1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ống kính chuẩn bị chụp hình thì lại mất tự nhiên.

Tôi và Trang chưa từng hôn môi, chưa làm tình, cũng đã lâu không ngủ chung giường.

Nhưng trong một thoáng, khi đầu em nghiêng gần về phía tôi, tôi liền cảm thấy đây là khoảng khắc thân mật nhất của cả hai.

Chụp xong tôi xem ảnh.

Ôi thánh thần thiên địa ơi, xứng đôi thế.

Xứng đôi như vậy tại sao năm đó hai chúng tôi đều bị fans hai bên truy sát thê thảm? Giờ tôi nghiêm túc nghi ngờ bọn họ nhất định ở sau lưng lén lút ship tôi và Trang.

20.

Hoàn tất thủ tục, chúng tôi mỗi người cầm một tờ chứng nhận, giơ cao đối xứng với mấy chữ uỷ ban quận, chụp tấm hình chỉ để lộ cánh tay.

Trang nâng niu tờ chứng nhận xem đi xem lại, như thể rất thỏa mãn, tràn đầy vui sướng, trong khóe mắt cũng hiện lên phần xinh đẹp lại nhu hoà ý cười.

Em hơi ngước lên nhìn tôi, khẽ nói: "Cún, em muốn nắm tay bạn cùng chụp một tấm."

Ánh nắng chói loá làm Trang không mở được mắt, đôi môi mềm mọng mở rồi lại khép, nhìn vào làm cho người ta muốn cắn một cái.

Tôi cầm lấy điện thoại, kéo em lại, cúi đầu đặt lên má em một nụ hôn.

Ngay lúc bấm nút chụp, Trang ôm eo kéo tôi sát gần hơn.

Sau đó nhẹ nhàng chạm vào khóe môi tôi.

21.

Tuy cả hai đã chính thức trở thành một gia đình được pháp luật công nhận nhưng vẫn chia phòng ngủ, điều này khiến tôi cảm thấy việc kết hôn với Trang cũng chẳng có gì khác so với hồi chưa kết hôn.

Chỉ là Trang ít khi nhận show, đôi lúc sẽ ra ngoài, có hôm thì nằm dí ở nhà, tất cả đều tùy vào tâm trạng của em.

Tôi nằm dài trên thảm phòng khách, ánh nắng chiếu lên tấm thảm thật ấm áp, tôi buồn ngủ mắt nặng trĩu, đầu nghiêng một bên quyết định đánh một giấc trưa.

Lúc tôi còn đang mơ mơ màng màng thì cảm nhận được Trang đến gần, em đóng rèm, xung quanh liền tối sầm, không khí tràn ngập mùi hương ẩm ướt của buổi chiều cuối xuân, em ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Tôi cảm thấy có chút thích thú, cong lên đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay em, em có hơi giật mình vì nghĩ tôi đã ngủ nhưng nào ngờ tôi vẫn thức.

Em muốn thả tay tôi ra, nhưng lại bị tôi kéo vào trong ngực.

"Được nuông chiều thành thói rồi." Tôi bất mãn lẩm bẩm.

22.

Khổng Tú Quỳnh, con nhỏ nhẫn tâm này cuối cùng cũng chịu đến gặp tôi, đúng lúc Trang có lịch trình, cả phòng khách chỉ còn tôi và em ấy.

Quỳnh có vẻ hơi căng thẳng, tôi nhìn em ấy, cười như không cười.

"Nói đi."

23.

Buổi tối tôi cầm Ipad ra phòng khách ngồi chơi ai là gián điệp.

Trang bưng một đĩa trái cây đã rửa sạch ngồi xuống. Tôi cúi đầu bận chơi game cũng không liếc nhìn một cái, nói: "Không phải lúc nãy ăn trái cây rồi à?"

Trang nói: "Em cố ý mua cherry, chỉ để dành cho bạn thôi đó."

Tôi ấn tắt mic kết thúc phần phát biểu, ngẩng đầu nhìn em.

