Tự sự của Min YoonGi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này T/b rất bướng bỉnh lại không nghe lời, nói không lại là khóc um lên. Tôi hiểu cho cô ấy vì tới tháng rất mệt, nếu được tôi đã chịu khổ thay cô ấy rồi. Vì vậy tôi chìu cô ấy hết mực, nhưng càng ngày càng bướng muốn à được
Đòi ăn sushi cá hồi sống với chiéc bụng đau??? Lại còn muốn uống rượu, từ trước giờ có biết uống đâu mà đòi.
Thế là bị tôi quát cho một trận sau đó bị tôi phạt khoanh tay úp mặt vào tường 5 phút, giờ đây tôi như người cha chăm sóc con gái. Rồi kêu ăn cơm thì không chịu ăn, cứ nhìn chén rồi lại nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi tôi lấy muỗng đúc hết cơm vào miệng cho ăn. Ấm ức dồn một họng đi lại góc nhà khoanh chân ôm gấu bông miệng thì nhai cơm, cứ như trẻ con vậy khổ thật.

Ngủ thì không ngủ, cứ xem hết phim đam mỹ rồi tới bách hợp, phải để tôi quất vào mông vài phát mới chịu ngủ, nhìn vừa đáng yêu vừa tội. Tối đang ngủ thì đá chân lung tung bảo nóng, tôi giảm máy lạnh thì kêu lạnh, hành tôi tăng giảm nhiệt độ muốn hư cái máy lạnh. Cuối cùng tôi quyết định để 24 độ rồi ôm chặt cái cục bông bướng bỉnh đó không cho phá phách nữa. Đang ngủ đến 3h thì tự nhiên ngồi lên người tôi nhõng nhẽo
"YoonGi chơi với tao"
"Đụ má mày điên hả 3h chơi với ma hả" - tôi ủ rủ lên tiếng
Thế là nó cầm con gấu bông lúc sáng ôm ra ngồi góc phòng chơi 1 mình như con tự kỉ. Tới sáng, mới mở mắt ra thì tôi giật bắn mình, con nhóc này đã mặc áo trắng xõa tóc, ngồi khoanh chân, ôm gấu, rồi dựa lưng vào tường ngủ. Tôi bất lực bế nó lên giường ngủ, ngủ tới 9h thì nó dậy. Chạy khắp nhà kiếm tôi, khi thấy tôi dưới bếp thì nhảy lên ôm tôi bảo nhớ hơi rồi sợ ma, vậy mà hôm qua còn ngồi ở góc phòng chơi 1 mình lúc 3h sáng. Hôm qua vừa bảo thấy ghét mà giờ lại ôm tôi cứng ngắt đi đâu làm gì tôi cũng có cái đuôi nhỏ đi theo, yêu chết mất


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net