dinhmy-Yêu Thêm Lần Nữa _ Hồng Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOA HỌC TRÒ > Văn Thơ Tuổi Tím > Truyện ngắn - Truyện dài > Yêu Thêm Lần Nữa _ Hồng Châu

PDA

Xem đầy đủ chức năng : Yêu Thêm Lần Nữa _ Hồng Châu

cogaihaycuoi

03-08-2007, 08:06 AM

Truyện này thấy hay lên post cho cả nhà đọc

Yêu Thêm Lần Nữa _ Hồng Châu

- Thanh Nguyên ! Hỏi thật cậu nghen , anh Thịnh có bao giờ nói là sẽ cưới cậu?

Tuyết Hoa tò mò nhìn vào mặt Thanh Nguyên. Thanh Nguyên mỉm cười , gương mặt cô tràn ngập hạnh phúc tình yêu :

- Anh ấy nói về phép lần này sẽ thưa chuyện với ba mẹ ảnh , xin được cưới mình.

- Thật Không?

- Sao cậu lại hỏi mình như vậy >

Tuyết Hoa không trả lời câu hỏi của Thanh Nguyên , mà hỏi ngược lại.

- Cậu nói anh Thịnh đã về quê?

- Ừ , đi hai ngày nay rồi.

- Ngày hôm qua mình còn thấy ảnh đi với... mà thôi , tự cậu tìm hiểu đi. Ngày hôm qua mình thấy anh Thịnh đi từ trong căn nhà số hai mươi , ngõ... cậu đến đó mà xem !

Thanh Nguyên nghệch mặt ra. Không có lý nào Vĩnh Thịnh đã về Hà Nội mà không gọi điện thoại cho cô , trong lúc cô có chuyện " rất quan trọng " nói với anh.

Tuyết Hoa đặt tay lên vai Thanh Nguyên thương hại :

- Có thể những điều cậu biết về anh Vĩnh Thịnh còn quá ít. Còn mình không thể không nói để cậu dừng lại , Vĩnh Thịnh đã có vợ có hai đứa con , một trai , một gái , là con rễ của tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Huỳnh...

Thanh Nguyên sững người đến đứng chết trân :

- Cậu nói thật chứ Tuyết Hoa?

- Cậu cứ đến địa chỉ mình vừa cho cậu sẽ rõ. Cậu hãy con đảm lên , hoặc là hỏi anh ta xem. Cùng là bạn gái với nhau , mình không ngờ cậu bị gạt. Bình tĩnh Thanh Nguyên nhé !

Tuyết Hoa bỏ đi , Thanh Nguyên cứ đứng chế sững bàng hoàng. Bình tĩnh sao được mà bình tĩnh , nếu có sự thật như Tuyết Hoa vừa nói...

Bàn tay Thanh Nguyên bất giác sờ lên bụng mình , nước mắt cô dâng lên. Cô lắc mạnh đầu , không muốn tin Vĩnh Thịnh đã lừa dối cô.

Mình có nên đến đó không? Không đi sẽ không biết đường dài. Thanh Nguyên nghiến răng , cô cần đến đó.

Đó là một biệt thự khang trang , kín cổng cao tường , đến nơi rồi Thanh Nguyên mất đi cái dũng khí ban đầu đi tìm hiểu sự thật về Thịnh. Nếu như Thịnh đã có vợ?

Toàn thân Thanh Nguyên run lên trong cái ý nghĩ Thịnh đã có vợ , anh lừa dối cô. Bặm môi , thu hết can đảm Thanh Nguyên đưa tay lên bấm chuông. Ấn chuông rồi , Thanh Nguyên mới bắt đầu thấy sợ , cô sẽ hỏi như thế nào đây?

Từ bên trong một gã thanh niên đi ra. Anh ta khẽ huýt sáo khi thấ Thanh Nguyên đang đứng bối rối. Đôi mắt anh ta sáng lên và giọng nói ngọt sớt chọc ghẹo :

- Cô tìm ai vậy , tôi phải không?

