn nam , ai cũng kêu vậy chứ có phải Ni đặt cho Mi đâu.

Ngập ngừng , Ni rủ :

- Đi ăn hủ tiếu rồi đi ăn kem nha.

Thấy bạn im lặng , Ni năn nì :

- Ni đói bụng lắm rời nè.

Mi chiều bạn ;

- Ừ.

Ni rồ ga :

- Chỗ cũ trực chỉ.

Đang loay hoay tìm chỗ ngồi , Mi thấy Ni nhìn mãi sang bên kia đường. Ni khuề Mi :

- Phải con Ngọc không Ni? Nó đi với ông nào già quá.

Mi không quan tâm :

- Kệ người ta.

Vừa ăn , cả hai vừa ríu rít đủ chuyện. Chợt Ni ngừng đũa ;

- Chết ! Tuần sau mà nuôi anh Khang về mà đồ chưa may , chết rồi !

Mi dửng dưng :

- Có gì đâu. Còn lâu mà.

Giọng Ni vẫn lo lắng :

- Cả chục bộ lận đó.

Mi vẫn bình thản ăn , như chẳng có chuyện gì.

- Có gì đâu. Chẳng lẽ bả về bả không mang đồ theo. Cứ để bả về , gặp bả xong Mi sẽ may , chứ giờ không nhìn hình dáng , khó may lắm.

Ni nhìn bạn một cách chăm chú. Cô phát hiện Mi ẩn tàng nết đẹp , đến cô là gái mà vẫn còn mê. Vậy mà Mi không yêu ai hết , cô làm việc như điên.

- Làm gì nhìn Mi dữ vậy?

Mi hỏi mà giọng nói , ánh mắt tóat lên sự vững chãi vô cùng. Ni thầm thán phục :

- Nói Mi không được giận nha.

- Nói đi.

- Mi đẹp thiệt đó.

- Ni khùng quá. Uống nước chưa?

Ni vẫn không hết ngưỡng mộ :

- Ni nói thật đó. Nếu Ni là con trai , Ni sẽ yêu Mi liền. Vừa đẹp vừa giỏi , lại thông minh. đảm đang số một.

vịt_con_xấu_xí

04-02-2007, 12:39 AM

Mi hờ hững :

- Thôi đủ rồi. Mi không có bạc lẻ đâu. Về thôi. Còn bao nhiều là đồ đó.

- Biết thế , sao Mi còn đòi làm ở công ty nữa? - Ni cằn nhằn.

Giọng điềm tĩnh , Mi phân tích :

- Làm ở công ty là để tạo cho cái đà sau này , sẵn học hỏi kinh nghiệm. Chẳng lẽ học xong , Mi về mở tiệm may sao?

Ni im lặng. Lớn hơn cô có 2 tuổi nhưng Mi thật vững chãi .Ni chưa hề thấy cô ấy rối vì chuyện gì , sự điềm tĩnh đến khó tin cũa Mi đôi khi làm Ni nao núng.

Ni nghĩ lại : Suốt mấy năm học đại học : Cô và Mi chỉ mới thân nhau gần hơn một năm nay. Trong một lần Ni bị té xe , đồ cô rách , lại gặp Mi giữa đường. Mi dẫn cô về nhà , cho cô mượn bộ đồ... Từ đó cả hai thân nhau và càng thân hơn , khi Ni phát hiện Mi may siêu tới mức trong vòng chưa đây ba tiếng đồng hồ , Mi đã may xong chiếc váy thật đẹp , kiểu thật lạ mắt để dự sinh nhật người yêu.

Thế là Ni dẫn Mi về nhà bảo mẹ nhận đồ cho Mi làm. Từ đó , Mi trở thành thợ chính của tiệm. Mẹ bệnh suốt , nghỉ luôn giao lại cho Mi , mà chẳng người khách quen nào hay biết. Mi chỉ Ni cách đo và yêu cầu khách khi đến may mang theo một tấm hình chụp đứng , và chưa một người khách nào nhận đồ mà yêu cầu sửa lại.

Chợt nhớ. Ni vỗ vai bạn :

- Ni có hònh của má nuôi anh Khang.

Mi đều giọng :

- Sao không nói sớm.

Ni ngập ngừng :

-Ni hỏi thật , Mi đừng giận nha?

- Cái gì?

Mi có thấy mệt không , chứ Ni ngán cả đống công việc như thế .

