Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vũ sa sút tròn nửa tháng trời, nhưng biểu hiện của cô không giống với người bình thường. Trong suốt nửa tháng ấy, cô điên cuồng khiêu vũ trong phòng tập, để cơ thể ta đầy mồ hôi, sau đó mệt mỏi nằm xuống sàn, thở hồng hộc như một con cá rời khỏi nước.

Nhảy múa điên cuồng như thế này đối với Hạ Vũ mà nói, là sự lãng quên tạm thời.

Lần này, Hạ Vũ đã đày đọa bản thân mình. Mặc dù vết thương ở chân chưa khỏi, nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của giáo viên, lúc này nhảy múa không thèm chú ý, mãi đến lúc không thể chịu nổi cô mới chịu dừng lại để nghỉ ngơi.

Cố Tây Sở là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường lúc cô bước đi. Sau khi hỏi cặn kẽ một hồi, biết được rõ ràng cô tuyệt nhiên không thương tiếc cho bản thân mình, mặt anh ngay lập tức cau lại, bắt đầu mắng mỏ với giọng điệu gay gắt nhất từ trước tới nay: "Chuyện gì? Tâm trạng không tốt cũng đừng có đày đọa cơ thể, muốn đánh cược luôn cả tương lai của em có phải không? Nghe đây, ngoài là một vũ công, em chẳng là gì nữa cả! Một vũ công trước hết phải biết yêu quý cái gì, tôi nghĩ không cần phải tốn nước bọt nhắc nhở em nữa. Hôm nay về nhà tự kiểm điểm lại đi, tôi không nhận những sinh viên không có đầu óc."

Hạ Vũ cúi đầu xuống trước mặt Cố Tây Sở, không nói câu gì, cắn chặt môi, cuối cùng im lặng gật đầu.

Về đến nhà, Hạ Vũ nằm lên giường suy ngẫm. Trong nhà rất yên tĩnh, vì trừ ba ra, những người khác vẫn đang ở bên ngoài.

Sự lẻ loi trong lòng chẳng thể nào lắng xuống, Hạ Vũ buồn bực nhìn những hoa văn trên trần nhà, đầu óc rồi như tơ vò. Đã hai tuần nay chưa gặp Nghiêm Kí, cô vẫn thường xuyên nhớ đến người đàn ông đó trong những đem khuya thanh vắng, nhớ đến những mặt tốt, mặt xấu của anh, sau đó không thể nào ngủ được nữa.

Từ khi Tạ Nhất Mạn về nước đến này, Hạ Vũ đã gặp chị ta mấy lần. Có một lần sau khi ra khỏi phòng tắm, đi cuống tầng một thì gặp Tạ Nhất Mạn cũng đang bước xuống tầng, khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, khoác một chiếc túi hàng hiệu vừa nhìn đã biết giá trị không ít, trang điểm kỹ càng, chắc hẳn là sắp đi hẹn hò cùng ai đó.

Không cần đoán cũng biết chị ta sắp đi hẹn hò cùng ai. Đối với Tạ Nhất Mạn, đây chỉ làm một cuộc hẹn dễ như trở bàn tay, nhưng đối với cô sao lại khó như trên trời. Hạ Vũ thấy trong lòng chua xót.

Cô đang định cuối đầu giả bộ không thấy, không ngờ Tạ Nhất Mạn đã phát hiện ra cô trước. Rõ ràng Tạ Nhất Mạn chỉ lớn hơn Hạ Vũ hai tuổi nhưng giữa ấn đường đã có dấu vết của của sự già nua, đến cả khuôn mặt sau khi được trang điểm tỉ mỉ kia cũng tràn trề kiêu hãnh, hàng lông mi đen lấy cong vút. Không biết có phải Hạ Vũ bị ảo giác hay không mà cô thấy lúc Tạ Nhất Mạn nhìn mình, trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều thứ khó gọi tên.

Hạ Vũ cúi đầu xuống, cố ý bước chậm lại, thậm chí cô còn dừng lại giả vờ đang tìm gì đồ, khi nghe tiếng giày cao gót của cô nàng kiêu ngạo kia xa dần, trong lòng dâng trào một nỗi thương.