Đồ dê xồm ! Thanh Nguyên lầm bầm mắng. Gã dê xồm mở rộng cánh cửa ra :

- Cô là thư ký của anh Vĩnh Thịnh hả ? Ảnh bảo nếu thư ký đến thì đưa cái này , bữa nay ảnh đưa vợ và hai đứa con ảnh đi Gia Lâm rồi.

hôm nay vậy đã nếu các bạn thích thì sẽ post tiếp

ntloc

03-08-2007, 12:48 PM

mình thích lắm, bạn post tiếp đi nhạ Mình bắt đầu thấy truyện này hay rồi đó

cogaihaycuoi

04-08-2007, 04:39 AM

Quá rõ ràng ! Thanh Nguyên không hỏi đã biết , gã dê xồm nhiều chuyện này đã khai ra hết. Đã như vậy , gã còn lăng xăng :

- Đứng đây chờ nghen , tôi vào lấy cho !

Không chờ gã lấy , Thanh Nguyên ù té chạy. Chạy thật xa , cô mới ngồi thụp xuống vệ đường khóc nấc lên. Tại sao anh lừa dối tôi vậy Thịnh? Tôi đã khờ dại yêu anh bằng cả trái tim son trẻ , không đợi cha mẹ ăn miếng cau khô trầu héo đã là vợ chồng với anh. Có xe đi , có nhà trọ ở , không phải lo tiền học phí , anh đã mua tuổi trẻ của tôi như thế , thế mà tôi vẫn khờ dại tin rằng anh sẽ cưới tôi.

Một chiếc xe hơi sang trọng chạy qua. Thanh Nguyên thảng thốt nhận ra Vĩnh Thịnh. Trong xe có hai đứa bé và một người phụ nữ. Không suy nghĩ , Thanh Nguyên bật dậy , cô chạy theo xe Vĩnh Thịnh. Chiếc xe sang trọng dừng lại trước căn biệt thự. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra cho chiếc xe chạy vào. Cánh cửa đóng lại , còn mình Thanh Nguyên đứng chơ vơ bên đường trong cái cảm giác cay đắng , cô đã yêu lầm một người đàn ông đã có vợ.

- Thanh Nguyên !

Vĩnh Thịnh bước vào nhà , anh đến giường Thanh Nguyên nằm , cúi hôn cô.

- Em không khoẻ à ! Mới vào chiều đã ngủ rồi vậy em? Không có anh ở nhà chắc em đi chơi dữ lắm phải không ?

Thanh Nguyên vùng ra tránh nụ hôn cùng vòng tay của Thịnh. Hơi bất ngờ vì phản ứng của Thanh Nguyên , Thịnh nhíu mày :

- Giận anh à?

- Anh có làm gì gian dối cho em giận anh không?

Thịnh nhún vai :

- Dĩ nhiên là không. Anh về Gia Lâm mới lên hồi sáng nay. Định gọi điện thoại cho em ,nhưng rồi bận công việc quá nên anh để chiều ghé , dành bất ngờ cho em luôn. Thanh Nguyên cười nhạt :

- Vậy rồi ba má anh nói như thế nào chuyện của chúng mình?

- À... Thịnh nhăn mặt - Ông cụ nói năm nay tuổi chúng ta không tốt mấy , để sang năm hãy cưới.( giả dối quá )

Thanh Nguyên mím môi. Cô chỉ muốn tát vào gương mặt điển trai của Thịnh mấy cái. Anh ta vẫn luôn cho rằng cô yêu mê anh ta đến độ khờ dại nên tin tuyệt đối vào lời anh ta. Tim Thanh Nguyên lạnh nặt và tràn ngập phẫn nộ đau đớn.

Vĩnh Thịnh với tay ôm Thanh Nguyên vào lòng , bàn tay anh suồng sã lần vào áo trong của Thanh Nguyên vuốt ve đòi hỏi :

- Nhớ em quá !

Thanh Nguyên nắm tay anh lại , cô phản ứng bằng câu nói :

- Không để sang năm cưới được đâu , em đã có thai !

Vĩnh Thịnh giật nãy người. Anh ta rụt tay lại :

- Anh đã bảo em kế hoạch rồi mà , ba má không cho cưới trong năm nay , anh biết làm sao?

