Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Diệp Anh, sắc mặt khách hàng lập tức thay đổi, vui vẻ đồng ý. Hạ Vy nghĩ thầm quả nhiên ai cũng không có nguyên tắc khi gặp mỹ nhân.

Diệp Anh lại nhìn Thuỳ Trang. Đúng là định mệnh, chẳng lẽ bọn họ nhất định sẽ vướng vào nhau?

Thuỳ Trang giả vờ nhìn xung quanh và tránh ánh mắt cô.

"Lên lầu, đi theo tôi." Diệp Anh nói xong quay người.

Thuỳ Trang dừng lại tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, nhưng toàn thân lại cảm thấy khó chịu.

"Sao vậy?" Băng Di thấy Thuỳ Trang mất tập trung, nói: "Đi thôi."

Thuỳ Trang được Băng Di kéo đi lên tầng hai.

Toàn bộ studio có ý tưởng thiết kế mạnh mẽ, không giống một tiệm xăm mà giống một phòng trưng bày nghệ thuật hơn, vừa có tính thẩm mỹ vừa cá tính hợp thời.

Thuỳ Trang tìm hiểu về nghệ thuật hội họa, nàng có thể cảm nhận được người mở studio này có khiếu thẩm mỹ rất cao, khó trách Băng Di nhất quyết muốn tới đây.

Diệp Anh cùng cô gái bên trong nói chuyện, cô gái liền vui vẻ đồng ý.

Nhìn thấy hai người phụ nữ bước vào đều là chị gái trưởng thành và xinh đẹp, cô gái càng vui vẻ hơn, trên môi nở nụ cười.

Diệp Anh chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh, "Muốn ngồi chỗ nào cũng được."

Băng Di cười nói: "Ừ, em làm tiếp đi."

Diệp Anh tiếp tục công việc của mình.

Một lúc sau, có người mang nước chanh và trái cây đến, Thuỳ Trang cảm ơn. Nàng hơi ngước mắt lên, từ góc độ này liếc nhìn Diệp Anh đang chăm chỉ làm việc.

Cô cúi đầu xuống và trông có vẻ tập trung.

Ấn tượng khác hẳn với hai lần trước. Hôm nay cô ăn mặc đơn giản. Mái tóc xoăn dài gần đến thắt lưng được buộc cao và có vài sợi buông xõa. Cô đang đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ lông mày và đôi mắt.

Thuỳ Trang rất ngạc nhiên khi biết cô lại là một nghệ sĩ xăm hình, nhưng không có một hình xăm nào trên cơ thể cô ấy.

Một lúc lâu không ai nói gì, căn phòng yên tĩnh ngoại trừ tiếng máy xăm hoạt động ù ù.

Lại mấy phút sau, cô gái rất mạnh mẽ vẫn không nhịn được kêu lên đau đớn: "Đau quá."

"Đau lắm sao?" Diệp Anh nghe vậy cười nhẹ một tiếng, cô vừa mới thay mực xong, sau đó tiếp tục vẽ, quả thực có thể chịu đựng được đến mức này là rất tốt rồi. "Vậy thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn và cô cố gắng hít thở thật đều nha."

Đôi mắt hơi cong như cánh hoa đào, nụ cười quyến rũ bên dưới lớp khẩu trang. Thuỳ Trang nhớ rất rõ nụ cười này, nhưng những gì nàng nhìn thấy lại có phần không kiềm chế và nhiệt tình hơn.

Vô tình, nàng lại bị phân tâm, Thuỳ Trang cúi đầu xuống. Nếu biết hai người sẽ gặp lại nhau như thế này thì ngày đó nàng không nên đồng ý đi cùng Băng Di.

Băng Di ăn trái cây, sau đó nghiêng người về phía Thuỳ Trang, ôn hòa nói: "Thế nào? Đẹp không?"