Trong mắt Trang chỉ có tôi, không nhìn thấy sự lừa gạt hay giả dối nào cả.

Em không giống đang chuẩn bị một dĩa cherry ngon ngọt mà là một mâm vàng bạc châu báu, nhìn tôi đầy mong đợi, dịu dàng hỏi tôi có ngon không.

Tôi lấy một trái cắn bên miệng, trong lòng như bị một ngàn bộ móng vuốt giương nanh cấu xé, đưa tay đỡ đầu em, đút nửa trái cherry còn lại vào miệng em.

Nước ngọt lướt qua đầu lưỡi, giòn xốp, mẹ ơi, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, lưu luyến không rời, lại rơi xuống khóe môi em một nụ hôn.

"Ngon.", tôi khẽ khàng không nói rõ.

24.

Ngày kết hôn sắp đến, Trang có phần căng thẳng, tôi có ý định muốn đưa em ra ngoài giải sầu.

Tôi thăm dò một chút: "Chúng ta về Hà Nội chơi nha?"

Em ngây người, cười híp cả mắt: "Được."

Tôi đèo Trang dạo qua những nẻo đường cũ, em đề nghị đến phòng tập nơi lần đầu cả hai gặp nhau.

Phòng tập ấy giờ đã khoá chặt cửa, xung quang đóng đầy bụi, trên bàn học ngay góc tường cạnh cửa sổ có một chậu sen đá nhỏ.

Tôi nhớ chỗ này, hồi xưa có những lúc tôi buồn bực vì mấy động tác tập mãi chẳng xong sẽ ra đây ngồi một lúc.

Tôi không ngờ Trang sẽ dẫn tôi đến chính xác vị trí này. Em ngắm chậu sen đá vẫn còn sống tốt, có vẻ như thi thoảng ai đó sẽ đến đây tưới nước cho nó, nở nụ cười kinh ngạc mừng rỡ, bê lên nhìn kỹ hơn, cuối cùng quay đầu nhìn tôi nói: "Bạn còn nhớ chỗ này có một chậu sen đá không?"

Nhìn đôi mắt đầy ý cười của em, lòng tôi lay động: "Là Trang trồng sao?"

Em gật đầu, đặt chậu sen đá xuống: "Em lén trồng đó."

Lúc nghe câu trả lời tôi không nghĩ nhiều như vậy, mãi về sau mới biết, vào một lần khi đang dạo chợ bán sinh vật cảnh Trang đã kể tôi nghe: "Có đôi lúc bắt gặp bạn không vui cứ ngồi đó ngẩn người, em đã nghĩ nếu bạn thấy một chậu sen đá đáng yêu thì tâm trạng có tốt lên không."

Cứ như vậy đi dạo quanh những ngõ ngách, cung đường, Trang kể rất nhiều chuyện liên quan đến tôi, những hồi ức này là kỷ niệm xưa của tôi, tất nhiên tôi đều nhớ hết. Em cũng kể về những kỷ niệm vụn vặt giữa chúng tôi, tôi cũng nhớ rõ.

Chỉ là em cho rằng tôi đã quên.

"Trang, chẳng lẽ Trang đã thích Diệp từ hồi đó rồi?"

Tôi không phải kiểu người rất tự tin, cũng không cảm thấy Trang sẽ yêu thầm tôi.

Nhưng khi tôi nhìn em, em lại lảng tránh, đôi môi mím chặt, lỗ tai thì đỏ ửng, dưới ánh tà dương của hoàng hôn vô cùng động lòng người.

Tôi hỏi lại lần nữa.

Tôi thấy em khẽ gật đầu.

25.

Chúng tôi vi vu Hà Nội ba ngày mới chịu về lại Sài Gòn. Tối hôm đầu tiên về nhà, tôi tắm xong quấn khăn đi ra, lại vừa hay chạm mặt Trang đang ở trong phòng tôi, em định rời khỏi thấy tôi liền sững người, vội giải thích: "Em chỉ muốn đưa áo cưới cho bạn, không...không có ý khác..."