Thanh Nguyên lạnh lùng :

- Ba má không cho cưới hay vì anh đã có vợ nên không thể cưới em? Sáng nay em đã đến căn hộ số hai mươi , phố... Em còn thấy anh ngồi trên xe Madaz De Lux màu trắng sang trọng.

Gương mặt Thịnh căng ra rồi dịu xuống.

- Em... đã biết rồi à? Nhưng cũng có sao đâu , không cưới nhau anh vẫn xem em là vợ ?

- Vợ bé của anh phải không?

Giọng Thanh Nguyên châm biếm. Thịnh giải lã :

- Vợ bé nhưng anh yêu em. Anh đâu có yêu vợ anh , cô ta dữ còn hơn chằn tinh. Chỉ có bên em là anh mới có cảm giác hạnh phúc.

- Đủ rồi !

Thanh Nguyên nhảy xuống giường , cô đau đớn quát vào mặt anh :

- Anh nghĩ rằng tôi sẽ còn yêu anh khi anh lừa dối tôi? Tại sao anh lừa dối tôi? Anh là đồ khốn nạn...

Thanh Nguyên khóc òa lên. Thịnh vội vàng kéo Thanh Nguyên vào lòng van lơn :

- Anh quá yêu em nên lừa dối em là anh chưa có vợ. Em thấy không , anh có để em thiếu thốn gì đâu. Đi học có xe , nhà trọ không phải trả tiền , muốn gì anh cũng cho em cả , em cần gì danh phận làm vợ. ( nói vậy cũng nói được , đập cho cha này 1 chận )

- Nhưng tôi không có quyền cùng anh đi công khai trên phố. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao bưởi tối họa hoằn lắm anh mới ở lại , anh bảo giữ cho tôi không bị bạn bè cười chê , anh phải về cơ quan ngủ. Ân ái chưa kịp tỉnh cơn mê , anh ngồi dậy khoác áo đi về. Đồ lừa dối ! Buông tôi ra !

Thịnh Xẵng giọng :

- Nhưng anh đã để em thiệt thòi gì đâu. Anh luôn yêu em , hàng đống sinh viên muốn như em chưa chắc đã được?

Thịnh dịu giọng :

- Em nói... có thai , thật hay chơi vậy?

- Tôi không có ý định sống làm vợ bé của anh nên tôi không sinh nó ra đâu. Thịnh thở dài :

- Bỏ đi em ạ. Đời là cốt sống vui , anh không cần em sinh con cho anh. Chúng ta cứ sống vui vẻ như từ trước đến nay vậy.

Thanh Nguyên cay đắng ;

- Cho đến một ngày nào đó vợ anh phát hiện ra tôi , bà ta sẽ kéo đạo quân đánh ghen đến đây đánh tôi hay lột quần áo tôi làm nhục tôi , thì lúc đó chúng ta mới không sống vui vẻ như trước đây nữa phải không?

- LÀm gì có , cô ấy cũng là người có ăn học mà !

- Anh đi đi ! Tôi không còn muốn trông thấy anh nữa !

Thanh Nguyên tức giận mở cửa , cô xô mạnh Thịnh ra ngoài đóng ập cửa lại. Thịnh van lơn :

- Mở cửa cho anh vào đi Nguyên ! Em có làm ầm lên hay mắng mỏ anh cũng có thay đổi được gì đâu. Hay em muốn anh bỏ vợ? Được , anh sẽ về nói với cô ấy , anh sẽ ly dị với cô ấy để cưới em nghen...

Thanh Nguyên bịt kín hai tai , cô nhoài người lên nệm lấy mền trùm kín đầu , để không phải nghe những lời năn nỉ ỉ ôi của Thịnh. Phải chấm dứt , nếu không một ngày nào đó vợ của Vĩnh Thịnh phát giác ra và đánh ghen.

Nhưng còn... Sờ tay lên bụng , Thanh Nguyên khóc nấc nên. Mẹ xin lỗi con nghen , mẹ không thể làm khác hơn khi chưa chồng mà có con.