Suy nghĩ của Thuỳ Trang đột nhiên bị xáo trộn, nàng vô tình đụng trúng ly nước trên bàn, khiến nước chanh tràn ra ngoài.

"Thành thật xin lỗi."

Diệp Anh nghe vậy lập tức quay đầu lại nhìn Thuỳ Trang, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, sẽ có người xử lý."

Băng Di đưa khăn giấy cho Thuỳ Trang, nói đùa: "Hôm nay bà sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à? Không được nghỉ ngơi đầy đủ..."

Diệp Anh nhạy cảm khi nghe được câu này. Tối qua nàng có tìm người để trút bầu tâm sự nữa không?

Đêm đó, Diệp Anh cảm giác đối phương như đang trút giận, giống như bị đè nén thời gian dài nên buông thả, hơn là say rượu mới có hứng thú.

"Tôi mới về, ở công ty có rất nhiều việc cần bàn giao..." Thuỳ Trang thấp giọng trò chuyện với Băng Di.

Diệp Anh mơ hồ nghe được, tiếp tục xăm màu, có lẽ cô quá nhạy cảm. Đối với một người nhẫn nại và kiềm chế như vậy, nếu tối hôm đó phát sinh chuyện với cô, chắc đã chạm đến giới hạn.

Nửa giờ sau, hình xăm đã hoàn thành. Diệp Anh quấn một lớp màng bảo vệ xung quanh hình xăm, dặn dò cô gái một số biện pháp phòng ngừa.

Sau khi việc bên cô gái kết thúc, Diệp Anh cũng không nghỉ ngơi, dẫn Băng Di vào vị trí, các dụng cụ đều được chuẩn bị và khử trùng từ trước.

Băng Di nằm xuống, kéo áo lên, lộ ra vết thương trên eo, lo lắng nói: "Người đẹp, làm nhẹ thôi nha, chị sợ đau."

"Ừ, tôi sẽ làm vậy." Diệp Anh cười đáp lại. Đầu tiên, cô lau chỗ cần xăm.

Thuỳ Trang đi cùng Băng Di, ánh mắt khó tránh khỏi liếc nhìn người bên cạnh, chuyện hôm nay khiến nàng cảm thấy bất an.

Băng Di quả thực sợ đau, sau khi nghe thấy tiếng máy, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, ậm ừ: "Ừm"

Thuỳ Trang nhìn, đầu nàng gần như đầy những đường đen, nàng thấy cây kim đang rung chuyển với tốc độ cao, nhưng giống như không hề chạm vào da.

Diệp Anh đành phải nói: "Tôi còn chưa bắt đầu."

Băng Di nói: "Ồ", "Vậy em tiếp tục đi."

Kim vừa đâm vào, quả nhiên cả căn phòng tràn ngập tiếng hét của Băng Di và sự im lặng xấu hổ của hai người còn lại.

Băng Di không sợ mất mặt, liền trực tiếp hét lên: "Aaaa.... Sao đau quá vậy? Đau hơn tôi tưởng."

Diệp Anh chuyên tâm đâm kim, nói: "Hơi đau một chút, chị cố chịu đựng."

Băng Di vẫn còn đang kinh hãi hét lên, đau đớn không chịu nổi.

Thuỳ Trang nhịn không được nữa, không khỏi nhắc nhở Băng Di: "Xin bà ráng một chút thôi, bà đang làm khó cô ấy đó."

Diệp Anh tay chậm rãi di chuyển. Giọng nói thật nhẹ nhàng, dễ nghe và đầy sự quan tâm.

Băng Di nghe thấy lời khuyên nên cắn môi chịu đựng. Sau đó, trong không gian không quá rộng tràn ngập: "Hmm... hmm..."

Hết đợt này đến đợt khác những tiếng rên rỉ trầm thấp tràn ngập tai cô.

Sắc mặt Thuỳ Trang vô cảm: "..."