Tôi cũng chẳng để ý việc em vào phòng tôi, nhưng mắt em cứ đảo quanh, ho khan một tiếng mới bối rối xoay người, gấp gáp chạy ra ngoài.

Tôi nhìn bóng em, nghĩ thầm, rõ ràng đang trong nhà mình, vợ của mình, mắc cái mớ gì còn ngại với chả ngùng.

Tôi đến nhìn váy cưới màu trắng đặt ở trên giường, tủ đầu giường còn đặt một bó hoa baby mới.

Tôi vùi mình trong chiếc chăn bông mềm mại, mùi sữa dừa thơm ngào ngạt, rất dễ chịu.

26.

Tôi đoán Trang vẫn chưa ngủ, gõ nhẹ cửa phòng em.

Em chạy nhanh đến mở cửa, dép còn chưa kịp mang vào, thấy tôi trong bộ đồ ngủ liền lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không ngủ được? Bạn hồi hộp à?"

Tôi lắc đầu.

27.

Nếu một người thật sự mất trí nhớ, liệu có thể chỉ quên mất người quan trọng nhất sinh mệnh mình, quên mất một số chuyện đã trải qua cùng người ấy, quên luôn cả tình cảm và mối tình sâu đậm mình từng có hay không?

Nếu một người thật sự đã thích, thích rất nhiều năm, có thể đem phần tình cảm này giấu kỹ, không bày tỏ cũng không để lộ ra một chút dấu vết nào không?

Nguyễn Thuỳ Trang, liệu em có biết đáp án?

Tôi không biết, nhưng điều này cũng không ngăn được tôi trao cho vị hôn thê của mình một nụ hôn an ủi chúc ngủ ngon vào đêm trước ngày cưới.

28.

Vào ngày cưới, chúng tôi mỗi người đứng ở một đầu thảm đỏ, cùng nhau bước lên giữa sân khấu.

Ánh đèn trong lễ dường mờ dần chỉ lưu lại hai tia sáng phân ra chiếu vào chúng tôi, đèn led lóe lên từng chùm sáng nhỏ, như những vì sao lấp lánh trong đêm tối. Mà đối diện chính là Trang, em khoác lên ánh sáng chói mắt đi về phía tôi.

Chúng tôi cùng lúc sải bước trên sân khấu, hai chùm tia sáng đuổi theo cuối cùng kết hợp lại. Tôi nắm tay em đeo lên chiếc nhẫn.

Ngón tay tôi run rẩy, suýt thì không bắt được tay em.

Trang không đưa tay giúp tôi, em chỉ kiên nhẫn chờ tôi đeo nhẫn vào cho em. Tôi đặt lên mu bàn tay em một cái hôn, ấm áp, nóng bỏng, lúc tôi ngẩng đầu mới biết thì ra em đang khóc.

Em cũng giúp tôi đeo nhẫn, sau đó hôn lấy khóe mắt ướt át ửng hồng của tôi.

Tôi chợt nghĩ đây là hôn lễ của chúng tôi, không thể để người khác thấy em khóc sưng cả mắt được.

Ngay sau đó, tôi nghiêng người giữ lấy eo của em, khẽ nói: "Tân hôn vui vẻ, vợ yêu."

Nhưng hình như em khóc càng dữ dội hơn.

29.

Tửu lượng của Trang tôi từng được chứng kiến, là kiểu một ly liền gục. Trong hôn lễ, không ít khách đến mời rượu, tôi thì lại không muốn cả hai uống quá say nhưng em thì vẫn vui vẻ cạn với từng người.

Sau vài vòng kính rượu, Trang bắt đầu choáng váng nói chữ được chữ mất, tôi nhìn thấy có người còn muốn đến mời rượu liền xin kiếu. Cũng may mọi người không làm khó hai cô gái, chỉ mời phát biểu vài lời rồi mọi người lại tiếp tục tụ họp uống rượu dùng bữa.