Lần thứ hai Hạ Vũ gặp Tạ Nhất Mạn trong nhà ăn của trường khi cô thờ ơ ngồi xuống bàn ăn với bạn, nghe các bạn nói hưu nói vượn: "Cái chị Tạ Nhất Mạn ấy đúng là khiến người ta ghen tị chết đi được, đúng là may mắn đủ đường, bạn trai với nhiều tiền lại đẹp trao, hôm đó còn lên sân khấu hôn chị ta nữa. Đúng là khoa trương thật!"

"May mà trong cuộc thi chị ta không giành được giải quán quân, nếu không lần này trở về kiểu gì chẳng vênh mặt như nữ hoàng..."

"Sao cậu biết không vênh mặt? Nghe nói trong buổi chúc mừng của nhà trường lần này, vốn dĩ giám hiệu muốn mời chị ta độc diễn một bài, cậu biết chị ta nói gì không? Chị ta muốn nháy một tiết mục tập thể, tớ còn nghe chị ta đề xuất với trường muốn tự chọn bạn nhảy trong khoa. Các cậu nghĩ xem, rõ ràng là muốn chúng ta làm nền để tôn lên đóa hoa rực rỡ, người gì thế không biết..."

"Hơ, chị ta cũng thật là tham lam, còn chê mình chưa đủ mặt mũi sao?"

"Này, các cậu đừng nói nữa, chị ta đến rồi kìa!" Lăng Vũ nhắc nhở hai cô nàng đang hăng say tán gẫu.

Hạ Vũ buồn bực uống canh, lắng nghe động tĩnh của "nhóm thiên kim" bên cạnh. Tiếng cười của họ lớn đến mức từ đằng xa cũng có thể nghe thấy, huống chi bọn họ chỉ ngồi cách Hạ Vũ một bàn. Cô nghe thấy cô nàng to mồm nhất có tên Quách Nhã Kì đang cười đùa: "Tớ bảo này Nhất Mạn, Nghiêm Kí cũng lặng lẽ quá đấy, mời năm lần bảy lượt cũng chẳng chịu ra ngoài chơi, mỡi ngày ru rú trong văn phòng không tốt đâu..."

"Các cậu đấy... Tha cho anh ấy đi, anh ấy vốn tính như thế..." Là tiếng của Tạ Nhất Mạn.

"Tớ bảo này Nhất Mạn, mặc dù Nghiêm Kí không có tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cậu cũng phải chú ý một chút, các cô gái bây giờ... nhiệt tình lắm đó..."

"Này, Nhã Kì, đừng đùa nữa, Nhất Mạn hoàn mĩ như thế, cậu cho là Nghiêm Kí sẽ để mắt đến những đóa hoa dại kia ư? Đúng là nực cười..."

Giọng nói của bọn họ lớn đến mức muốn không nghe rõ cũng khó, đầu Hạ Vũ ong lên, tay cầm đũa cũng hơi run rẩy. Cô đã không thể phản biệt được bọn họ vô tình hay cố ý nói chuyện lớn như thế, mãi đến khi Lăng Vũ nói: "Hạ Vũ, ăn xong rồi thì đi thôi!"

Hạ Vũ lúc này mới hốt hoảng đứng dậy, bước ra khỏi nhà ăn như chạy trốn. Lúc quay người lại cô thấy như có gai đâm đằng sau lưng, làm cô chỉ muốn đào một cái lỗ giấu mình cho thật kín.

Hạ Vũ cau mày nhớ lại những chuyện không vui, bỗng nhiên điện thoại kêu lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Là Hải Lạc gọi đến.

"A lô, Tiểu Vũ à? Báo cho cậu một tin vui, bài hát của Liễu Hà đã được siêu sao Eric sử dụng rồi. Tối nay bọn tớ làm party ở biệt thự ven biển của anh ấy, cậu nhanh bắt xe đến đây đi, náo nhiệt lắm đó..."

"Hải Lạc, tớ..."


"Thôi không nói nữa, tớ còn phải thông báo cho những người khác. Tớ cúp máy trước đây, cậu nhất định phải đến đó!"

