Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kia, cậu là cong sao?"

Diệp Anh nói xong lời này, trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô từ từ buông tay Thùy Trang, không hay biết biểu cảm quỷ dị của mình lúc này khiến Thùy Trang bật cười.

Thùy Trang khẽ tiếng cười: "Thì ra là muốn hỏi cái này."

Diệp Anh trong lòng rối loạn, lần đầu tiên hỏi người khác vấn đề này, cô cũng không giống Thùy Trang bình tĩnh như vậy được.

Loại vấn đề này không thể tùy tiện hỏi, lỡ như đối phương nghĩ sâu hơn, hiểu lầm cô đang có ý tứ với nàng thì nguy to.

Bất quá Diệp Anh nghĩ, Thùy Trang chắc sẽ không hiểu lầm, dù sao Diệp Anh cũng là gái thẳng.

Nghĩ đến đây, Thùy Trang lúc này đã ngồi lại xuống ghế, ngọn nến yếu ớt ngăn giữa hai người, bầu không khí càng ái muội hơn.

Thùy Trang chống tay nghiêng đầu, hỏi: "Cậu muốn biết cái này để làm gì?"

Diệp Anh ăn ngay nói thật: "Không làm gì, chính là tò mò."

Thùy Trang hỏi: "Nếu tôi thích nữ thì sao."

Diệp Anh mím môi: "Thì thích thôi."

Thùy Trang lại hỏi: "Vậy cậu sẽ tránh tôi sao?"

Diệp Anh nghẹn một chút.

Cô phải nói rằng Thùy Trang thật thích nói thẳng, lời này hỏi Diệp Anh cũng thật là, khiến cô không nói nên lời.

Thùy Trang vẫn như cũ phát huy năng lực nếu cô không trả lời nàng sẽ không hỏi tiếp, đạm đạm cười buông tha vấn đề này, nàng hất cằm lên: "Hát đi."

Diệp Anh giống như đem bầu không khí trở nên tệ hơn, trước sự nhiệt tình của Thùy Trang cô không biết lần thứ mấy thấy hối hận vì những việc mình làm.

"Khụ khụ," cô hắng giọng, cười với Thùy Trang: "Được, tôi hát."

Thùy Trang: "Ừ."

Diệp Anh cúi đầu mắt nhìn ngọn nến, chậm rãi mở miệng.

"Mừng ngày sinh nhật của Trang......"

Diệp Anh hát rất rõ ràng, không có hời hợt, tập trung hát, Diệp Anh nghĩ không biết có nên vỗ tay bắt nhịp không, hát không hình như hơi đơn điệu, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn không làm, chỉ đơn giản để tay xuống.

Toàn bộ quá trình, Thùy Trang trước sau như cũ chống cằm nhìn cô, không biết ngọn gió nơi nào thổi ngọn nến khiến không gian xung quanh lay động, hình ảnh Thùy Trang trước mắt cô cũng trở nên lung linh.

Câu cuối hát xong, nụ cười của Diệp Anh đối với Thùy Trang thêm sâu: "Sinh nhật vui vẻ đại tiểu thư."

Thùy Trang mỉm cười: "Cảm ơn."

Diệp Anh đưa tay ra làm dấu mời: "Cậu ước đi, ba điều ước."

Thùy Trang nói: "Ước xong rồi."

Diệp Anh thoáng kinh ngạc mà nhướng mi: "Vậy cậu thổi nến đi."

Thùy Trang không vội, hỏi Diệp Anh: "Điều ước ngày sinh nhật nhất định sẽ thành hiện thực sao?"

Nói thực thì Diệp Anh cảm thấy không thể, nhưng cô không biết cảm xúc nhộn nhạo trong lòng mình ra sao, chỉ nghĩ muốn nói lời tốt đẹp cho Thùy Trang.

"Đương nhiên," Diệp Anh nói: "Nếu đã tồn tại ước nguyện sinh nhật, thì đương nhiên nó có thể thành hiện thực, nếu không sẽ không ai ước đâu," Diệp Anh nói có sách mách có chứng: "Hơn nữa, ai dám không thực hiện điều ước của Thuỳ Trang đại tiểu thư chứ."

Thùy Trang nghiêng đầu: "Nếu nó đều là về cậu, cậu sẽ giúp tôi thực hiện sao?"

Diệp Anh hơi khựng lại, cảm giác như đang tự đào hố chôn mình.