Tuyết Hoa giật mình thức giấc vì tiếng rên đau đớn của Thanh Nguyên :

- Thanh Nguyên ! Cậu làm sao vậy?

- Mình đau bụng quá !

Thanh Nguyên ôm bụng lăn lộn , chưa bao giờ cô trải qua cơn đau bụng khủng khiếp như vậy. Mồ hôi Thanh Nguyên vã ra như tắm , Thanh Nguyên bật khóc vì sợ.

- Mình đau chết mất Hoa ơi ! Đau quá...

- Hay mình chở cậu tới bệnh viện nghen , ngồi xe nổi không?

- Không biết.

Thanh Nguyên gượng ngồi dậy. Cô kêu lên thảng thốt , máu từ dưới chân cô chảy xối xả.Thanh Nguyên té ngã lại lên giường. Tuyết Hoa quýnh quáng :

- Thanh Nguyên ! Cậu làm sao vậy?

Chở Thanh Nguyên vào bệnh viện rồi , Tuyết Hoa tức giận gọi điện thoại vào máy của Vĩnh Thịnh , cô nói như quát :

- Thanh Nguyên đang nằm bệnh viện trong tình trạng băng huyết nặng vì sót nhau thai khi phá thai. Nếu anh không đến bệnh viện lo cho nó , tôi sẽ làm ầm chuyện của anh lên. Anh liệu hồn !

Cú điện thoại làm Thịnh sợ hãi , anh ta vội tới bệnh viện.

- Tuyết Hoa ! Thanh nguyên sao rồi?

- May mà nó xém chết chứ chưa chết. Anh tính như thế nào với nó đây ?

Vĩnh Thịnh rút tiền trong túi đưa cho Tuyết Hoa :

- Nhờ em lo cho Thanh Nguyên giùm anh. Em biết là hoàn cảnh của anh không thể lo trực tiếp cho Thanh Nguyên được. Ráng lo giùm anh nghe Hoa !

Tuyết Hoa lắc đầu nhìn Thịnh. Cũng tại Thanh Nguyên nữa , yêu là sống hết lòng cho tình yêu mà không cân nhắc , một người đàn ông hoàn hảo đẹp trai , có địa vị đã ngoài ba mươi làm gì không có vợ. Đàn ông khi họ thích mình luôn nói lời ngon tiếng ngọt , thân con gái phải biết cân nhắc chứ !

Đẩy cửa phòng hồi sức , Tuyết Hoa bước vào thăm Thanh Nguyên. Cô giật nẩy cả người , suýt một chút nữa không nhận ra Thanh Nguyên , mặt choắt lại như cái bàn tay , xanh mét , người gầy rộp đi , hai mắt thụt sâu vào. Nhìn vào Tuyết Hoa , Thanh Nguyên bật khóc ròng. Tuyết Hoa ngồi xuống giường , cô vuốt tóc Thanh Nguyên :

- Sao cậu dại dữ vậy , đi phá thai ở bên ngoài cho xót nhau , suýt chút nữa thì chết rồi.

- Mình muốn chết đi cho xong.

- Nói bậy bạ ! Cha mẹ cậu nuôi lớn lên cho ăn học. Trong lúc ở quê họ tưởng cậu chuyên tâm học , cậu dại dột chung sống với gã đàn ông sở khanh. Anh ta lừa gạt cậu , cậu muốn chết đáng lắm sao? À , quên nữa ! Lúc đưa cậu vào đây , mình gọi điện thoại hù anh ta , bảo sẽ báo cơ quan , báo vợ anh ta , nên anh ta hoảng quá đến đây đưa tiền , nói là anh ta sẽ đến gặp cậu sau chứ lo trực tiếp cho cậu thì không được. Tiền nè !

- Cậu lấy chi vậy ! Chính vì sự hào phóng của anh ta nên mình thấy hình tượng của anh ta quá hào hoa , để rồi phải lòng. Mình đúng là khờ dại.

zerocelsius1992

04-08-2007, 07:19 PM

mình ũng hộ bạn Tiếp di bạn ơi

thanvenu

04-08-2007, 09:01 PM

post tiếp đi bạn nhanh nha

honngocphuongnam

05-08-2007, 03:29 AM

trời đả post thì post cho hết luôn đi,làm cho mọi người chờ

cogaihaycuoi

05-08-2007, 01:18 PM

- Nếu cậu biết khờ dại thì sau khi tỉnh lại , hãy cương quyết dứt khoát. Còn tiền cứ lấy , ngu dại gì không lấy.