- Ngán cũng phải làm. Ni thấy Mi có con đường nào khác không?

Ni biết mình chạm đến nỗi đau của bạn Như để chia sẻ , Ni vòng tay ôm lấy eo Mi. Cô muốn tiếp thêm chút tình cảm của cô dành cho Mi , dù biết không được bao nhiêu.

Mấy đêm nay , Bảo Minh mệt mỏi vô cùng , hàng đống công việc đổ lên vai cô làm cô như gục ngã. : Đừng gục ngã , tôi ơi. Đừng gục ngã. "

Lời nhạc của Trinh Công Son được cô biến tấu thành lời tự an ủi mình mỗi khi mệt mỏi. Mình buồn , quá buồn là đằng khác. Cũng là con gái , đâu phải cô không khao khát tìm một tình yêu, một câu tùng để cát đằng nương tựa. Những lúc mệt mỏi , cô càng khác khao hơn. Nhưng tìm đâu ra bóng dáng người đàn ông từng trải để có thể thông cảm cho cô , chia sẻ cùng cô những lo toan bây giờ?

Nhìn Ngọc Niên hồn nhiên bên gia đình , Minh nghe lòng te tái. Từ nhỏ rất nhỏ , cô đã chẳng hề có lấy một giây phút nghỉ ngơi , thảnh thơi nói chi đến vui chơi.

Mới có hai mươi mấy tuổi đầu mà Bảo Minh nghe lòng mình cằn cỗi. Cô dửng dưng đến mọi lời tán tỉnh của đám con trai trong lớp. " Y như cải lương ".

Có ai ngờ cô đã từng trải qua mọi môi trường từ nghèo khổ đến giàu sang.

Số tiền mà đến hạn trả đã gần đủ , chỉ cần xong mười bộ đồ sang trọng của quý bà nào đó là Minh yên tâm , cô không còn lo sợ nữa. Những giậy phút yên nghỉ của mẹ sẽ được yên ổn ngàn thu. bảo Minh không ngờ ngôi nhà cô đang ở mà mẹ phải trân mình chịu đựng bao nhiêu năm dài. Và cô cũng không ngờ , người gieo tai họa cho gia đình cô chính là những người thân thích cuối cùng của mẹ , người em cùng cha khác mẹ của bà.

Họ độc ác đến không ngờ , cướp công ty của ba , làm ba chết tức tưởi. Để rồi mẹ cô vì dày vò đau khổ để mẹ cô ra đi trong uất ức . Cô hứa là sẽ trả hết nợ nần trong vòng năm năm. Một trăm triệu là quá lớn so với đôi vai cô gái mười tám tuổi. vậy mà , cô sắp hòan thành. Mình sẽ quyết làm họ vỡ mật đến chết vì tức. " Cố lên , đừng gục ngã. Tôi ơi , đừng gục ngã ". Thôi uống , thôi nghĩ , Minh tiếp tục may may vá vá , cái nghề đã nuôi cô và dạy cô phải biết " nhẫn ".

- Bảo Minh.

Giật mình quay lại , Minh thấy Hồng Hoa đang cầm một cái thư giơ giơ trước mặt cô .

- Khao đi , lớp trưởng. bác bảo vệ mới đưa cho em.

Hồng Hoa chép miệng :

- Lại một chiếc xe ôm mới gia nhập đội ngũ. Tội quá !

Cầm lá thơ , Bảo Minh nạt :

- Nói bậy không à , làm như Minh là tiên không bằng. Coi chừng giấy đòi nợ đó.

Hồng Hoa trêu già :

- Em cũng muốn có cái giấy đòi nợ như vậy mà không có đó , cho Minh hay.

Im lặng. Minh luôn tịnh khẩu và tịnh tâm trước những lời trêu già đây vô ý và hữu ý đó.

Cất cái thư vô cặp , Minh bước vào lớp. Cô ngồi xuống cạnh Ngọc Niên.

- Sao đi trễ vậy? Ni tưởng Mi bệnh chớ.

Giọng Ngọc Niên lo lắng :

- Minh và Niên gọi nhau bằng hai chữ cái đầu , để chứng tỏ khác người như Niên muốn , riết thành quen.

Bảo Minh trả lời giọng vô cảm , cứ như không biết Niên đang lo lắng cho mình :

- hết chuyện lại tưởng Mi bệnh? Dắt xe ra thì quần vướng rách ống. Chạy một khúc thì lại xẹp bánh. hết sức tưởng tượng.

