Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh không nghĩ các nàng nói chuyện nhanh như vậy liền kết thúc, chưa kịp đề phòng đã bị hai người kia phát hiện.

Lan Ngọc thấy Diệp Anh trước, cô ấy nhìn thấy Diệp Anh đứng cạnh cửa thì thoáng sửng sốt, xác nhận đúng thật là Diệp Anh thì mới cười rộ lên.

Sau đó Thùy Trang cũng đi vào, cũng liếc mắt nhìn Diệp Anh, nhưng biểu cảm lại trái ngược với Lan Ngọc mà đi vào.

Bên kia buổi phỏng vấn đã bắt đầu, trong phòng ngoại trừ phóng viên cùng giảng viên đang tiến hành phỏng vấn, thì không gian đặc biệt yên tĩnh.

Không biết có phải Lan Ngọc bị Thùy Trang giáo huấn không, nhưng giờ không thấy cô ấy sáp lại gần Diệp Anh, chỉ đứng yên bên đồng nghiệp của mình.

Diệp Anh bỗng nhớ tới một việc, Lan Ngọc rất sợ Thùy Trang, cũng đặc biệt thích trò chuyện cùng Thùy Trang, cô ấy có nói với Diệp Anh rằng cô ấy rất sùng bái chị họ mình, nhưng lại không dám đến gần, không dám nói chuyện với chị họ.

Diệp Anh đẩy gọng kính.

Đúng vậy, Diệp Anh hôm nay vẫn mang kính mắt, vô duyên vô cớ mang.

Toàn buổi phỏng vấn kế tiếp, Diệp Anh ngồi ở một góc sô pha, nhưng cũng không phải không có cảm giác tồn tại, mỗi một công đoạn kết thúc đều sẽ có người đến báo cáo với cô một chút.

Công ty phái người đi làm việc đều rất vừa vặn, mỗi người mỗi nhiệm vụ, cho nên Diệp Anh đến đây thành người ăn không ngồi rồi.

Diệp Anh nghĩ nếu như chức vụ của cô thấp một chút, có khi sẽ có người đến hỏi cô rằng cô đến đây làm gì? Không phải muốn nhân cơ hội để lơ là công việc đó chứ?

Nghĩ như vậy, Diệp Anh chột dạ, theo bản nàng muốn sờ lông mày, nhưng nhớ tới vất vả lắm mới kẻ được cặp chân mày đẹp như tranh, liền phải ép tay thả xuống.

Đối tượng phỏng vấn bên kia bây giờ là Thùy Trang, lúc này nàng ngồi ngay ngắn, mỗi câu hỏi của phóng viên đều trả lời lưu loát, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng có vài động tác nhỏ, thỉnh thoảng cười một chút, bất quá rất ít, không khoa trương như Thanh Hoa.

Thùy Trang nhìn phóng viên, Diệp Anh bên này nhìn Thùy Trang, nàng bây giờ là đối tượng quan sát của mọi người, Diệp Anh cũng không kiêng nể gì nhìn chăm chú hơn.

Buổi phỏng vấn hôm nay rất đơn giản, vị phóng viên hiển nhiên rất nhẹ nhàng, đối mặt với Thùy Trang, Diệp Anh cảm thấy thanh âm của vị phóng viên kia ôn nhu hơn rất nhiều, Thùy Trang trả lời rất hoàn mỹ, thanh âm của nàng cũng rất nhẹ nhàng.

Nghe những thanh âm này, dần dần, Diệp Anh chìm vào hồi ức, cô nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên mình gặp Thùy Trang.

Vẫn bộ váy trắng, cùng câu nói "Cậu là ai?"

Thanh Hoa nói đúng, Thùy Trang là người mà bạn có thể thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, sau này càng nhìn thì sẽ càng say đắm hơn.

Nếu tính toán tỉ mỉ chút, có lẽ Diệp Anh đối với Thùy Trang không phải là hảo cảm nhất thời, có thể gọi là nhất kiến chung tình.

Khi đó Diệp Anh vừa mới dọn đến nhà Lan Ngọc, vẫn chưa trải qua những chuyện kia, cô còn thấy được một tiểu tiên nữ tươi cười đứng trước mắt.