Thanh âm cô không tự giác nhỏ đi chút: "Vì sao lại có liên quan đến tôi chứ?"

Thùy Trang chớp chớp mắt: "Tôi giống như vô dục vô cầu."

Cho nên ước nguyện cũng chỉ có Diệp Anh sao?

Diệp Anh cúi thấp đầu hơn, lúc này Diệp Anh chỉ muốn ấn huyệt nhân trung của mình, không biết phương pháp thức tỉnh người giờ đây có tác dụng với cô không.

Thùy Trang có phải đang trêu chọc cô không.

Quan trọng là, mặc kệ có hay không, cô sắp bị trêu chọc đến chết rồi.

Loại tình cảnh tự mình đa tình này thật không dễ chịu mà.

Diệp Anh trấn an bản thân chút, giả vờ nghe không hiểu: "Cậu ước cái gì?"

Thùy Trang nhẹ nhàng mỉm cười: "Điều thứ nhất, hy vọng Diệp Anh không kêu tôi là đại tiểu thư."

Diệp Anh bật cười: "Là cái này sao, làm sao phải đem nó đi ước chứ, cậu nói thẳng với tôi là được rồi."

Thùy Trang hỏi: "Cậu sẽ làm sao?"

"Sẽ," Diệp Anh nghiêm túc gật đầu: "Hiện tại bắt đầu không gọi."

Thùy Trang nói tiếp: "Điều thứ hai."

Diệp Anh nuốt nước bọt, lặp lại: "Điều thứ hai."

Thùy Trang: "Hy vọng Diệp Anh khỏe mạnh, không có phiền não."

Diệp Anh lại cười: "Cái gì vậy, cái này không phải tôi nên tự ước sao?"

"Ý nghĩa không giống nhau," Thùy Trang nói: "Cậu ngoan một chút dưỡng tốt dạ dày, về sau liền có thể ăn cay, còn có thể uống rượu."

Thùy Trang ngữ khí giống đang dỗ con nít, giống như đối với con nít sinh bệnh cần uống thuốc mà nói, nếu cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cậu kẹo.

Diệp Anh như bị đầu độc, tự nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Được," cô cũng nói: "Về sau cậu ăn cùng tôi."

Thùy Trang cười: "Được."

Diệp Anh hỏi: "Còn điều thứ ba thì sao? Vẫn về tôi sao?"

Thùy Trang lười gật đầu, chỉ chớp mắt một cái: "Ừ."

Diệp Anh: "Là cái gì?"

Thùy Trang đang chống cằm trên lòng bàn tay đột nhiên đổi sang chống trên mu bàn tay, khóe mắt cong cong, dường như có ý cười: "Không nói cho cậu."

Nói xong nàng nhích người, thổi hai ngọn nến.

Bánh kem Diệp Anh là nửa vị xoài nửa vị dâu tây, lúc cầm dao cắt xuống, Thùy Trang đưa phần bánh đầu tiên cho Diệp Anh.

Tiếp đó nàng hỏi: "Cậu không sợ tôi dị ứng xoài sao?"

Diệp Anh ậm ừ nói: "Lần trước thầy Lâm mua nước ép xoài cậu đều uống sạch."

Thùy Trang tay cầm dao dừng lại, đưa mắt nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh lập tức nói thêm: "Cho nên tôi nghĩ chắc cậu có thể ăn xoài."

Thùy Trang ừ một tiếng, nói: "Lúc hạng mục kia kết thúc, tôi và thầy Lâm cũng không còn liên hệ."

Diệp Anh oh một tiếng, nhưng lại nghe thấy một chữ tựa hồ không đúng lắm, vì thế nói tiếp: "Thật đáng tiếc nha, tôi nghe nói hắn rất thích cậu."

Thùy Trang lại ngẩng đầu nhìn cô.

Diệp Anh hỏi: "Phải không?"

Thùy Trang: "Anh ta không nói với tôi."

Diệp Anh: "Vậy cậu cũng không nhìn ra sao?"

Thùy Trang không nói có cũng chẳng nói không, thẳng thắn nói: "Nếu anh ấy nói thì tôi sẽ từ chối."

Diệp Anh theo bản năng bĩu môi: "Nếu không nói thì sao, cứ ái muội như vậy?"

Thùy Trang đột nhiên bật cười, cũng đột nhiên cầm dao cắt bánh lên, chấm kem lên chóp mũi Diệp Anh.

Không kịp đề phòng, Diệp Anh sững sờ tại chỗ.