Như quen với sự lạnh lùng của bảo Minh , Niên thản nhiên chép bài :

-Trưa về , cho Ni cái váy mới. Minh vừa ghi bài , vừa nói.

Ngọc Niên hớn hở :

- Thật hả?

Hỏi vậy nhưng Minh biết Niên muốn xem liền , nhưng có lẽ... mặt Minh ngầu quá cô chẳng dám.

Nhiều khi biết thế. Nhưng Minh không sao thay đổi được. Đến nỗi , có lần Niên buột miệng nói : " Tại Mi quá quyến rũ , nên Mi lạnh lùng mà lắm trái tim vẫn rớt lịch bịch. Chứ Mi mà là Lọ Lem chắc giống... mẹ Cám lắm. Đừng lãnh cảm như vậy nữa nha.

Minh thay đổi được một tí rồi đâu lại vào đó. " băng Minh " vẫn không hề bớt lạnh.

Sực nhớ là thư Minh mở ra xem. " Thì ra là giấy mời phỏng vấn ". Minh cảm thấy lo lắng , nhưng có lẽ mệt mỏi thì đúng hơn .

vịt_con_xấu_xí

05-02-2007, 01:38 AM

Thanks bạn đã theo dõi nha, vịt con type tiếp nè :)

-----------------------------------------------------------

Ghé mắt nhìn , Niên lên tiếng :

- Mi có đi không?

-Chưa biết nữa .

Trong đầu Minh rối rắm bao toan tính. Cô biết Niên cũng hiểu được tâm trạng của cô.

- Theo Ni thì sao?

Ngọc Niên ngạc nhiên khi nghe Minh hỏi. Trong mọi sự quyết định của Minh , chưa bao giờ có ý kiến của ai.

- Ni cũng không biết nhưng anh Khang có bảo , giám đốc cũng có vẻ ưng ý , nhưng muốn rõ yêu cầu cụa thể của Mi , để xem sắp xếp có được không? Vì Ni đã kể khá rõ về Mi cho anh Khang nghe. Ni nghĩ là Mi nên thử. Minh chống cằm suy tư. Sắp hết học ký , tiền dành dụm cũng sắp hết. may chắc gì đủ cho học kỳ sau. Thôi làm thử luôn . Quý6t định mau chóng làm Mi thêm phần mềm mới , chóng suy tư. Bộ nảo của Minh bắt đầu phần lập trinh mới , thêm những chức năng mới thật mới.

Nép mình sau khe cửa. Vinh thấy lòng thất lại. Bóng dáng mà anh đã theo dõi bấy lâu, nay không chúi đầu vào công việc nữa. Cô ấy đang ngồi bó gối trên bàn, trên tay hình như có điếu thuốc.

Nhìn mái tóc bay nhẹ trong đêm. Vinh dậy lên cảm giác kỳ lạ. Anh muốn lao đến giật ngay điếu đuốc trên tay nàng, ôm nàng vào lòng dđể xoa dịu những u uất trong nàng Vinh cảm thấy mình… hình như đã yêu bóng dáng ấy từ lâu lắm.

Làm sao đến được với nàng?

Làm sao nói rằng ta yêu nàng?

Nếu biết ta theo dõi nàng, nàng sẽ nghĩ sao?

Ta phải tìm cách tiếp cận nàng thôi. Chứ đêm đêm đứng đây chờ bóng nàng thì đến bao giờ ta mới thố lộ được tâm tư?

Vinh thấy mình như cậu bé si tình mới lớn, ngập ngừng tìm cách làm quen với đối tượng. Bất giác Vinh mỉm cười mình ngu ngốc. Biết người ta ra sao mà yêu. Mặt mũi nhìn cũng chẳng rõ, lờ người ta có chồng rồi sao?

Nghĩ càng nhiều. Vinh càng thấy rối lòng. Đâu phải Vinh chưa từng yêu, nhưng có lẽ đây là chuyện yêu kỳ dị nhất chưa từng có trên thế gian.

Nếu Khang biết được, hẳn nó sẽ cười anh bị “tửng”. Người đẹp có trước mặt thì không yêu, đi yêu thương tơ tưởng đến cô gái không rõ mặt.

Tự nhiên, Vinh nhớ đến cô thư ký mới vào làm được mấy tuần. Thật sự đầy tài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net