Hạ Vũ cúp điện thoại, mày cau lại, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tháng này Hải Lạc luôn ở bên cạnh Liêu Hà, miệt mài đêm ngày cùng anh ta chỉnh sửa bài hát, thu âm nên hai người rất ít khi liên lạc. Hạ Vũ cũng sĩ diện, đương nhiên không thể kể với Hải Lạc về những chuyện giữa mình với Nghiêm Kí.

Bây giờ, mối liên hệ duy nhất giữa Hạ Vũ và Nghiêm Kí là Hải Lạc và Liêu Hà. Trong lòng Hạ Vũ do dự, có thể gặp lại anh ở bữa tiệc hay không? Nếu gặp thì đối diện với anh thế nào đây? Giả vờ như người xa lạ lướt qua nhau mà đi sao?

Hạ Vũ nhất thời không có dũng khí, bèn nằm lên giường trùm kín chăn.
Hơn nửa tiếng đồng hồ nằm trằn trọc, trăn trở mãi, ai ngờ Hải Lạc thấy Hạ Vũ vẫn chưa đến liền gọi điện thúc giục không ngừng. Hạ Vũ đành miễn cưỡng bắt máy, vốn định tìm cớ gì đó, không ngờ đầu dây bên kia quá ầm ĩ, Hải Lạc không ngừng hét lên trong điện thoại: "Gì cơ? Tiểu Vũ, cậu nói gì? Ồn quá không nghe thấy gì cả, đừng rề rà nữa, đến nhanh đi!"

"Được rồi!"

Hạ Vũ bật dậy, mặc quần bò, áo phông, tóc buộc đuôi gà, nét mặt tươi tắn bước ra ngoài.

Xuống xe trước cửa biệt thự của Liêu Hà, Hạ Vũ nhìn đường quốc lộ ven biển, nỗi cô đơn dâng trào vô bờ bến. Ngày đầu tiên cô gặp Nghiêm Kí dường như đã xảy ra vào một thế kỷ trước, rõ ràng rất muốn quên đi, nhưng cô lại cứ nhớ rõ ràng đến khắc cốt ghi tâm.

Tâm trạng Hạ Vũ đương nhiên cũng cực kì sa sút.

Trên đường đi cô luôn tự nhủ với mình rằng loại đàn ông như Nghiêm Kí có gì là tốt? Lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng để ngầm ám chỉ với người khác không nên đến gần, chẳng qua chỉ có nụ cười ấm áp, ánh mắt có đôi lúc rất bi thương, đối xử rất tốt với trẻ con. Chẳng qua là...

Cô tự nhủ với mình như thế, nhưng đến cuối cùng, rốt cuộc vẫn không thể nào gạt nổi chính mình vì đã thích người đàn ông ấy đến hết thuốc chữa, đổ tất cả nhiệt tình, dũng khĩ vào đó, như con thiêu thân lao đầu vào lửa rồi cuối cùng lại làm tổn thương chính bản thân mình.

Hạ Vũ tới được cổng biệt thự ven biển khi bên trong đã rộn rã tiếng nhạc, ánh đèn rọi sáng bãi cỏ, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng reo hò. Hạ Vũ đứng bên ngoài do dự một lúc, cuối cùng lặng lẽ bước vào trong.

Hải Lạc đang cầm một chai bia uống cùng các vị khách, thấy Hạ Vũ đi vào, nụ cười bên khóe môi có chút cổ quái, ánh mắt cũng không được tự nhiêm. Liêu Hà ở bên cạnh cô ấy đã say bí tỉ những vẫn uống hết cốc này đến cốc khác với mọi người. Hải Lạc để Liêu Hạ lại, vội chạy đến chỗ Hạ Vũ.

Hạ Vũ cố đứng yên tại chỗ nhìn Hải Lạc, mắt không dám nhìn lung tung ra xung quanh vì sợ bắt gặp phải ánh mắt người mà mình không muốn thấy.

Hải Lạc dẫn Hạ Vũ vào một góc, có vẻ hơi thấp thỏm, ngập ngừng: "Hạ Vũ, anh ta..."

Thấy cô nàng vốn cởi mở Hải Lạc bỗng ấp a ấp úng khác thường, Hạ Vũ đã hiểu, hỏi ngược lại: "Anh ấy ở đây?"

Hải Lạc chăm chú nhìn Hạ Vũ, vẻ mặt không đành: "Anh ta mang bạn gái đến... Xin lỗi cậu, tớ và Liêu Hà cũng mới biết, nghe nói vừa quay lại chưa lâu." Hải Lạc có vẻ rất buồn bực, uống một ngụm bia: "Tớ đã nói rồi mà cậu đâu có chịu, cái kiểu chia tay rồi quay lại thế này nhiều lắm!"

Hạ Vũ không nói gì, mí mắt cụp xuống, dưới ánh đèn là dáng vẻ yếu ớt mà bướng bỉnh.

"Lần này, tớ và Liêu Hà đúng là nhiệt tình quá thành phá hoại, vốn định nhân dịp này làm mối cho cậu với anh họ của anh ấy, ai ngờ...." Hải Lạc buồn bực gãi đầu gãi tai:"Tớ bảo này, cậu có chuyện gì thế? Sao không nói cho tớ sớm hơn, tớ cũng sẽ không..."

"Chẳng có chuyện gì đánh nói cả." Hạ Vũ ngẩng đầu lên: "Chỉ là anh ta từ chối tớ mà thôi, thật sự chẳng có chuyện gì đáng nói cả."

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là Nghiêm Kì tự mang bạn gái đến đây à?"

Hạ Vũ như chim sẻ sợ cánh cong, cô biết mình vẫn canh cánh trong trong lòng chuyện lần trước.

Hải Lạc nhún vai: "Tớ không biết, tối nay Liêu Hà ăn cơm với anh ta, có lẽ bạn gái anh ta cũng có mặt ở đó rồi cũng đến đây..."

"Hi... everybody...shut up!!!" Liêu Hà say bí tỉ nhảy lên sô pha, ngất ngưởng một lúc, lấy chai bia rỗng làm micro: "'Đầu heo', tắt hết đèn đi, làm mắt ông chói chết đi được."

Anh chàng gầy gò có biệt danh 'đầu heo' nghe lời tắt đèn đi, khiến căn phòng bông chốc trở nên lờ mờ, hai ba chục nam nữ thanh niên vỗ tay ầm ĩ, có người còn lên tiếng đề nghị: "Liêu Hà, chơi trò ghép đôi lần trước đi, ai thua phải nhảy xuống bể bơi."

Giờ thì hay rồi, tiếng xúi giục vang lên khắp nói, kèm theo đó là những tiếng vỗ tay lác đác: "Chơi trò đó, chính là nó đấy!"

"Được, chơi trò đó vậy, game time!" Liêu Hà say đến nỗi lảo đảo, đứng không vững, mặt mũi đỏ bừng.

"Cái đồ điên này, rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì không hả?" Hải Lạc cuống quít chạy về phía đó, muốn kéo Liêu Hà xuống: "Xuống đây, xuống đây mau, không chơi trò đó!"

"Oh, baby, kiss me!" Liêu Hà say rượu làm loạn, ôm chặt lấy Hải Lạc, rồi đưa đôi môi tiến lại gần làm Hải Lạc xấu hổi tránh hết bên này sang bên kia. Cô hoàn toàn bó tay với anh chàng say bí tỉ này.

Hạ Vũ ngưỡng một nhìn cặp đôi đang đùa nghịch kia, ánh mắt lơ đễnh nhìn sang bên trái liền chạm phải một đoi mắt sâu thẳm, trái tim cô bỗng chốc run rẩy.

Nghiêm Kí đứng cách đó không xa đang nhìn cô, còn người đứng bên cạnh anh đúng là Tạ Nhất Mạn.

Hạ Vũ vội quay đầu lại, cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn. Cô thầm thở dài một hơi, không ngừng tự nhủ trong lòng bình tĩnh, bình tĩnh! Chết tiệt thật, nhất định phải bình tĩnh!

Hải Lạc hoàn toàn bó tay với anh chàng say bí tỉ Liêu Hà. Anh ta chạy đến bên đàn dương cầm, chơi một đoạn nhạc với giai điệu du dương, không màng đến lời khuyên nhủ của Hải Lạc, hét lên: "Trong vòng một phút, ai không tìm được bạn nhảy thì cứ thế nhảy xuống hồ bơi!"

Lời vừa thốt ra, giai điệu đã vang lên, đám đông bắt đầu nhốn nháo tìm kiếm bạn nhảy. Sự ăn ý ngầm giữa các bên dường như đã bắt đầu được hình thành từ lần chơi trước đó.

Thời gian dường như đang quay ngược trở về cái đêm se lạnh đầu xuân ấy. Hạ Vũ của thời điểm đó không hiểu thế nào là tình yêu, cô đứng trước ngã rẽ của cuộc đời. Cuộc sống như một màn sương mù dày đặc trải ra trước mắt cô, cũng chính lúc ấy, cô bước về phía trung tâm của màn sương mù, lớn tiếng hỏi: "Chào anh, tôi có thể mời anh khiêu vũ không?"

Thời gian như đang quay trở lại nhưng không ai biết rằng, thời gian qua đi, cảnh vật cũng đổi thay, bên cạnh anh đã có một bạn nhảy tuyệt vời. Cánh cửa tình yêu đã khép lại trước mắt cô, thứ duy nhất còn lại chỉ là những hồi ức đẹp đẽ có, đau thương có.

Trong tiếng cười đùa, Hạ Vũ gần như không thể thở được. Cố nhìn Tạ Nhất Mạn tươi cười nắm tay Nghiêm Kí, khẽ thì thầm gì đó bên tai anh, nụ cười hạnh phúc tựa làn gió biển, chỉ hận một nỗi không thể thổi vào tâm khảm của từng người.

Hạ Vũ không nhìn rõ vẻ mặt của Nghiêm Kí, những đã cảm thấy cảnh tượng hai người đứng bên nhau tựa như một lưỡi dao, cứ nhẹ nhàng từng chút một đâm vào cô khiến cô thấy mình đang dần chết đi.

"Chào cô, tôi có thể mời cô khiêu vũ không?"

Người đang nói là anh chàng trẻ tuổi có biệt danh 'đầu heo', tuổi cũng tương đương với Hạ Vũ, trên khuôn mặt là nụ cười bẽn lẽn. Hạ Vũ máy móc ngoái đầu lại nhìn anh ta, nói: "Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ."

Tất cả mọi thứ vỗn dĩ rất đẹp đẽ, cô nên làm quen rồi yêu những anh chàng trẻ tuổi như thế này để thể nghiệm tình yêu non nớt. Nhưng tất cả lại đến quá muộn, vì vận mệnh đã an bài để cô gặp người ấy trước, khiến cô yêu anh, rồi lại đắm chìm trong đau khổ.

Tất cả đã quá muộn, trong mắt Hạ Vũ đong đầy sự tuyệt vọng.

Bị từ chối, anh chàng trẻ tuổi hết sức bất ngờ, kinh ngạc nhìn Hạ Vũ không nói một lời, dáng vẻ lóng ngóng, tay chân không biết để vào đâu. Lúc này âm nhạc đã kết thúc, sau đó vang lên giọng nói lộn xộn của Liêu Hà: "Trời đất, 'đầu heo', cậu cũng kém cỏi quá đấy..."

Rất nhiều người vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cũng cười ồ lên
'Đầu heo' luống cuống tay chân, chỉ vào cô nàng Hạ Vũ lạnh như băng, ấm ức nói: "Không phải em, là cô ấy không đồng ý..."

Liêu Hà ngồi xuống ôm bụng cười rũ rượi, hoàn toàn không để ý đến Hải Lạc đã tức lộn ruột, xua tay nói: "Mặc kệ, 'đầu heo', Hạ Vũ cùng nháy xuống nước đi..."

Hải Lạc tức giận đã Liêu Hà một cái. Anh ta bị bất ngờ, ngã chổng kềnh ra đất, nhưng vẫn chưa rõ tình hình liền tru kêu: "Bà xã, em làm cái gì vậy?"

Bỗng chốc mọi người sôi sục hẳn lên, thậm chí có người vì trò hề của Liêu Hà mà ôm bụng cười ngặt nghèo.