"Làm gì vậy." Diệp Anh nhanh tay lấy khăn giấy.

Thùy Trang ngồi xuống, cũng buông dao xuống: "Không thích thì làm sao ái muội."

Diệp Anh miệng nhanh hơn não, nói ra một câu mà chỉ tra nữ mới nói được: "Cũng không nhất định thích mới ái muội được."

Thùy Trang không thể làm gì khác ngoài nói thêm một câu: "Tôi chỉ cùng người tôi thích ái muội."

Diệp Anh cả người lại tê dại.

Thật sự ngượng ngùng, cũng tự mình đa tình, Diệp Anh như thế nào lại nghĩ người nàng đang nói là mình.

Tai cô giờ đỏ đến nhỏ máu.

Nàng đã nói vậy, cô đương nhiên đáp lại cái gì cũng không đúng, chỉ có thể cúi đầu ăn bánh kem.

Thùy Trang cũng cúi đầu ăn.

Ăn từ chín giờ, ăn đến mười giờ, nên về nhà rồi.

Diệp Anh cảm thấy, mình cũng không phải bạn bè thân thiết với Thùy Trang, có thể cùng nàng ăn sinh nhật như vậy đã là không tệ rồi.

Cùng nhau ăn mì trường thọ, hát cho nàng, tặng nàng quà, cùng nhau ăn bánh kem, còn hàn huyên trò chuyện.

Thời gian bất giác trôi đi, nhưng Diệp Anh vẫn cảm thấy 10 giờ 30 là thời gian thích hợp để nói lời tạm biệt với Thùy Trang.

Thùy Trang lần này không nói gì, đưa cô ra cửa rồi nói tạm biệt.

Diệp Anh một giọt rượu không uống, ở trên đường trở về lại thoáng cảm thấy mình đang say, cô mở cửa sổ xe taxi, mặc cho gió lạnh đang vù vù thổi vào.

Cô nhìn hàng cây cùng dòng xe ngoài cửa sổ, suy nghĩ không biết đang bay về đâu?

Dĩ nhiên là nghĩ về Thùy Trang.

Nghĩ về bộ dáng nghiêng đầu chống cằm của nàng, nghĩ đến bộ dáng nàng vén mái tóc mình, nghĩ đến nụ cười nàng, nghĩ đến bộ dáng một tay đút túi của nàng. (🐶🔨)

Nghĩ đến những điều ước của nàng đều về mình, đến lời nàng nói chỉ cùng người nàng thích ái muội, lúc nàng lấy kem quẹt lên chóp mũi cô.

Diệp Anh bất đắc dĩ thở dài, không biện pháp trong lòng bắt đầu mắng Thùy Trang.

Người này làm sao lại như vậy, thật quá đáng mà! Đáng ghét.

Gió vẫn thổi đến tận khi Diệp Anh về nhà, khí trời lạnh như thế, thật tốt quá, xuống xe không bao lâu, Diệp Anh nhảy mũi hắt hơi vài cái.

Vừa tới cửa nhà, di động trên tay Diệp Anh truyền đến thông báo.

Cô mở ra, là tin nhắn của Thùy Trang.

Rất đúng giờ, nàng hỏi Diệp Anh: Về đến nhà chưa?

Diệp Anh vừa mở cửa vừa trả lời: Đến rồi

Lúc này Diệp Anh vẫn còn nghĩ về điều ước sinh nhật của Thùy Trang, là điều thứ nhất, chính là đem biệt danh Thùy Trang sửa lại.

Xóa bớt "Đại tiểu thư", chỉ để lại "Thì Chang".

Sau đó, Thì Chang lại gửi tin nhắn mới: Cảm ơn món quà cùng bánh kem của cậu

Diệp Anh cũng khách sáo trả lời: Cảm ơn mì trường thọ của cậu

Thì Chang: Mặt khác, tôi cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt đáng yêu

Diệp Anh cong khóe môi, trả lời nàng: Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt xinh đẹp

Thì Chang: Nhất định phải như vậy sao?

Diệp Anh: Có qua có lại

Thì Chang: Thật sao?

Thì Chang: Thật muốn có qua có lại sao?

Diệp Anh còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời liền đứng hình, bởi vì lúc này đây cô vô tình ngẩng đầu lên, thấy được chiếc gương trên tường, và cũng thấy chính mình trong gương.

Làm sao mà bà đây lại có thể cười vui vẻ đến vậy? (🐶🔨)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net