Trang say khướt, tôi đỡ em đến phòng nghỉ, em cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi ngồi xuống, tôi kéo khóa váy cưới nghĩ muốn đổi cho cho em một bộ thoải mái, em bất ngờ vùng vẫy nói: "Không cởi...không cởi...em muốn tìm Cún, mặc váy cưới...tìm Cún của em..."

Tôi kiên nhẫn nói: "Cún của em ở đây này."

Em ngẩn người, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm tôi, kéo gấu áo tôi lại, liên tục nói: "Xin lỗi, xin...xin lỗi..."

Đôi mắt em đỏ hoe, khóe mắt ngấn lệ: "Nguyễn Diệp Anh...xin lỗi bạn..."

Tôi không biết tại sao Trang lại luôn miệng xin lỗi tôi, nói đúng hơn, mấy năm nay, ngược lại là tôi mắc nợ em.

Trang trước kia từng tặng tôi rất nhiều thứ, em tận mắt thấy tôi cất đi, đợi qua mấy ngày những món đồ ấy lại trở về chỗ của em, khi ấy em mới lờ mờ hiểu được thế nào là kiểu "im lặng từ chối" của người trưởng thành.

Em nói lúc nào cũng thấy tôi đi cùng mấy cô gái khác.

Em nói em ghen dữ lắm, nhưng dù em nói vậy thì tôi chưa một lần nhận ra tình cảm của em, cũng chưa từng đáp lại.

Em nói tôi tự thay em quyết định tất thảy.

Giờ phút này em cầm lấy tay tôi, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe lên một tia lấp lánh, vội vàng nói: "Em giải thích với bạn, bạn trước... nghe em nói trước..."

Tôi vỗ về vai em, nói: "Không vội, Diệp ở đây, để Diệp đi lấy cho em ly nước."

Em không buông tay, cứ thế vừa ôm vừa nhìn tôi: "Diệp Anh."

Tôi đáp lại, em nghiêm túc gọi lần nữa: "Diệp Anh."

Em không biết mình đang khóc, vẫn nhìn chằm chằm tôi, ngập ngừng muốn nói gì đó kết quả vẫn không nói được.

Cuối cùng, em tuyệt vọng gục lên cánh tay tôi, giọng nghẹn ngào: "Nguyễn Diệp Anh, bạn có thích em không?"

"Bạn kết hôn với em, có thật sự là tự nguyện không?"

Giọng em đứt quãng, gần như chỉ dùng giọng mũi để thốt ra được vài câu. Tay em vuốt ve chiếc nhẫn vừa được đeo vào ngón áp út của tôi, nói xong mấy lời này động tác cũng ngừng lại, cuối cùng đến ngón tay cũng rũ xuống, chỉ đỡ nhẹ lấy tay tôi, lầm bầm lẩm bẩm, sau một lúc cả người gục xuống giường bất tỉnh nhân sự.

Tôi thở dài, giúp em cởi đồ, tắt đèn để em ngủ một giấc thật ngon.

30.

Trang lén giấu giấy kết hôn ở dưới gối.

Tại sao tôi lại phát hiện ra?

Hai chúng tôi chia phòng ngủ, theo lý mà nói tôi sẽ không tùy tiện vào phòng em. Một ngày nọ, công ty có tổ chức bữa tiệc mừng MV mới của em ra mắt thành công, em có uống chút rượu, tôi đỡ em về phòng, Trang nằm trên giường bắt đầu mò tới mò lui, mãi đến khi tay rút được vào dưới gối mới yên. Tôi lấy khăn ấm giúp em lau mặt, mò dưới gối định lấy tay em ra lau.

Sau đó phát hiện em giữ chặt tờ giấy màu hồng kia, gỡ thế nào cũng không được.

Tôi thì để trong két sắt cất giữ cẩn thận, em cũng thế, chỉ khác là đặt dưới gối, rảnh rỗi sẽ lấy ra sờ.

Tôi giả vờ như không biết, lau tay rồi đặt tay em về lại dưới gối.

31.

Thời gian nghỉ bệnh của tôi cũng kết thúc, sau thời gian ấy là những ngày điên cuồng tăng ca để xử lý đống công việc chất như núi.