Diệp Anh nghe âm thanh này thì da đầu tê dại. Cô đã từng gặp rất nhiều khách hàng, đây là lần đầu tiên gặp phải người có phản ứng lớn như vậy. Cô quay sang Thuỳ Trang và nói: "Có lẽ chị có thể trò chuyện với chị ấy để đánh lạc hướng."

"Thôi khỏi, bà ấy rất nhàm chán." Băng Di phàn nàn, sau đó quay người hỏi Diệp Anh: "Em có thể trò chuyện với chị không?"

Để chuyển hướng sự chú ý và giảm bớt nỗi đau, cô thường trò chuyện vài lời với khách hàng. Diệp Anh bình thường nói rất nhiều, nhưng khi làm việc cần tập trung nên trầm lặng hơn. Nhưng có chị gái này ở trước mặt, nói chuyện sẽ thích hợp hơn.

Diệp Anh không hề cảnh giác, "Được."

Băng Di là người hay nói, thỉnh thoảng nói điều gì đó phải ngồi lại rất lâu. Hai người dần quen nhau hơn, bắt đầu trò chuyện sau vài lời.

Diệp Anh qua trò chuyện biết được. Ban đầu, quán bar đối diện là do Băng Di và Thuỳ Trang mở, cũng gần hai năm rồi, giống như xưởng xăm của cô.

Băng Di nói: "Nếu em đến chỗ tụi chị, chị sẽ giảm giá đặt chỗ và đồ uống cho em."

Diệp Anh nghe vậy, ánh mắt tinh tế nói: "Tôi có thể trực tiếp đến chỗ chị được không?"

Băng Di đang trong tâm trạng vui vẻ: "Đương nhiên, chị không lừa em đâu."

Dưới lớp khẩu trang, Diệp Anh không khỏi nhếch khóe miệng, "Được."

Hai người càng nói chuyện nhiều, Thuỳ Trang, người đang im lặng bên cạnh, càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Sau đó họ nghỉ ngơi mười phút.

Khi trở nên thân thiết hơn, Băng Di cũng cởi mở hơn với chủ đề này: "Em thấy vòng eo của chị thế nào? Có đẹp không?"

Diệp Anh thường được khách hàng hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, nên cũng có kinh nghiệm và khéo léo trong việc tạo bầu không khí, cô khen ngợi: "Ồ, nó rất đẹp."

Khi Thuỳ Trang nghe thấy lời khen quen thuộc này, nàng nghĩ đến cảnh họ ở quán bar lúc đó... thật sự rất quyến rũ.

Diệp Anh tính cách rất dễ mến, có chút lạnh lùng nhưng lời nói khiến người ta cảm thấy thoải mái, chưa bao giờ khiến bầu không khí trở nên cứng nhắc.

Băng Di cũng không ngoại lệ, cười vui vẻ, vô cùng hứng thú hỏi: "Đẹp nhất trong những người em từng gặp phải không?"

Diệp Anh biết mình đang bị rải thính.

Cùng lúc đó, Thuỳ Trang dừng lại một chút, nàng vẫn còn nhớ, nơi cô chạm vào nhiều nhất đêm đó là eo và bụng...

"Chỉ xếp thứ hai thôi."

Một lát sau, Diệp Anh cúi đầu, nhẹ nhàng trả lời Băng Di.

Suy nghĩ của Thuỳ Trang lại hiện lên, mí mắt giật giật không tự nhiên.

Băng Di: "Thứ hai? Em khắt khe như vậy sao?"

Diệp Anh cười không nói, vài sợi tóc bên tai xõa xuống, che đi đôi mắt của cô, nhưng tay cô đang bận rộn, không tiện vuốt lại. Cô nghiêng đầu và tóc lại nhanh chóng xõa xuống.

Cứ như vậy thật khó chịu.

Thuỳ Trang cũng thoáng nhìn thấy.