Thanh Nguyên khóc thút. Lòng cô đau đớn xót xa , căm ghét Thịnh , song cô hiểu muốn quên Thịnh không phải là dễ , giữa cô và Thịnh có bao nhiêu là kỷ niệm , hạnh phúc , ân ái mặn nồng , bây giờ thì không còn gì hết... tình yêu ơi , xin giã biệt.

Dặn dò mình như vậy , nhưng không hiểu vì cớ gì , quên cả mình vừa qua khỏi bàn tay tử thần , Thanh Nguyên mặc áo ấm vào , cô gọi xe đến căn nhà số hai mươi kín cổng cao tường ấy. Cô nhìn qua chấn song sắt , chiếc xe quen thuộc của Thịnh từng dùng nó để đến tìm cô , chiếc xe đã từng đưa Thanh Nguyên đến những cùng quê lãng mạn. Những khi ấy , cô nép đầu vào vai Thịnh hạnh phúc tin cậy. Bây giờ nó nằm im trong sân nhà sang trọng đó. Những ngày Vĩnh Thịnh biến mất. Không hề đi tìm cô. Vĩnh Thịnh ơi , tôi hận anh...

Thanh Nguyên cứ đứng vậy quên cả đêm lạnh , sự đau khổ làm con người cô quên cả bản thân mình.

Hai đứa con của Thịnh đùa giỡn ầm ầm bên trong , thỉnh thoảng một giọng nữ the thé vang lên mắng con :

- Không được phá ! Cha mày về tao méc đấy !

- Con không sợ.

Thanh Nguyên bưng tai , cô chạy đi trong cơn đau nát lòng...

Két... Tiếng phanh xe gấp gáp. Tuyết Hoa chụp vai Thanh Nguyên :

- Trời ơi ! Cậu đi đâu vậy , muốn chết hay sao mà nhơn nhơn ở đây vậy?

Thanh Nguyên ôm choàng Tuyết Hoa :

- Mình muốn chứng kiến tận mắt hạnh phúc của họ , để quên được Vĩnh Thịnh.

- Sao cậu điên dữ vậy ! Mau ngồi lên xe mình chở về nhà ! Anh ta đi công tác nước ngoài không có ở nhà đâu. Đó cũng là một cách mà anh ta muốn trốn cậu đó , đồ ngốc ạ. Hãy tỉnh táo lại chút đi !

Thanh Nguyên ngồi lên xe cho Tuyết Hoa chở mình về nhà , cô đi luôn vào phòng ngồi thinh lặng...

Lúc tôi đau khổ , anh đang ở đâu Thịnh ơi. Lúc tôi đau đớn , từng dòng máu ướt đẫm cả đôi chân , lúc tôi oằn oại nằm trên giường bệnh , anh hạnh phúc bên vợ , tôi đã thấy điều ấy , xin cho tôi khóc một lần để quên anh , lần cuối cùng thôi...

- Thanh Nguyên !

Thanh Nguyên toan đóng ập cánh cửa lại. Nếu hai tuần trước cô thương nhớ Vĩnh Thịnh thì hai tuần lễ sau , Thanh Nguyên không muốn thấy mặt anh ta nữa. Hai tuần lễ vừa đủ cho Thanh Nguyên hồi phục và cương quyết " làm lại cuộc đời "

Vĩnh Thịnh đẩy mạnh cánh cửa để len người vào. Anh ta đóng cửa cẩn thận rồi quay người sang Thanh Nguyên đang giương đôi mắt căm hờn nhìn anh :

- Anh còn dám đến đây gặp tôi nữa sao? Ra ngay !

Vĩnh Thịnh van lớn :

- Anh phải đi Singapo mà. Anh đi công tác chứ đâu phải bỏ mặc em. Anh nhờ Tuyết Hoa...