Nàng cũng chủ động giới thiệu mình cho Diệp Anh, nói rằng đây là nhà của cô nàng, do năm nay có hội hè nên ở lại đây hai tháng.

"Tớ cũng họ Nguyễn." Thùy Trang sau khi nghe một tràng giới thiệu của Diệp Anh xong, nói một câu như vậy.

Diệp Anh đặc biệt hài lòng: "Chúng ta có cùng họ nha."

Cô hỏi tiếp: "Còn cậu? Cậu tên là gì?"

"Nguyễn Thùy Trang..."

Thùy Trang còn chưa nói hết câu, Diệp Anh trực tiếp đưa tay tới, xòe lòng bàn tay mình ta: "Viết cho tớ xem đi."

Hình ảnh lần đầu tiên gặp gỡ tạm dừng ở đây, bên kia Thùy Trang vẫn đang phỏng vấn.

Sự tình qua lâu như vậy kỳ thực đã rất mơ hồ, nhưng nhớ tới ngày đó, Diệp Anh phảng phất có thể cảm nhận nét chữ viết trong lòng bàn tay cùng sườn mặt nghiêm túc của nàng.

Cô nghĩ đến khoảnh khắc đó không nhịn được mỉm cười, rốt cuộc đã nhiều năm như vậy, cô vẫn cảm thấy cái tên Thùy Trang này thật dễ nghe, nàng trưởng thành cũng giống cái tên nàng vậy.

Lòng bàn tay có điểm ngứa ngáy, Diệp Anh chậm rãi nắm tay thành quyền.

Phỏng vấn của Thùy Trang có chút dài, sau khi kết thúc, Thùy Trang nói cảm ơn vị phóng viên, Diệp Anh vội vàng đem ánh mắt chăm chú né đi.

Có lẽ khi nãy chăm chú nhìn nàng quá lâu, Diệp Anh giờ mới phát hiện, trong phòng xuất hiện thêm một giảng viên nam đang cầm theo rất nhiều trà sữa.

Lúc Diệp Anh chú ý đến hắn, hắn đã ở bên camera, chờ đến khi Thùy Trang đi ra, liền đem ly trà sữa kia đưa cho nàng.

Diệp Anh bất giác nhíu mày, cô nhìn thấy Thùy Trang đi qua, nói cảm ơn với hắn, sau đó cô thấy tai của giảng viên nam đỏ lên.

Diệp Anh dời ánh mắt, không nghĩ vừa quay đầu lại gặp Thanh Hoa, cô ấy bởi vì Diệp Anh rốt cuộc cũng phát hiện ra mình nên hưng phấn dị thường, nhiệt tình nhướng mi ra hiệu cho cô.

Diệp Anh xem hiểu, Thanh Hoa muốn nói "Chính là hắn, chính là hắn!"

Vị giảng viên nam này rất săn sóc, trong phòng mỗi người đều được phát một ly, Diệp Anh ngồi ở góc, cầm lấy ly trà sữa cuối cùng.

Không phải trà sữa, là nước ép trái cây.

Diệp Anh nhếch khóe miệng, dùng sức đem ống hút cắm xuống.

Cái vị giảng viên trà sữa sau khi phát xong ly cuối cùng lại vòng về đứng bên người Thùy Trang, cúi đầu nói gì đó với nàng.

Khoảng cách xa như vậy Diệp Anh đương nhiên không nghe được, nhưng nói xong nàng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Diệp Anh giật mình cúi đầu uống nước.

Diệp Anh sau khi kết thúc phỏng vấn còn phải đi với đồng nghiệp, nàng là người cuối cùng phỏng vấn, kế tiếp chỉ cần chụp vài tấm hình thì công việc liền có thể kết thúc.

Sở dĩ trong phòng nói đang náo nhiệt, giảng viên Biên không biết nói gì đó, liền kêu Lan Ngọc qua.

Mấy giây sau, Thanh Hoa quay đầu gọi cô: "Cún! Tới đây."

Diệp Anh đẩy kính đi tới, vừa đến liền bị Thanh Hoa ôm chặt cánh tay: "Đây là tổng giám Diệp, là bạn của tôi đấy."

Các giảng viên khách khí chào hỏi, Diệp Anh không thể làm gì khác ngoài bị bắt xã giao.

