Đệ nhị chương - Thổ phỉ ở đâu tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện sau đó thì đúng như là mọi người nghĩ tới rồi. Sau khi Bạch Ngọc Đường đâm sầm vào Triển Chiêu, cảm thấy quay cuồng một chặp, lực đâm không nhỏ, khi hai người định thần được thì đã trở nên như vậy rồi...

Chính là hai người Triển, Bạch bị cú đâm làm cho choáng váng, linh hồn nhập nhầm thân xác, tráo đổi cho nhau, dẫn đến tình huống dở khóc dở cười như bây giờ.


Kim Kiền sắc mặt tái xám, sống lưng lạnh buốt như gió mùa đông thổi qua, không dám nhìn bóng áo trắng thanh bạch bên kia, chỉ khóc lóc:


"Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ...thuộc hạ thật sự...không cố ý"


"Tại hạ cũng biết điều đó" Công Tôn Sách giọng trầm ngâm "Nhưng mà sự việc lần này xảy ra thật sự cũng quá bất ngờ, mà nguyên nhân lại từ thứ thuốc kia của Kim giáo úy..."


Nói rồi ngừng lại, ý là ngươi gây ra thì ngươi tự lo đi!


"A" Kim Kiền bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên "Nếu Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia là do đâm sầm vào nhau mà bị, chẳng phải giờ nếu đâm lại lần nữa, linh hồn sẽ về đúng vị trí sao?"


"Tiểu Kim Tử ngươi đúng là nhanh nhạy" Bóng áo đỏ gật gù, gương mặt tuấn mĩ co lại "Chẳng lẽ điều đơn giản như vậy Bạch Ngũ gia ta chưa nghĩ tới hay sao?"


A? Nghĩa là nghĩ tới rồi? Cũng đã làm thử rồi?


E là chưa được!


Đúng lúc này có một tiếng trống dồn dập vang lên, chưa tới một khắc sau thấy Vương Triều chạy tới bẩm báo:


"Bẩm Bao đại nhân, ngoài kia có người đánh trống kêu oan!"


Dứt lời, mọi người nhìn nhau, quyết định đi giải án trước rồi mới xử lí vụ việc. Trên công đường, mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ là bóng áo trắng nào đó đứng nhầm chỗ...


"Khụ khụ khụ...Bạch thiếu hiệp...à nhầm, Triển hộ vệ, ngươi tạm thời lui vào bên trong đi thôi, gọi Bạch thiếu hiệp tới..." Công Tôn tiên sinh ẩn ý nói, khẽ liếc Triển Chiêu.


Triển Chiêu giờ mới giật mình nhận ra, khẽ liếc qua Kim Kiền rồi đi vào trong, một lúc sau thì bóng vị hộ vệ áo đỏ đi tới, chỉ khác là thanh Cự Khuyết trên tay đã thay bằng Họa Ảnh trắng như tuyết.


Kim Kiền khẽ toát mồ hôi, đứng co vào một góc, nhìn mũi chân của mình mà tự kiểm điểm.


"Là ai đang quỳ dưới công đường?" Tiếng nói như sấm của Bao đại nhân cất lên đầy uy lực.



***



Hiện giờ Kim Kiền đang cảm thấy mình rất là có lỗi, nhưng nàng lại không biết mình có lỗi ở đâu? Thuốc thối của nàng giờ còn tác dụng tráo đổi linh hồn hay sao? Kim Kiền đau đớn lê bước về phòng, lôi viên thuốc phiên bản nâng cấp ra xem xét kĩ càng, cẩn thận ngửi đi ngửi lại, phát hiện ra có mùi không đúng...


Sao lại có mùi hoa mai ở đây???


Mùi hoa mai này khiến nàng nhớ tới một người không tốt, chẳng lẽ là hắn??


Nàng suy đi tính lại nhiều lần, rồi lấy một cái túi, bỏ viên thuốc vào, lấy búa đập nát ra thành phấn rồi lấy ngón tay chấm một chút, quan sát kĩ càng.


Rõ ràng là màu trắng, hoàn toàn không có màu vàng, vậy thì mùi hoa mai ở đâu ra??


Vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng một bóng đen vụt qua lưng nàng, Kim Kiền sởn tóc gáy, muốn quay đầu đã không kịp, một lưỡi đao sáng loáng kề vào cổ nàng.


"Biết điều thì im lặng..." giọng nói trầm trầm cất lên sau lưng nàng


Sống lưng nàng lạnh toát, mồ hôi vã ra như tắm, cái miệng lại không nghe theo chỉ huy của đại não, liến thoắng:


"Vị đại đại đại đại hiệp...hãy hãy buông đao có gì gì từ từ rồi nói.."


"Câm miệng!"


"Vâng!"


Im lặng cứ thế qua một khắc, vị đại hiệp phía sau nàng mới có chút nhúc nhích, Kim Kiền âm thầm nuốt nước miếng.


"Thuốc cầm máu, đưa đây!"


Hả? Là thổ phỉ sao? Sao lại có thổ phỉ vượt qua mặt con mèo trấn Khai Phong phủ mà xông vào tận Phu tử viện cả gan cướp đồ trắng trợn??


Thấy họ Kim không phản ứng, tay vị thổ phỉ nọ run run, xoẹt một cái cắt một đường ở cổ Kim Kiền khiến nàng không kịp suy nghĩ gì hấp tấp lấy một túi thuốc đưa cho hắn.


Vị thổ phỉ xoay người điểm huyệt nàng, cất giọng lạnh lùng:


"Nếu cho ta thuốc độc, ta giết ngươi!"


Kim Kiền lặng lẽ trả lời trong tâm thức: vâng vâng vâng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net