Thanh Nguyên quát khẽ :

- Tôi không muốn nghe lời giải thích nào của anh. Giữa anh và tôi đã kết thúc. Đi ngay !

- Em đừng có giận anh mà Thanh Nguyên. Em còn tiền tiêu không , anh đưa tiền , em muốn mua gì thì mua đi nè !

Thanh Nguyên khinh bỉ ;

- Tôi không cần tiền của anh , mà tôi muốn anh biến mất , đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi , anh rõ chưa. Anh không đi , tôi sẽ gọi điện thoại vợ anh đến.

Thanh Nguyên lao lại bàn chụp điện thoại. Thịnh luýnh quýnh mở cửa : ( cha này sợ vợ quá )

- Anh đi ngay. Hôm nào em hết giận anh sẽ đến.

cogaihaycuoi

07-08-2007, 10:02 AM

Vĩnh Thịnh đặt nắm tiền lên nền gạch rồi mở cửa bước ra ngoài. Vĩnh Thịnh hy vọng Thanh Nguyên gọi anh ta lại. Nhưng không , cánh cửa đóng sầm lại ngay , làm Vĩnh Thịnh đứng tần ngần bên ngoài. Thôi thì đợi cơn giận của Thanh Nguyên tan đi vậy , cô cần tiền lại tìm đến anh.

Thanh Nguyên đã quyết định , cô sẽ trở về Sài Gòn. Bỏ năm học cuối cùng đáng tiếc , nhưng trong hoàn cảnh này cô có muốn học cũng không được.

Cô sẽ đi , không còn gì để lưu luyến , dù Hà Nội đẹp , lãng mạn và dù cô yêu người đàn ông đầu tiên trong đời mình. Phải ra đi , đó là cách tốt nhất để tránh nhục nhã , làm kẻ đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Đã quyết định , sao lòng cứ mãi đau đớn cay đắng.

Tuyết Hoa ái ngại nhìn Thanh Nguyên :

- Cậu nhất định vào Sài Gòn? Cũng phải , cậu đi đi. Chứ để anh Thịnh đi tìm cậu mãi , vợ anh ta cũng sẽ biết , rồi ầm ĩ không chừng. Chừng nào cậu đi?

- Chín giờ tàu chạy , mình đi !

Tuyết Hoa thảng thốt ;

- Đi ngay tối nay hay sao?

- Ừ. Cậu ở lại nghen ! Những cái bán được mình đã bán , những cái còn lại cậu muốn lấy thì lấy đi , nhà này còn nữa tháng mới hết tiền thuê nhà.

- Vào Sài Gòn cậu có đi học nữa không?

- Bỏ đi vào năm cuối chắc phải bỏ hết rồi , nhưng có bà chị sẽ giúp mình đi làm ngay.

- Vậy tốt rồi.

Tuyết Hoa ngậm ngùi ôm vai Thanh Nguyên :

- Cậu đi mình cũng buồn lắm , dù sao mình cũng không quên sự giúp đỡ của cậu.

Thanh Nguyên cười buồn :

- Cậu nói chuyện này làm gì , cũng là tiền của Vĩnh Thịnh , mình đã cho không cuộc đời của mình vì những nhu cầu như vậy đó. Anh ta cho mình một bài học thật cay đắng.Mình sợ tình yêu rồi !

Đôi bạn nằm bên nhau. Đến tám giờ , Tuyết Hoa đưa Thanh Nguyên ra nhà ga , cô bịn rịn.

- Gọi điện thoại cho mình nha Nguyên !

Tàu chạy đi rồi , Tuyết Hoa mới về nhà. Cô khựng lại vì đèn sáng lên , Vĩnh Thịnh đi qua đi lại nóng nẩy :

- Hoa ! Thanh Nguyên đâu rồi?

Tuyết Hoa lạnh nhạt ;

- Anh tìm nó làm gì. Nó bán hết truyền hình , tủ quần áo là anh biết nó quyết định chia tay với anh. Hãy để yên nó sống với !

- Chuyện dĩ lỡ rồi , anh thề với em là anh yêu Thanh Nguyên thật lòng.

Tuyết Hoa cười khẩy :

- Yêu thật lòng? Vậy lúc hữu sự đau ốm suýt chết , nó cần anh , anh có mặt bên cạnh nó không?

- Anh không có bên cạnh , nhưng anh đâu có bỏ Thanh Nguyên thiếu thốn.

- Anh nghĩ là những đồng tiền của anh sẽ bù đắp về mặt tinh thần cho nó?

- Chứ em bảo anh làm sao đây ? Nói cho anh biết đi , Thanh Nguyên đâu?

- Đi vào Nam rồi. Vì anh mà nó bỏ năm cuối đại học , anh hãy để nó yên.

Vĩnh Thịnh lặng người ;

- Vào Nam? Đi lâu mau rồi , tại sao em không nói cho anh biết ?

Tuyết Hoa lẳng lặng thu xếp mấy món đồ Thanh Nguyên bỏ lại mang đi , mặc cho Vĩnh Thịnh đứng đó. Đồ tham lam ! Anh ta đã có vợ con , vậy mà vẫn tới với Thanh Nguyên. Thanh Nguyên bỏ anh ta là đúng.

Vĩnh Thịnh gieo người xuống ghế ôm đầu , anh ta tiếc Thanh Nguyên , tiếc cái thân thể trẻ trung quyến rũ và đầy sức sống đó. ( cha này khốn nạn quá )

Một cảm giác đau khổ ghê gớm trong lòng Vĩnh Thịnh...

- Anh Thịnh !

Nguyệt Mai nhăn mặt vì người Thịnh nồng mùi rượu , mặt đỏ gây , anh đi băng nai băng xiên vào nhà rồi ngã lăn trên ghế sô-pha , nằm yên lặng.

- Anh Thịnh , dậy đi tắm rửa rồi thay quần áo đã !

Vĩnh Thịnh vẫn nằm yên mặc cho Nguyệt mai lay vai. Nguyệt Mai giận dỗi :

- Ngày nào anh cũng đi uống rượu. Tôi mặc xác anh , tôi vào ngủ với con.

Cô vừa quay lưng đi , Thịnh vội nắm cánh tay kéo lại , làm cô ngã trên người Thịnh. Thịnh ôm choàng lấy vợ miên man ;

- Đừng bỏ anh...

Thịnh hôn cuồng nhiệt lên môi vợ. Nguyệt Mai cố đẩy Thịnh ra :

- Anh say rồi , buông em ra !

- Anh yêu em...

Chưa bao giờ Thịnh lạ như hôm nay. Nguyệt Mai rung động để mình cuốn trôi buông thả theo những cảm xúc ham muốn...

- Nguyên , đừng bỏ anh...

Toàn thân Nguyệt Mai vụt lạnh ngắt. Thịnh gọi tên ai vậy?

Cô đẩy mạnh Thịnh ra.

- Anh vừa gọi ai vậy?

- Nguyên... Cô ấy bỏ anh đi rồi , cổ không còn yêu anh nữa.

Nguyệt Mai ngồi bật dậy , cô bật ngọn đèn phòng cho sáng lên , rồi lao vào Thịnh đánh xé anh. ( ghen rùi khủng khiếp quá )

- Thì ra anh ngoại tình. Anh bị con Nguyên nào đó đá anh , nên anh đi uống rượu say be bét , về nhà tưởng tôi là nó có phải không?

Thịnh để mặc cho Nguyệt Mai đánh xé mình , anh nằm yên như cái bao cát. Nguệt Mai vừa đánh vừa kêu khóc ầm ĩ ;

- Đồ phản bội ! Anh nhờ ai mà có ngày này hả ?

Thịnh đã quá say , cứ nằm gục người như cây gỗ mục...

Vĩnh Thịnh vừa tỉnh dậy một vật bay vào người anh , giọng Nguyệt Mai dữ dằn :

- Nói cho tôi biết , Nguyên là đứa nào ?

Vĩnh Thịnh ngơ ngác :

- Nguyên nào ?

Nguyệt Mai nghiến răng , cô xoắn mạnh vào vành tai Thịnh ;

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net