Thanh Hoa còn nói: "Cậu ấy cũng là bạn của giảng viên Trang, hai người ấy là bạn cấp ba."

"Trùng hợp vậy sao," nói về Thùy Trang, giảng viên nam kia rất tích cực: "Cấp ba đến bây giờ cũng mười mấy năm rồi."

Thùy Trang nhìn Diệp Anh nói: "Tám năm."

Giảng viên nam nói: "Vậy cũng rất lâu rồi," hắn dường như rất thân thiết với Thùy Trang, lúc nói chuyện còn nhích lại gần nàng nửa bước: "Tôi thiếu chút nữa đã quên cô Trang nhảy lớp, cho nên không tính như chúng tôi được."

Người khác nghe xong trêu chọc hắn: "Đừng lôi chúng tôi vào nha, chỉ một mình cậu thôi."

Các vị giảng viên cười rộ lên.

Lúc này, Lan Ngọc đột nhiên nói: "Chị Cún, ngày mai là sinh nhật chị em đó."

Diệp Anh làm bộ như lần đầu nghe thấy, ngạc nhiên nói: "A? Vậy sao?"

Cô nói xong thì thấy Thanh Hoa bên cạnh bật cười.

Cái giảng viên nam kia lại nói tiếp: "Đúng vậy nha, ngày mai cô Trang thêm một tuổi mới rồi."

Diệp Anh không lý do mà cảm thấy khó chịu trong người.

"Diệp," Thùy Trang đột nhiên gọi tên cô, hỏi: "Ngày mai cậu có rảnh không?"

Nói xong còn bổ sung một câu: "Cùng ăn lẩu."

Tim Diệp Anh rớt một nhịp, cùng lúc đó, cánh tay Thanh Hoa dùng sức nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt chờ mong như nài nỉ cô, đi đi đi đi mà.

Không chỉ có Thanh Hoa, khi thấy Diệp Anh vẫn chưa đồng ý các vị giảng viên cũng nhiệt tình, bồi thêm hai câu.

"Cùng đi đi, nhiều người thêm náo nhiệt."

"Đúng vậy đúng vậy."

Diệp Anh liếc mắt nhìn Lan Ngọc bên cạnh.

"Lan Ngọc không đi."

Thùy Trang như có năng lực nhìn được cô nghĩ gì, giúp cô giải quyết nghi hoặc trong lòng.

Lan Ngọc cũng nói: "Ngày mai em không đi đâu."

Diệp Anh mỉm cười một chút: "Được, ngày mai khi nào?"

Thùy Trang: "Tối mai, 7 giờ 30."

Diệp Anh gật đầu, cô đang muốn bảo ngày mai sẽ cùng đi với Thanh Hoa, nhưng Thùy Trang lại đánh gãy lời cô: "Ngày mai tôi đi đón cậu."

Thanh Hoa kéo tay cô chặt hơn, nhìn cô với khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nhưng cô ấy nào chú ý rằng cả Diệp Anh lẫn Thùy Trang đều không có ý định cho cô ấy đi cùng. (🌼🫂)

Việc cứ như vậy được quyết định.

Phỏng vấn kết thúc trực tiếp tan làm, giảng viên cũng ra về, Diệp Anh tiện thể chở Thanh Hoa về.

Trên xe, không trách được lại nói về Thùy Trang, cũng nói về cái người thích Thùy Trang kia, giảng viên Lâm.

"Giảng viên Lâm lớn lên rất tốt, đặc biệt tri kỷ, tính hình ổn, gia cảnh không tệ, so với Thùy Trang lớn hơn ba tuổi, mọi người đều nghĩ hai người ấy rất hợp," Nhưng tao tương đối thiên vị mỹ nữ, nên thấy thầy Lâm kia còn chưa xứng."

Diệp Anh ừ nhạt.

Thanh Hoa luyên thuyên nói: "Còn có nhiều người nữa, nghe nói rất thích cô Trang, nhưng không có gì đặc sắc, không có khả năng, nghe nói còn có sinh viên, nói chung đều rất đẹp trai nha."

Diệp Anh vẫn là: "Ừ."