Trong tiếng ồn ào, chỉ có Hạ Vũ không hề nhúc nhích, mắt nhìn thẳng về phía trước, hệt một con rối gỗ xinh đẹp đã mất đi hồn phách. Cô cảm nhận được một ánh mắt từ phía xa vẫn đang hước về phía mình, nhưng không muộn lại mỉm cười đón nhận ánh mắt anh như xưa nữa.

Mọi người đều cười nói rồi đi đến bên hồ bơi, dưới ánh trăng, có người còn buông tuồng huýt sáo, chỉ đợi một trò hay lại sắp bắt đầu một lần nữa.

Hạ Vũ và 'đầu heo' đứng cùng một phía của hồ bơi. Hạ Vũ nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước nhấp nhô, khuôn mặt lạnh lùng. Vẫn là bị trí cũ như lần đầu tiên, vẫn là ánh trăng lành lạnh như thế, và cả gió biển mằn mặn kia, chỉ có điều người đứng bên cạnh cô đã không còn là người cũ nữa rồi.

Vòng đi vòng lại cô vẫn quay về chỗ cũ, nhưng trái tim cô đã bị đánh cắp.

Hạ Vũ nở một nụ cười phức tạp.

"Các bạn ơi, ha ha... trời nóng, hãy để 'đầu heo' và Hạ Vũ của chúng ta cùng làm một đôi uyên ương dưới nước..."

Liêu Hà còn chưa nói xong, chỉ nghe phía bên kia hồ bơi "ầm" một tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy 'đầu heo' đang đứng đó một mình, không biết phải làm sao. Khi quay sang nhìn, vị trí bên cạnh đã không còn ai, vẻ mặt của 'đầu heo' cực kỳ mờ mịt.

Hạ Vũ đang bơi lội dưới đáy hồ, ánh trăng cùng sóng nước làm bóng dáng uyển chuyển của cô trở nên mờ mờ ảo ảo. Giờ khắc này cô thấy mình được tự do, là nàng tiên cá xinh đẹp vì tình yêu mà chấp nhận biến thành bọt biển.

Trong mắt của tất cả mọi người, Hạ Vũ như một nàng tiên cá thò đầu lên khỏi mặt nước nhấp nhô, dưới ánh trăng tỏa ra một ánh hào quang kì bí, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cô bơi lên bờ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, cả người ướt đẫm nhưng lại cực kỳ tao nhã đi qua đám đông đang im lặng. Lúc đi ngang qua 'đầu heo', cô dừng lauh, hỏi với giọng sắc bén: "Sao anh vẫn còn đứng đó?"

'Đầu heo' cảm thấy cô gái cả người ướt đẫm trước mặt cực kỳ lạnh lùng khiến tim đập thình thịch, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Tôi... tôi nhảy ngay đây."

Nói xong, anh ta vụng về bước lên trước một bước, lao vào trong nước với thái độ cam chịu, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.

Tất cả mọi người lại cười ầm lên. Trong tiếng cười đùa liên tiếp hết đợt này đến đợt khác ấy, cô nàng lạnh lùng Hạ Vũ sải bước ra cổng.

Vào thời khắc nhảy vào trong nước lúc nãy, Hạ Vũ cảm thấy tất cả các tế bào trong cơ thể đều đang run rấy, cái đầu phát sốt cũng đang dần hạ nhiệt, ngọn lửa mang tên tình yêu ở trong tim đã tàn lụi, ở trong nước, Hạ Vũ dường như được nếm trải mùi vị được sống lại.

Để lại mọi đau khổ và thất vọng vào làn nước, lúc bơi lên bờ, cô đã là một Hạ Vũ vứt bỏ hết thảy bi thương.

Nghiêm Kí à, em xin lỗi, em yêu anh vẫn chưa đủ, em chỉ thể điên cuồng vì anh đến đây thôi, em không thể vì anh mà làm trái với chuẩn mực đạo đức, bởi vì em là Hạ Vũ.

Cô sải bước, hít thở bầu không khí trong lành của đêm tối, tựa như một chú chim non muốn lao về phía bình minh, sắp vươn đôi cánh tự do.

Cô cảm thấy có ai đó đang vỗ nhẹ lên vai liền quay đầu lại. Hải Lạc đứng sau lưng lo lắng, đưa cho cô một chiếc khăn tay khô ráo, ánh mắt nhìn cô chan chứa, dường như đang muốn nói rất nhiều điều.

Hạ Vũ cười khoan khoái, nhận lấy khăn tay, thoải mái nhướn mày: "Tớ biết cậu muốn nói gì."

Hải Lạc lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Hạ Vũ cúi đầu lai mái tóc vẫn còn ướt đẫm của mình, vẻ mặt trầm tư, sau đó ngẩng đầu trang trọng nhìn Hải Lạc: "Hải Lạc, tình yêu có lẽ cũng giống như khiêu vũ, có những lúc đa phần là bất đắc dĩ. Tớ múa ba lê mười mấy năm, tiêu tốn bao nhiêu thời gian như thế những vẫn không thể nào thích nó dước. Tớ đã từng thử, cũng từng ép buộc bản thân, nhưng vẫn thất bại..." Cô hướng tầm mắt ra xa , khuôn mặt tràn đầy sự nuối tiếc: "Tớ khó mà hình dung nổi sẽ úa ba lê cả đời, vì như vậy mỗi ngày đều rất đau khổ, nên tớ dứt khoát từ bỏ, làm lại từ đầu. Tớ chỉ muốn sống xứng đáng với cuộc sống của mình. Vì vậy... tớ đã từ bỏ ba lê, dẫu còn lưu luyến, con người mà, miễn cưỡng bản thân thật sự rất khó. Tình yêu cũng như vậy, không thích chính là không thích, không thể nào thuyết phục bản thân chấp nhận, bởi vì quãng đời còn lại vẫn rất dài, mỗi người đều muốn cùng người mình yêu nhất sống một cuộc sống tốt đẹp nhất. Vì vậy, tớ không hề trách Nghiêm Kí. Trước đây anh ấy đã dạy tớ rằng, trong cuộc sống,, con người ta phải biết sống cho mình."

Hạ Vũ mỉm cười nhìn Hải Lạc rồi tiến lại gần khẽ ôm bạn, miệng Hải Lạc méo xệch, cười khổ ôm lấy Hạ Vũ. Hai cô gái cùng sưởi ấm cho nhau trong cơn gió lạnh.

"Tớ bị tình yêu bỏ rơi rồi, tớ rất đau lòng." Giọng Hạ Vũ nhẹ như hơi thở: "Nhưng không sao cả, tớ vẫn còn trẻ, cuộc đời của tớ còn rất dài, có một ngày tình yêu sẽ đến với tớ. Hải Lạc, cậu nói có phải không?"

Nhìn mặt Hạ Vũ yếu ớt nhưng vẻ mặt lại kiên cường thế này, Hải Lạc kích động trong lòng, đưa tay lên vò loạn mái tóc ướt đẫm của Hạ Vũ: "Đồ ngốc..."

"Đúng thế, so với cô nàng học thổi sáo, cô nàng học khiêu vũ thật sự không được thông minh cho lắm!"

Hạ Vũ mỉm cười thanh thản, gió biển đang hong khô bộ quần áo ướt đẫm của cô, cũng hong khô luôn những giọt nước mắt trong trái tim cô.

Cô phóng khoáng lùi lại, sau đó quay người, giơ tay lên vẫy vẫy chiếc khăn chào tạm biệt Hải Lạc ở phía sau: "Cô ngốc về đây!"

"Này, để tớ nhà ai đó đưa cậu về." Ở phía sau, Hải Lạc vôi gọi với theo.

"Không cần đâu, giờ còn sớm, vẫn bắt được xe mà." Hạ Vũ không quay đầu lại, bước chân vội vã, rất giống một chú chim non đang đuổi theo ánh bình minh.

Biết Hạ Vũ cần có thời gian yên tĩnh một mình, Hải Lạc đứng im trong gió, nhìn bóng dáng yếu đuối dần đi xa, chỉ khẽ thở dài.

Hạ Vũ rảo bước thật nhanh, dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô sáng lấp lánh. Gió thổi hơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net