Thật sự rất bất tiện, một lúc sau, Diệp Anh dừng việc đang làm lại, nhìn Thuỳ Trang đang ngồi không trên ghế nghỉ, hỏi: "Làm phiền chị được không?"

Thuỳ Trang ngước mắt lên.

Diệp Anh bổ sung: "Tóc."

Thuỳ Trang lập tức hiểu ra. Nàng bất động, do dự một lúc rồi đặt cuốn tạp chí nghệ thuật đang đọc xuống và đứng dậy.

Diệp Anh nhìn thấy nàng đi về phía mình, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, có chút cố ý.

Thuỳ Trang dùng đầu ngón tay móc phần tóc đang che mặt cô, vén ra sau tai. Ngón tay chạm vào gốc tai, xoa xoa vành tai, vô tình chạm vào dái tai tròn nhỏ. Cái chạm nhẹ này khiến nàng cảm thấy đầu ngón tay mình có cảm giác gì đó kỳ lạ.

Ngứa ngáy, Diệp Anh mất cảnh giác, có chút phản ứng. Khi làm việc, cô hiếm khi phân tâm, nên cụp mắt xuống, thở dốc nhẹ nhàng.

Sau khi cố định lại tóc, Thuỳ Trang nhanh chóng rút ngón tay lại, cảm thấy nhẹ nhõm.

Diệp Anh ngẩng đầu lễ phép nói "Cảm ơn" với nàng.

Thuỳ Trang luôn duy trì sự nhã nhặn và lịch sự đúng mực: "Không có gì."

Họ hành động như những người xa lạ lần đầu gặp nhau, và họ đều giả vờ rất tốt. Đến Băng Di vốn luôn khôn ngoan lại không hề nhận ra bất kỳ manh mối nào.

Tiếp theo, Diệp Anh tiếp tục xăm hình, Thuỳ Trang đọc tạp chí, giữa hai người cũng không có trao đổi.

Có một sự khác biệt với kế hoạch của Diệp Anh. Hình xăm này không thể hoàn thành trong một lần. Cô phải dừng lại nhiều lần, lãng phí rất nhiều thời gian. Băng Di từ chối tiếp tục, nói rằng cô ấy chưa bao giờ trải qua nỗi đau khổ như vậy trong đời.

Diệp Anh nói: "Ngày mai có thể tới."

Băng Di: "Chờ thêm mấy ngày nữa đi, thật sự quá đau, chịu không nổi."

"Cái này không được, mấy ngày nữa vết thương sẽ đóng vảy, không thể tiếp tục được nữa." Diệp Anh suy nghĩ một chút, "Nếu không vội, có thể đợi vết thương lành lại trước khi bôi màu sẽ bớt đau hơn."

Băng Di đồng ý và hoãn thời gian tô màu.

Diệp Anh không nhận bất kỳ khách hàng nào khác. Xăm hình là một công việc tế nhị và tâm trạng của cô cũng rất quan trọng.

Băng Di đi vào nhà vệ sinh.

Ở hành lang bên ngoài, Diệp Anh tình cờ gặp phải Thuỳ Trang, hai người im lặng nhìn nhau một giây.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau qua khi thân thiết tối hôm đó. Ánh sáng đủ để nhìn rõ khuôn mặt của nhau.

Thuỳ Trang thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nàng đứng không vững, muốn xuống lầu rời đi trước.

Diệp Anh tiến lại gần một bước, nhỏ giọng nói với nàng: "Chờ một chút, đừng bỏ đi."

Những lời thì thầm riêng tư, thấp giọng, chỉ có hai người mới có thể nghe được, lập tức gợi lên mối liên hệ không rõ ràng giữa họ.

Trái tim Thuỳ Trang thắt lại. Khi đối phương đến gần, nàng lại ngửi thấy mùi nước hoa, tuy khác với ngày đó nhưng vẫn như cũ... nồng nàn.

Đó là một mùi hương rất thích hợp cho những lời tán tỉnh mập mờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net