Trang còn ổn, em là nghệ sĩ, cũng xem là công việc tự do, đôi khi em sẽ đợi tôi, nhưng cơ hội để ngồi xuống trò chuyện thì rất ít ỏi.

Tôi mới đầu cũng thấy không có vấn đề, chúng tôi đều có phòng làm việc, phòng ngủ và phòng tắm riêng. Chúng tôi như hai người bạn cùng thuê nhà, còn vì bận rộn nhiều việc nên cũng chẳng thể nói thành lời.

Đến tận nửa tháng sau, tôi hiếm khi tăng ca đến nửa đêm, trên đường về còn đoán chừng Trang đã ngủ rồi.

Không ngờ tôi vừa đẩy cửa vào, cẩn thận thay dép, đi vòng qua phòng khách để về phòng thì cửa phòng Trang bất ngờ mở ra.

Em mặc váy ngủ, hơi ngập ngừng mở lời: "Cún, dạo này công việc của bạn bận lắm à?"

Tôi bậm môi: "Tăng ca xử lý công việc tồn động thôi, nghỉ lâu quá."

Em "À" một tiếng rồi nói: "Vậy bạn chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận kẻo bệnh, sức khỏe quan trọng hơn."

Tôi gật đầu, về phòng lấy áo ngủ đi tắm, đánh răng xong đi ra thì thấy trên tủ đầu giường đặt một ly sữa đã được hâm nóng.

"Đánh răng mất rồi.", tôi bất mãn than thở một tiếng.

Tôi đuối đến mức chẳng buồn liếc mắt một cái, bổ nhào lên giường, vùi mình vào chăn bông êm ái, cảm nhận sự thỏa mãn vui vẻ không muốn nhúc nhích, trong lòng nghĩ nằm sấp thoải mái ghê.

Nhưng hai phút sau tôi đứng dậy, duỗi thẳng cánh tay cầm lấy ly sữa một hơi uống cạn, liếm môi, lại cam chịu đứng dậy đi súc miệng.

Thật là, lần sau sau có thể đưa trực tiếp mà.

Còn nữa, lần sau không cần thêm đường.

32.

Sau khoảng thời gian bộn bề, tôi và Trang trùng hợp đều rảnh rỗi, vậy nên chúng tôi quyết định cùng đi xem phim để thư giãn.

Trang muốn chọn phòng chiếu dành cho cặp đôi, tôi nói hay thôi, tìm đại một rạp phim nào cũng được, mấy phòng chiếu mini cảm giác không khí hơi ngột ngạt.

Em lưỡng lự rồi gật đầu, chúng tôi chuẩn bị một chút, cùng đi chơi.

Trang quả nhiên là nghệ sĩ hạng A, tỏa ra hào quang đủ để người đi đường quay đầu lại nhìn, còn chưa nói đến nhan sắc, nhưng đương sự nét mặt không chút gợn sóng vì quá chú tâm duy trì hình tượng.

Nếu không tính những lần chúng tôi cùng sóng vai thì lúc nói chuyện em luôn lén dùng mu bàn tay cọ lấy tay tôi.

Tôi bỏ nón ra, đội lên đầu em.

Em có chút kinh ngạc nhìn tôi, rồi sau đó lại cười thẹn thùng, vành tai ửng đỏ đáng yêu.

Em sờ sờ vành nón, kéo thấp xuống, chúng tôi ngầm hiểu nắm lấy tay nhau.

33.

Mua vé xong tôi hỏi Trang có muốn ăn bắp rang không.

Trang chớp mắt: "Muốn."

"Được rồi,...", tôi ôm lấy mặt em: "Cún đi mua bắp, em đứng yên đây không được chạy lung tung."

Em cười, đánh yêu tôi.

Sau khi xem phim, lúc về chúng tôi cùng nhau tản bộ, đi một lúc thì tôi cũng tìm được cơ hội lấy trong túi ra cặp vé tham quan vườn hoa baby tôi nhờ Huyền mua trước đó: "Tuần này em muốn đi ngắm hoa không? Diệp có hai vé, tụi mình cùng đi nha."