Thanh Hoa: "Cô Trang thái độ vẫn vậy, cô ấy kỳ thực rất xa cách với họ, đơn giản là xem như đồng nhiệp mà cư xử, nhưng không hiểu bọn họ vì các gì vẫn không chịu từ bỏ," Thanh Hoa chậc một tiếng: "Thích một người hay không, không phải rất dễ nhìn ra sao?"

Diệp Anh lần này không đáp, cô không nhịn được mà mím môi.

Thật may là Thanh Hoa không nói gì kỳ quái.

Đại khái thấy Diệp Anh không hứng thú với chuyện này lắm, Thanh Hoa nghĩ cô không mấy quan tâm, nên đổi sang chủ đề khác.

Sau khi Thanh Hoa xuống xe, Diệp Anh vẫn không nhịn được, không kịp đợi về nhà, liền lấy điện thoại ra tìm Thùy Trang trên Zalo.

Diệp Anh hỏi nàng: Cậu không cho Lan Ngọc đi sao?

Nói như vậy cũng không đúng, lúc đó nhiều người như vậy, Thùy Trang không có khả năng nói như vậy.

Nhưng vài giây Thùy Trang liền trả lời, không nói nhiều: Phải

Diệp Anh hơi hé môi: Tại sao? Em ấy không phải em họ cậu sao?

Thùy Trang nói: Vì cậu không thích em ấy

Diệp Anh nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức gõ một câu "Cậu làm sao có thể khẳng định rằng tôi nhất định sẽ đi chứ?"

Nhưng đánh xong lại xóa từng chữ, đổi thành "Oh."

Một chữ Oh hình như có chút lạnh nhạt, vậy cô thêm một chữ nữa là được.

Diệp Anh: Oh oh

Cứ như vậy, buổi tối hôm đó Diệp Anh bỗng nhiên có nhiều việc phải làm, cô phải chọn quà cho Thùy Trang.

Chọn quà là việc đau đầu nhất, cô không biết Thùy Trang thích gì, có thói quen gì, vì ngày mai phải tặng, nên chỉ một đêm Diệp Anh phải chọn quà rồi dặn dò gói quà cẩn thận.

Ngày hôm sau trước khi đi làm, cô ở nhà đã tỉ mỉ trang điểm một phen, còn mang theo đồ trang điểm đến công ty, cả ngày sau đó, dù không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Anh không yên lòng chờ mong đến 7 giờ.

Thùy Trang người này thật đúng giờ, nói 7 giờ đến là đúng 7 giờ đến, kim giờ điểm vừa điểm vào số 7, tin nhắn Zalo của Thùy Trang liền tới.

Thì Chang đại tiểu thư: Dưới lầu, không cần vội

Thấy thế Diệp Anh cố tình ở lại văn phòng lâu thêm một phút, sau mới lấy áo khoác xuống lầu.

Cửa thang máy vừa mở ra cô liền thấy Thùy Trang, người này như thế lại đứng ở của thang máy chờ.

Thùy Trang hôm nay vẫn là mái tóc xoăn bồng bềnh ấy, nhìn nàng ánh mắt Diệp Anh không phủ nhận là có điểm sửng sốt.

Người này cũng quá đẹp đi.

Hơn nữa còn mang quần dài áo sơ mi, nhìn như nào cũng rất ngự tỷ.

Diệp Anh cúi đầu ho khan, đem chính mình hòa hoãn bình thường rồi mới ngẩng đầu: "Chờ lâu không?"

Thùy Trang lắc đầu: "Không lâu."

Thoạt nhìn tâm tình nàng không tệ, chờ Diệp Anh đến gần, tựa hồ có thể cảm giác được nàng đang mỉm cười.

Thùy Trang không cùng Diệp Anh lập tức rời đi, nàng nhìn ánh mắt của Diệp Anh, ý cười càng thêm sâu.

Nụ cười ấy khiến nội tâm nhộn nhạo Diệp Anh trở nên luống cuống hơn.

"Tôi nghe Thanh Hoa nói," Thùy Trang khẽ nói: "Cậu không có bạn trai."

Diệp Anh dừng một chút.

Thùy Trang nói với giọng cực kì ôn nhu.

Nàng vẫn nói với ngữ điệu ôn nhu đó, thậm chí hai mắt đều cong lên, nói thêm một câu: "Cậu gạt tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC