Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em nhỏ tuổi hơn chị, chẳng lẽ lúc này em không có cơ hội nào sao?"

Bạn bè của Băng Di hầu hết đều là Les nên không có gì ngạc nhiên khi nghe những câu hỏi kiểu này.

Băng Di cười nói: "Em không có cơ hội đâu, người ta không có hứng thú với phụ nữ nên đừng nghĩ tới nữa."

Không có hứng thú với phụ nữ? Ánh mắt Diệp Anh lay động. Đêm đó nhiệt tình như vậy sao có thể không có hứng thú với phụ nữ? Phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, không thể đánh lừa được.

Thuỳ Trang để Băng Di thay nàng tiếp lời, không nói gì. Diệp Anh nhìn nàng, cảm thấy nàng đang bối rối, muốn nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Cô đưa tay xoay chai rượu rỗng trên bàn vì không dùng nhiều sức nên nó gần như xoay về vị trí ban đầu.

Tuy nhiên, lần này chỉ ngay Diệp Anh.

Khi nàng nhìn thấy người bị hỏi chính là Diệp Anh, có người nói: "Hỏi cô ấy cái gì thú vị đi."

Mọi người đều nghĩ đến khẩu vị, có người muốn hỏi chuyện nghiêm túc, người thì muốn chuyện không nghiêm túc. Những người như Diệp Anh, nhìn có vẻ giỏi mọi thứ, thường được xếp vào vế sau.

Diệp Anh là người có đủ khả năng trêu đùa, cô nghiêng đầu nhìn Thuỳ Trang, như chuẩn bị được hỏi: "Chị hỏi đi."

Vốn dĩ nàng định hỏi gì đó, đột nhiên đối mặt với Diệp Anh, đầu óc Thuỳ Trang trống rỗng. Nàng suy nghĩ một chút: "Cô là thợ xăm, sao trên người không có hình xăm nào?"

Diệp Anh vẫn chưa trả lời. Những người khác cười lớn và bắt đầu ồn ào: "Tại sao lại hỏi cô ấy một cách nghiêm túc như vậy?"

Nếu người khác hỏi, chủ đề này có lẽ sẽ trở thành chủ đề lớn, nhưng nếu Thuỳ Trang hỏi, nhất định không có ý nghĩa sâu xa gì.

Băng Di nắm được mấu chốt: "Bà còn chưa nhìn qua, làm sao biết trên người người ta không có hình xăm?"

Thuỳ Trang không nói nên lời. Đêm nay Diệp Anh ăn mặc rất giản dị, không để lộ nhiều da thịt. Nàng hỏi câu này nghe có vẻ khó hiểu.

Vì nàng đã nhìn thấy... Diệp Anh im lặng, trong lòng chỉ có thể phản bác Băng Di.

"Rất nhiều hình xăm đều ở chỗ riêng tư, chỉ để cho người cần nhìn nhìn thôi." Băng Di tỏ vẻ hiểu chuyện, liếc nhìn Diệp Anh: "Chị nói đúng không?"

Phản ứng đầu tiên của Diệp Anh là: "Em chưa có người yêu."

Băng Di thấy cô không thèm giải thích và làm rõ: "Không có người yêu, em đang muốn ám chỉ điều này với ai vậy?"

Mọi người có mặt đều bật cười.

Thuỳ Trang có vẻ im lặng hơn.

"Tôi không có hình xăm. Không phải nghệ sĩ xăm hình nào cũng phải xăm hình. Tùy từng người." Diệp Anh quay lại chủ đề, cô nghiêm túc trả lời Thuỳ Trang: "Bởi vì tôi sợ đau."

Thuỳ Trang muốn bật cười khi thấy cô nghiêm túc nói rằng mình sợ đau. Cô trông rất ngầu và hấp dẫn, khuôn mặt cũng vô cảm khi dùng máy xăm hình.

Sau khi chơi trò chơi nhỏ này được vài vòng, mọi người đều tham gia và nó thực sự trở nên sống động hơn rất nhiều.

Diệp Anh đang uống bia, cảm thấy người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, để lại một chỗ trống. Cô đặt ly xuống và nhìn về hướng Thuỳ Trang đang rời đi.

Trò chơi hỏi gì đáp nấy tiếp tục.

Nhưng đã mười phút trôi qua, người kế bên vẫn chưa quay lại.

Diệp Anh cũng lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi bàn. Cô đi về hướng đó cũng không tìm thấy Thuỳ Trang, trong nhà vệ sinh cũng không thấy người đâu.

Cô nhìn quanh và cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở khu vực hút thuốc khá vắng vẻ.

Thuỳ Trang dựa vào tường, cúi đầu nhẹ nhàng châm điếu thuốc, không để ý tới Diệp Anh đang đứng trong bóng tối.

Áo sơ mi của nàng được mở nút sâu hơn so với trước khi ra ngoài, để lộ cổ và xương quai xanh. Sau khi hít một hơi thật sâu, một làn khói trắng bay ra giữa đôi môi mỏng của nàng.

Làn khói từ từ tản ra, như thể tạo thêm một màn sương mờ ảo lẫn vào các đường nét trên khuôn mặt nàng, khiến người ta không thể nhìn rõ vẻ đẹp thực sự của nàng.

Nàng lại hé môi ngậm điếu thuốc. Khi Diệp Anh lờ mờ nhìn thấy đầu lưỡi của nàng, tim cô đập điên cuồng không thể nào khống chế nổi. Cảm giác lạ lùng không tả được. Đó rõ ràng là một dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại quyến rũ đến phát điên.

Con người thật của nàng dường như không bao giờ được phơi bày trước công chúng mà chỉ bộc lộ ở góc khuất.

Khi Thuỳ Trang nhìn thấy Diệp Anh, nàng đã lặng lẽ hút gần hết điếu thuốc. Chính Diệp Anh đã chủ động để nàng nhìn thấy mình.

Nàng vô thức hạ tay cầm điếu thuốc xuống. Những người xung quanh nàng không ai biết điều này, và cũng không ai có thể nghĩ rằng nàng hút thuốc. Điều này không phù hợp với "nhân cách" của nàng trong mắt người khác.

Diệp Anh cũng không ngờ, cảm giác giống như học sinh có tính kỷ luật nhất trường lại lén lút làm chuyện "phi thường".

Diệp Anh nhớ đến ngày đó hôn nhau, nàng cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài.

Đột nhiên bị bắt quả tang, Thuỳ Trang không biết nên phản ứng thế nào. Điếu thuốc mảnh mai vẫn lặng lẽ cháy trên tay nàng.

"Chị Di lo lắng chị uống nhiều quá nên bảo tôi tới xem." Diệp Anh nói.

"Tối nay tôi đâu có uống rượu." Thuỳ Trang nói thẳng.

"Ừ." Diệp Anh đáp lại, cô đương nhiên biết tối nay Thuỳ Trang căn bản không uống rượu, nhưng vẫn phải tìm một lý do để bớt ngượng. Cô lại nhìn bàn tay phải đang buông xuống của đối phương.

"Không có việc gì, chị tiếp tục đi."

Thuỳ Trang vẫn bế tắc và bất động.

Diệp Anh nhếch lên khóe miệng, dùng giọng điệu nghịch ngợm nói: "Tôi sẽ giữ bí mật cho chị."

Giữ bí mật? Thuỳ Trang cảm thấy thoải mái hơn một chút, thực ra nàng không cần phải giấu giếm điều gì trước mặt Diệp Anh, dù sao trước đây họ cũng đã làm những việc thân mật nhất.

Nghĩ nghĩ, nàng chậm rãi hút thêm một hơi nữa, rồi từ từ rít ra.

Diệp Anh cũng dựa vào tường, đứng cách nàng không xa, không bỏ đi cũng không làm phiền nàng. Cô nhìn thấy đối phương hút thuốc một cách thuần thục, đây hẳn là bí mật đã được giấu kín nhiều năm.

Thấy Diệp Anh không đi, Thuỳ Trang tùy ý hỏi: "Muốn hút thuốc không?"

Diệp Anh lắc đầu: "Không."

Thuỳ Trang: "..."

Thế đứng đây làm gì?

Sau một hồi trò chuyện, cả hai đều chìm vào im lặng, bầu không khí trở nên yên tĩnh và lạ lùng. Tương tác duy nhất là cùng nhau ngửi mùi thuốc lá thoang thoảng.

Ánh sáng ở khu vực hút thuốc chỉ lờ mờ. Quán bar vốn là nơi thích hợp cho những cuộc gặp gỡ nồng nàn nên ánh sáng và bóng tối ở mọi ngóc ngách đều toát lên bầu không khí mập mờ.

Một vùng tranh tối tranh sáng chiếu lên khuôn mặt họ, cảnh tượng này dường như quen thuộc, nàng vẫn có thể nhớ được hơi thở gấp gáp khi hai người hôn nhau thật sâu...

Thuỳ Trang đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, muốn cởi thêm một chiếc nút nữa để giải tỏa hơi nóng một chút, nhưng có người bên cạnh lại thấy bất tiện. Nàng dập điếu thuốc và chuẩn bị rời đi.

Không gian nhỏ và riêng tư như vậy không thích hợp để họ ở một mình cùng nhau.

Diệp Anh cũng nhớ tới cảnh tượng mà mình không nên nghĩ đến. Cô mím môi dưới, người trước mặt rất nhanh đi ngang qua cô rồi rời đi.

Sau khi nhìn thấy Thuỳ Trang đi ra ngoài, nàng lập tức trở lại bộ dáng thanh tao trầm tĩnh thường ngày, không hề có tâm trạng u ám hay khó chịu. Có vẻ như đang che giấu một bí mật.

Thuỳ Trang trực tiếp rời khỏi quán bar bằng cửa sau, không định quay lại, nàng gửi tin nhắn Zalo cho Băng Di, nói rằng mình sẽ về trước.

Nàng đứng trên đường bên ngoài quán bar, vu vơ hóng gió một lúc. Lúc này, đột nhiên có người vịn lấy vai nàng, mùi rượu trên người tỏa ra nồng nặc.

Thuỳ Trang quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Đã lâu không gặp... Anh đến đây uống rượu để làm ăn với bạn bè. Thật hiếm khi gặp mặt, em có muốn cùng nhau uống một ly không?"

Thuỳ Trang không nghĩ giữa bọn họ còn có chuyện gì khác để nói, nàng bình tĩnh: "Chúng ta ly hôn rồi."

...

Bây giờ là cuối xuân, nhiệt độ ở Sài Gòn hai ngày qua đã giảm xuống một chút. Không khí lạnh và ngột ngạt.

Diệp Anh không có hứng thú quay lại uống rượu tiếp, đành bỏ về. Đêm nay có vẻ sôi động hơn thường lệ, có rất nhiều người đang đứng trên đường.

Cô nghe thấy một tiếng huyên náo, hình như đang diễn ra một vở kịch đẫm máu về một người đàn ông đuổi theo một người phụ nữ.

Diệp Anh không có hứng thú xem chuyện của người khác, lười biếng đi về phía trước đi mấy bước, lại đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn thấy Thuỳ Trang, theo sau là một người đàn ông cao lớn, có vẻ như người đàn ông này đã uống rất nhiều, tinh thần không ổn định, đi đứng loạng choạng suốt chặng đường.

Diệp Anh lập tức muốn chạy tới, lại nghe được người đàn ông kia cứ nói:

"Anh đã nói trong lòng anh chỉ có em, tại sao em không tin tưởng anh? Em không có một chút tình cảm nào với anh sao?"

"...Anh biết anh sai... Nhưng đó là lỗi của một mình anh sao? Em không có lỗi gì à?! Người chồng nào có thể chấp nhận sự lạnh lùng của vợ mình, thậm chí không cho chạm vào! Anh là đàn ông... Hay em luôn có người khác ở bên ngoài?"

Hai chân Diệp Anh như bị nhét đầy chì, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net