Nói là hai vé nhưng thật ra tôi nhờ Huyền bao trọn cả vườn hoa rồi.

Trang siết chặt tay tôi, thấp giọng nói: "Được."

34.

Tối về đến nhà, tôi cố tình mở cửa phòng tắm tạo tiếng động lớn, mở vòi sen hết mức, sau đó ngồi trên giường lặng lẽ chờ ly sữa chúc ngủ ngon của tôi tới.

Quả nhiên, qua hai phút cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra.

Trang ló đầu vào vô cùng cẩn thận dò xét, bất ngờ khi thấy tôi quần áo chỉnh tề ngồi ôm cây đợi thỏ, em đóng băng tại chỗ.

Tôi tự nhiên lấy ly sữa từ trong tay em, một hơi uống cạn rồi đặt sang một bên, ôm trọn eo của em, kéo em sát vào trong lòng tôi.

Tôi hôn lên vành tai em: "Lần sau không cần thêm đường."

Lỗ tai Trang đỏ lên, nóng hổi làm người ta thật dễ chịu, tôi ngậm vành tai em, cả người em nhu thuận im lặng dán vào trong ngực tôi, giọng em yếu ớt: "Không, không phải, em qua xem thử thôi, không phải đến đưa sữa..."

"Đã rất ngọt rồi.", tôi vùi đầu vào cổ em.

Trang cho rằng tôi không biết em đối xử tốt với tôi, không biết mỗi đêm em hay lo tôi nghỉ ngơi không đủ, không biết em cố ý hâm sữa cho tôi.

Trang ngốc thật, trong nhà chỉ có hai người, không phải em thì là ai nữa.

Nhưng em không biết thì thôi vậy.

Trang không biết tôi đưa em đến vườn hoa baby là có ý khác, không biết tôi là đang nói em ngọt chứ không phải sữa.

Em không biết, tôi đã yêu em từ rất lâu.

35.

Việc này sao mà khó khăn thế.

36.

Cảm ơn tốc độ phát triển của xã hội đã tạo ra bước nhảy vọt trong tư tưởng của con người, có các bậc cao nhân đã thay tôi trả lời những vấn đề tình cảm, để tôi có thể thoải mái ngồi mát ăn bát vàng.

Tôi mở thư viện sách, suốt một đêm ngồi đọc mấy cuốn "100 bí quyết giữ gìn hôn nhân"; "Dạy cách thẳng thắn bày tỏ tình cảm";"Lời bạn gái nói có ẩn ý gì";...

37.

Sáng sớm ngày hôm ấy trời mưa to, những chậu hoa baby tôi trồng ngoài ban công bị ngâm đầy nước thê thảm làm sao. Tôi và Trang mặc kệ mưa gió đem tất cả chậu hoa vào để trên bàn phòng khách, nhíu mày đau lòng ngồi trên sàn cẩn thận chăm sóc.

Chậu hoa baby này tôi mua vào năm mình giải nghệ.

Nói thật với tính của tôi sẽ không nuôi loại hoa khó chiều này đâu.

Ngày tôi quyết định cắt đứt liên lạc với Trang, trái tim như bị ai khoét mất, cảm thấy trống rỗng, đau khổ, sẽ tự nhiên mà rơi lệ, khóc cạn nước mắt đến độ làm mặt tôi cũng đau. Sau này bề bộn nhiều việc, bận đem phần tình cảm này giấu kỹ, nhưng làm sao có thể lừa dối chính mình. Mỗi đêm tôi đều mất ngủ tâm trí rối bời, vừa thương vừa đau, khu phố một hai giờ khuya vẫn sáng đèn, ngoài ban công chỉ còn tôi và chậu hoa em tặng.

Mấy năm nay học cách trồng chăm hoa, dần thành thói quen, tôi chăm rất kỹ, không dám để "những cô gái nhỏ" này chịu tổn thương. Không ngờ sáng nay trời trở mưa, lúc chúng tôi bị tiếng sấm đánh thức những chậu hoa bị úng nước cả rồi.

Tôi đang dọn dẹp, Trang cũng sốt ruột đi theo, em chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, đi chân trần giúp tôi sắp xếp cẩn thận lại mấy chậu hoa. Tôi dọn hoa trên đất, tóc đã ướt đẫm nhỏ giọt lên sàn, mưa lớn tôi sợ Trang sẽ cảm lạnh, dứt khoát đến bế em ngồi lên bàn, thuận thế hôn lên mặt em. Em cầm trong tay cái khăn bông phủ lên đầu tôi, tự nhiên giúp tôi lau khô tóc, lau được một lúc cảm thấy tạm ổn mới dừng tay, tôi cũng ngừng trêu chọc em bằng những nụ hôn tán loạn.

Vẫn may cơn mưa buổi sớm không ảnh hưởng đến thời tiết ban ngày, vừa tạnh mưa không khí thật mát mẻ, nắng dịu trời xanh, tôi và Trang ngồi trong xe ung dung chạy trên đường, để người ta mường tượng ra một bể cá trong suốt, trong đó nổi lên những bọt khí lăn tăn.

38.

Xin đặc biệt cảm ơn cuốn sách "Dạy cách thẳng thắn bày tỏ tình cảm".

Trang bị tôi kéo vào một bụi hoa baby, quả nhiên là vườn hoa tự nhiên cao cấp, được quét dọn sạch sẽ không tì vết, bốn phía đều tràn ngập mùi hương của hoa baby. Tôi ôm em ấy vào trong ngực, siết eo em, chạm môi em, do dự một lúc rồi gục đầu vào hõm cổ, ôm em càng chặt.

"Sao vậy, Cún ơi." Em cười cười hỏi tôi.

Tôi cắn nhẹ vào xương quai xanh em.

"Hoa baby...", tôi rầm rì: "Em lần đầu tiên tặng hoa cho Diệp là hoa baby, còn là màu xanh."

"Đúng rồi.", Trang ôm đầu tôi, dùng ngón tay nghịch những lọn tóc, có chút bất đắc dĩ: "Bạn còn nói màu xanh nhìn giống hoa giả."

"Nên lần sau đó em đã tặng Cún một bó hoa baby trắng.", giọng em vui vẻ, tựa như cô mèo con được cưng chiều, chơi thú nhún trong tim tôi.

Tôi ở hõm vai em hít một hơi thật sâu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em, những chua xót chất chứa trong lòng bao lâu cũng sắp đè nén không nổi nữa rồi, tôi cố gắng kiếm chế cảm xúc làm hốc mắt trong giây lát đỏ lên.

"Nguyễn Thuỳ Trang, Diệp thích em, thích em từ rất lâu, không nhớ rõ số năm nữa.", tôi khóc nức nở: "Nên chúng ta hãy thẳng thắn với nhau đi, được không?"

Em không nghĩ tôi sẽ khóc, tôi cũng vậy, nước mắt cứ trào ra tôi không kiềm được. Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực liên hồi, càng lúc càng to hơn.

"Bạn...bạn biết khi nào?", em ôm chặt tôi như thể cả bầu trời sắp sập xuống, giọng run rẩy lắp bắp.

"Quỳnh nói cho chị biết, hai người thông đồng lừa gạt chị.", tôi nâng lên một cánh tay ôm lưng em, giọng khàn khàn.

"Chuyện em gạt bạn, em xin lỗi, bạn ghét bỏ em cũng được, không tha thứ cho em cũng được, bạn muốn ly hôn...ly hôn cũng được, là em tự tìm tới bạn, bạn..."

"Em không được chạy trốn bỏ Diệp lại...."

Em khóc thật to, đứt quãng, khóc đến mức hốc mắt tôi cũng đau theo.

Tôi không nói nên lời, rời ra một chút, lau nước mắt cho em: "Không ly hôn, không ly hôn, là Diệp cam tâm tình nguyện, thật lòng thật dạ muốn bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC