1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi dạo này không ổn cho lắm.

Không phải nói thân thể này đâu, ý tôi là cái não của mình.

Tôi nhớ rất rõ trước khi nhắm mắt tôi đang ngồi trên con xe tay ga của mình, gọi điện thoại cho Quỳnh chỉ em ấy ra ngoài rẽ trái lại rẽ phải lại đi thẳng lại rẽ trái, thấy chiếc xe tay ga màu trắng thì dừng lại, lên xe lẹ đi. Rõ đến mức giờ tỉnh lại mở trừng mắt trong đầu vẫn nhớ chuyện này, thốt ra câu đầu tiên chính là: "Ê! Mày có chịu lên xe chưa em?"

Bác sĩ đang làm kiểm tra: "..."

2.

Quỳnh nói do tôi dạo gần đây tôi bị kiệt sức, lúc quẹo qua khúc cua không cẩn thận kiss một chiếc taxi thắm thiết nên xảy ra vụ va chạm.

Tôi không tin nó, nhưng đầu tôi đau quá đi mất.

Bác sĩ kiểm tra xong thì nói tôi mạng lớn, đầu bị đập thành như vậy vẫn tỉnh lại được, còn nói sau cú va đập có thể sẽ gây ra chứng mất trí nhớ, nên nhờ Quỳnh hỏi tôi một vài chuyện mới có thể xác nhận lại.

Quỳnh nghe vậy nắm chặt tay của bác sĩ, nói: "Bác sĩ đã chắn chắc chưa ạ? Chị ấy có khả năng bị mất trí nhớ ạ!?"

Tôi trợn trắng mắt đè xuống dục vọng, hỏi em ấy: "Chị tên gì?"

Quỳnh lập tức sững người, mặt cắt không còn một giọt máu, ú ớ la lên: "AAAAAA!?"

Tôi lấy hai tay đỡ trán, coi như bỏ.

3.

Quỳnh đứng ngoài phòng bệnh gọi điện thoại, giọng vô cùng kích động. Đầu tôi đau như búa bổ, nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi.

Con bé này bình thường nhìn thông minh sáng sủa sao hôm nay khờ khờ đùn đùn vậy trời? Hy vọng cô bé ngốc nghếch sớm phát hiện ra tôi không bị mất trí nhớ. Nói thật, cái thây này đủ mệt rồi.

Chẳng mấy chốc tôi liền chìm vào giấc ngủ, khi vừa lờ mờ tỉnh dậy phát hiện Trang đứng ngay bên giường.

Đã lâu rồi tôi chưa gặp lại Trang, sau khi tôi quyết định rời khỏi showbiz cả hai đều có những định hướng riêng không liên hệ với nhau, vậy mà giờ trong hoàn cảnh này gặp lại, khóa chốt bị gỉ sét lâu ngày trong tiềm thức như được mở ra, cũng chẳng cảm thấy chút nào xa lạ. Đầu tôi vẫn còn khá đau, khoát tay áo thầm nghĩ nhờ em ấy đỡ tôi ngồi lên.

Trang đứng bất động nhìn tôi, ánh mắt rối bời, ẩn chứa trong đó ba phần ngỡ ngàng ba phần kích động còn có bốn phần không dám tin.

Em gọi lớn: "Vợ ơi!"

Tôi: "?"

4.

Tôi nhận ra Trang, khi tôi mới chân ướt chân ráo từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh vất vả phấn đấu theo đuổi ước mơ em là người bạn tốt cùng tôi chịu thương chịu khó. Thật ra chúng tôi cũng được gán ghép couple gì đấy với nhau thời gian đó, fans hai bên xem chúng tôi như những đứa con gái mới lớn che chở trong vòng tay, họ thường xuyên tẩn nhau mày sống tao chết hết mười năm chỉ vì lý do "ai yêu ai hơn", nhưng chúng tôi vẫn giữ được mối quan hệ cách mạng hữu nghị thuần túy.

(Cách mạng hữu nghị: một phép ẩn dụ ý chỉ tình cảm trong sáng thầm lặng nhưng vô cùng bền chặt giữa những người bạn thân thiết)

Tôi có thể là bạn thân chí cốt, là Diệp, thậm chí Cún yêu ơi của em, duy chỉ không thể nào và chưa bao giờ là vợ của em được.

Nhưng giờ Trang nhận là vợ tôi, tiếng gọi kia tựa than thở khóc lóc, cảm động lòng người, tình chân ý thiết.

(Tình chân ý thiết: Tình cảm chân thành, thể hiện rõ ràng)

Thật sự tôi chưa load kịp cái tin chấn động ầm trời này.

5.

Từ ngày vào showbiz, mẹ tôi luôn thể hiện sự bao dung rất lớn đối với sự nghiệp của tôi, loại bao dung này thậm chí kéo dài đến tận ngày tôi kể mẹ nghe tôi sẽ giải nghệ. Chính hôm ấy, mẹ mới chịu nói ra thỏa hiệp đã giấu tận đáy lòng nhiều năm qua: "Con như thế nào mẹ đều ủng hộ, nhưng nhất định không được để gái thẳng đùa bỡn tình cảm."

Tôi nghe xong lời tâm sự nước mắt liền trào ra, ai nào có ngờ được u chẳng những không tin xu hướng tính dục mà còn không tin cả IQ của con gái của u nữa cơ chứ.

Giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, tôi nước mắt nước mũi giàn giụa cam đoan với tuy nói chốn này đúng là có này có kia nhưng con gái nhiều năm tu thân dưỡng tính, không hề cong như thiên hạ đồn thổi, càng không dại khờ đến nông nổi bị gái thẳng lừa tình lừa thân (xác). Chỉ thấy khóe mắt u rưng rưng, logic vô cùng hoàn hảo mà tỏ vẻ đường hoàng là gái thẳng ai lại bị lên thẳng trên bìa tiêu đề chình ình "nghi vấn hai nữ nghệ sĩ đang bí mật hẹn hò".

Tôi khàn cả giọng: "Con là vì ước mơ, hoài bão, đam mê!"

U che miệng tôi lại: "Đừng giải thích, con chính là vì phụ nữ."

Sau đó mẹ sắp xếp cho tôi rất nhiều buổi xem mắt, dùng mọi biện pháp đe dọa dụ dỗ, cứng mềm đủ cả, lời ngon ý ngọt muốn tôi giữa vô vàn cái tên chọn được một cô gái con nhà đàng hoàng để hẹn hò. Nói nào ngay, thực chất điều mẹ muốn là chọn đứa con gái thứ hai cho mình thôi.

Lúc ấy vừa giải nghệ không bao lâu, Trang biết được chuyện này nên có đi theo giúp tôi vài lần.

6.

Trang khóe mắt đỏ hoe ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay tôi xoa nhẹ: "Đầu còn đau không?"

Tôi ngẫm nghĩ, vẫn quyết định xác nhận lại một chút: "Trang? Nguyễn Thuỳ Trang? Trang Pháp?"

Em gật đầu.

Tôi trưng lên vẻ mặt khổ sở: "Vợ?"

Trang hướng mắt nhìn Quỳnh đang đứng im một bên, rồi lại nhìn tôi, dịu dàng nói: "Đúng, là em đây."

Ánh mắt tôi hiện rõ sự ngỡ ngàng, em giải thích thêm: "Bạn là công."

Tôi: "..."

Tôi thiếu chút nữa là nhớ đến chuyện bản thân muốn làm cô vợ bé nhỏ nằm hưởng thụ bấy lâu nay của mình cuối cùng cũng được đền đáp.

"Vẫn chưa đăng ký kết hôn nhưng bạn cầu hôn rồi.", Trang nói tiếp: "Em đã đồng ý, Cún, bạn thích em từ rất rất lâu, chúng ta cũng đã hẹn hò được một thời gian."

Tôi hiện tại đang có cảm giác ba người còn sống hiện diện trong căn phòng này thì có hai người bị điên.

Ừ, tôi thì chưa, nhưng cũng sắp rồi đó.

Quỳnh đứng một bên còn phụ họa thêm: "Cún, chị vừa gặp tai nạn không may bị mất trí nhớ, nhưng chị Trang thật sự là vợ chị, em thề luôn."

Cái miệng dẻo quẹo của Quỳnh nói chuyện như thật, đến tôi cũng sắp tin lời nó nữa là.

Tôi chỉ có thể ngờ nghệch gật đầu: "Đầu Diệp vẫn ổn chứ?"

Trang cẩn thận từng chút sờ thái dương của tôi: "Vẫn ổn cả, theo dõi thêm hai ngày thì có thể xuất viện, em đưa bạn về nhà nghỉ ngơi."

Tôi định nói gì đó, em nhìn tôi, hơi cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng: "Nếu bạn gấp đi đăng ký kết hôn thì cũng phải đợi xuất viện mới đi được."

Tôi: "...Ồ"

7.

Tôi đau đớn, tôi gục ngã.

Tôi thật sự không bị mất trí nhớ.

Tôi nhớ tất cả mọi người, tôi còn nhớ rõ sau khi giải nghệ tôi và Trang đã cắt đứt liên lạc. Dù sao thì bản thân cũng vừa gặp tai nạn, đầu còn đau chết đi được, chuyện này vẫn nên hỏi lại mẹ tôi.

Mẹ tôi nghe xong, hiển nhiên bắt sai trọng điểm, còn vui mừng vì có người chịu tôi rồi, nói: "U sao lại có đứa con gái tồi như mày chứ! Trang là một đứa nhỏ tốt! Con thích con bé như vậy, hai đứa trước kia ngày nào cũng ngủ chung một giường, con quên hết sạch rồi à?"

Quả nhiên là mẹ ruột, nói một tràng lập tức có thể đem ngàn vạn con bướm tôi đặt ở đáy lòng nhiều năm đều cho bay ra hết, nghe vậy tôi đỏ mặt: "Con không quên! Con chỉ là không nhớ chúng ta từng nói chuyện này!"

Mẹ tôi nói: "Vậy con giải thích thế nào về việc hai đứa đêm hôm đi thuê khách sạn!"

Bà ấy nói đến chính là tấm hình kia, vào một đêm nọ, chụp bóng lưng tôi và Trang cùng vào khách sạn.

Lúc Lan Ngọc đưa tôi xem còn nói đây là tác phẩm em ấy chụp.

Tôi xoa nắn lỗ tai: "Ngọc nói con hôm đó nhậu say."

Mẹ tôi bất lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Say xỉn là được quyền khuya lơ khuya lắc dẫn con gái người ta đi thuê phòng? Con từng cùng người khác thuê phòng chưa? Con từng thuê phòng ở với mấy đứa bạn con chưa? Có cùng con bé Ngọc thuê phòng chưa?"

Tôi trầm tư.

8.

Sau khi xuất viện tôi có qua nhà Trang một lần.

Em dẫn tôi xem phòng ngủ trước, mở cửa, sau đó nói cho tôi biết lần trước tôi muốn chọn rèm cửa màu tím nhưng không có hàng, kho vẫn chưa nhập về, hỏi tôi có muốn chọn màu khác không.

Tôi lúc ấy nghệch mặt.

Căn phòng được bày trí hoàn toàn dựa theo sở thích của tôi, giường lớn, chăn bông, thảm trải sàn màu sẫm, trên bàn đặt lọ hoa baby trắng, còn có cả tủ trưng những chiếc đồng hồ của tôi nữa, đều là những thứ tôi thích.

Trọng điểm là đầu giường bày ê hề thú bông đủ loại.

Trên giường còn có một bộ đồ ngủ, so với cái bộ nhiều năm trước em từng tặng tôi thì không thể nói là tương tự được, mà chính xác là giống y hệt.

Vụ này thì hơi phức tạp.

Trang giữ một tấm hình chụp chung của hai chúng tôi, tấm hình này khá mới, tay nắm chặt tay, cả hai cười vô cùng vui vẻ.

Có cây đàn guitar tôi đã dùng nhiều năm, ở trên mặt vẫn còn miếng sticker tôi tự dán lên.

Có đồ nhảy được thiết kế riêng của tôi, chữ ký tôi vẫn còn lưu trên đó, là quà của một nhà thiết kế lớn tặng.

Và cả bộ sưu tập đồng hồ của tôi nữa, tôi cực kỳ thích những chiếc đồng hồ này, là kiểu chiếm hữu tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem tặng người khác.

Theo lời của Trang, chúng tôi đã âm thầm yêu nhau từ rất lâu, yêu đến tình sâu ý đậm, nhưng vì khi ấy còn trong thời kỳ nhạy cảm nên không dám công khai, một tấm hình cũng không lưu lại.

"Bạn bất ngờ nói phải đi xem mắt, em ngay cả tin nhắn cũng chưa kịp gửi đã chạy về."

"Sau đó thì nghe bạn xảy ra chuyện."

Trang cúi đầu, lông mi thật dài, thoạt nhìn rất chân thành.

"Cún...em...em cũng không biết tại sao bạn lại quyết định đi xem mắt...có lẽ bạn thật sự không có ý định sẽ tiến tới với em."

Em tránh ánh mắt của tôi, khóe mắt đỏ hoe, trông đáng thương vô cùng, như mèo con bị mắc mưa, giọng nghẹn ngào: "Bạn không nhớ cũng chẳng sao hết, em không làm bạn khó xử."

Trong giọng nói ấy chất chứa bao nhiêu tủi thân nhưng ẩn sâu bên trong lại là lời thì thầm oán trách, tôi có chút luống cuống, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân thật sự đã từng cùng Trang "lén lút hẹn hò".

Tôi nuốt nước bọt, không hiểu tại sao lồng ngực có cảm giác hoảng sợ dữ dội: "Trang...chuyện này...có lẽ không giống như Trang nghĩ đâu..."

Trang giương mắt, đôi mắt xinh đẹp có chút hất lên, trong ấy như chứa đựng cả ngàn vì sao.

Tôi thừa nhận, dù trước đây hay hiện tại tôi vẫn rung động vì nhan sắc của Trang. Đương nhiên, đối với thân thể cũng vậy, đừng có hỏi tôi lấy gì để đưa ra kết luận nha.

Tuy là cảm thấy hết sức vô lý nhưng tôi vẫn vắt óc cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để làm dịu bầu không khí: "Có thể Diệp không...à, thật ra thì, chắc lúc đó, ừm, Diệp muốn chọc tức Trang, bởi vì Trang, ờm, lần lựa không chịu kết hôn với Diệp?"

Mắt em đột nhiên sáng lên rồi lập tức trĩu xuống, cứ nhìn tôi không nói.

9.

Xuất viện ngày thứ năm, về cơ bản tôi đã chấp nhận việc "tôi và cô bạn thân Nguyễn Thuỳ Trang đang hẹn hò" là thật, có thể tôi đã quên hết, nhưng tôi không hiểu tại sao chuyện quan trọng như vậy tôi lại quên được.

Trang hiện tại cũng xem là nghệ sĩ hạng A, bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều sẽ nhận được đủ loại cuộc gọi đến.

Dù em có bận rộn thật nhưng hình như cũng không cần phải đi công tác.

Em đến nhà tôi tìm tôi còn mang theo một hộp giữ nhiệt, là món súp bào ngư thơm ngon nóng hổi.

Tôi thích ăn súp bào ngư cực ấy.

Trang cách một màn hơi nóng dày đặc, nhẹ giọng hỏi: "Cún, về hôn lễ em sắp xếp xong hết rồi, bạn có muốn đi xem không?"

Tôi ngậm súp nóng trong miệng, đang phân vân không biết là nên nuốt xuống hay phun ra.

10.

Nói thật thì, tôi vẫn chưa có ý định kết hôn sớm như vậy.

Xuất viện ngày đầu tiên tôi mới biết mình và Trang đã hẹn hò được vài năm, xuất viện ngày thứ năm thì chuẩn bị cưới? Gì đốt cháy giai đoạn dữ vậy?

Nhưng mà trong mắt người khác chúng tôi là một đôi.

Tôi còn là đứa con gái tồi trong mắt người nào đó, cụ thể là u nhà tôi.

Tôi trầm tư một lúc, phát hiện ánh mắt Trang hiện rõ sự hụt hẫng, thần sắc ủ rũ, nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy lau mấy giọt súp bị vương trên mặt bàn, gương mặt xinh đẹp miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười thản nhiên, chầm chậm nói: "Bạn ăn từ từ thôi, em về trước."

Tôi chưa từng thấy bản thân phản ứng nhanh như vậy bao giờ.

Bật người dậy bắt lấy bàn tay chưa kịp rút lại của em: "Đi đi đi! Giờ đi xem liền!"

Ghét thật, người phụ nữ này điều khiển suy nghĩ của tôi!

11.

Nếu trước khi xem thiết kế lễ đường tôi nói chưa có ý kết hôn thì giờ tôi đang tự vả đây, thiếu điều muốn hốt uỷ ban quận đến trước mặt ký giấy rốp rẻng.

Tuy tôi có làu bàu nhưng cuối cùng vẫn "miễn cưỡng" đồng ý hôn sự này, chỉ là chuyện mất trí nhớ như tảng đá đè nặng trong lòng luôn làm tôi cảm thấy khó chịu.

Vì vậy tôi đã lén một mình đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt, trên lý thuyết mà nói sẽ không xuất hiện nguyên nhân sinh lý nào dẫn đến việc mất trí chọn lọc.

"Nhưng bộ não con người là điều bí ẩn nhất. Những lúc thế này phải nghe theo tiếng lòng của mình.", bác sĩ nói.

Tôi khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy tôi nên làm gì để nghe được?"

Bác sĩ: "Ra ngoài rẽ phải, lên tầng năm, rẽ trái đi thẳng đến phòng tâm lý."

12.

Kỳ thực chuyện tìm lại ký ức đối với tôi cũng không cần thiết, nhưng nếu phần ký ức kia có liên quan đến Trang thì tôi không muốn trốn tránh giả ngơ cho qua chuyện.

Tôi lấy điện thoại gọi cho bạn chí cốt lâu năm, nói nó biết chuyện xảy ra gần đây.

Pông Chuẩn cười khà khà: "Ê mà, chuyện mày với bả bí mật hẹn hò cũng có khả năng nha, có điều đã qua lâu như vậy rồi còn gì. Mấy ngày trước tao với mày lúc nào chả dính lấy nhau, mày đi nặng mấy lần tao còn nhớ rõ đây, làm gì có chuyện không biết vụ mày đang hẹn hò?"

"Ê, giỡn mặt hả, đổi câu nào nghe sạch sẽ hơn chút được không?", tôi nói.

"Tao ví von vậy là đỡ rồi, chịu không được buộc chịu.", Pông Chuẩn giọng điệu châm biếm, sau lại im lặng một lúc, thần thần bí bí nói: "Thật ra mày từng ngủ với Duyên ấy, bữa nhậu lần đó ở nhà tao, mày nhớ không, hai đứa bây còn thức dậy trên giường của tao nữa."

Tôi hơi nhức nhức cái đầu rồi đó: "Đếch gì đấy!"

Pông Chuẩn: "Ví von vậy được chưa?"

Tôi: "Cút!"

Tôi hiểu ý của Pông Chuẩn nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cũng không rõ lý do tại sao lại như vậy, chẳng qua cảm thấy mấy lời này nghe chói tai. Tôi trầm ngâm một hồi, nói: "Dù sao...tao cũng không lỗ."

Pông Chuẩn vừa nghe liền mừng húm: "Nói vậy là...mày cũng nhớ thương đơn phương người ta lâu rồi, đúng không?"

Tôi trở tay cúp máy.

13.

Sau khi xác định sẽ kết hôn, tôi chính thức chuyển về chung nhà với Trang, như được quay về những ngày xưa cũ, cả hai mỗi ngày cùng nhau dậy sớm tản bộ, ăn sáng, buổi tối thỉnh thoảng ra ngoài đi xem phim giải trí.

Quan trọng nhất chính là có thể nhờ Trang massage cho tôi.

Không phải tôi bốc lột em đâu nha, là tay nghề massage của Trang hơi bị chuyên nghiệp.

Rất đã, thề luôn.

Cô gái tốt như vậy, cưới vào nhà, tôi không lỗ.

Mọi thứ đều hoàn hảo chỉ duy có một điều chính là Trang khăng khăng đòi chia phòng, không chịu ngủ cùng tôi: "Trang này, tuổi tụi mình cộng lại còn chưa đến tám mươi, nói chính xác là độ tuổi như lang như hổ, chia phòng ngủ xem có lạ không?"

Em nói: "Em sợ bản thân không kiềm chế được."

Tôi dứt khoát nằm lỳ trên giường em: "Đến đi, đừng bởi vì Diệp là một đóa kiều hoa mà Trang thấy xót."

Nguyễn Thuỳ Trang: "..."

14.

Buổi tối chúng tôi ngồi ngoài ban công cùng ngắm sao, cặp mắt Trang lúc nào cũng long lanh như vậy, đôi môi thì hồng hồng, nói chuyện lại nhẹ nhàng.

Em nói: "Cún, trước kia bạn không thích đi xem mắt lại không biết từ chối khéo nên đã đưa em đi cùng, nói em là bạn gái, bạn còn nhớ không?"

Tôi lờ mờ cảm nhận được gì đó, nhíu mày.

Trang chớp chớp mắt nhìn tôi, lông mi rũ xuống, thanh âm mang theo sự đặc thù vốn có của em, vừa nũng nịu lại quyến rũ, nói như thể đang say: "Bạn không nhớ."

"Bạn quên mất em rồi...", Trang trông rất tổn thương: "Không sao...em, tự mình đến tìm bạn."

Đôi mắt mèo con ươn ướt, nhìn tôi, ngón tay trắng nõn nà phác họa lấy bờ môi tôi.

"Em hôn bạn được không?", em nỉ non, hệt như một đứa trẻ.

15.

Tối tôi nằm trên giường, trong đầu đều là vẻ mặt tổn thương của Trang, cứ nghĩ tới nghĩ lui. Tôi lăn lộn một vòng rồi đứng dậy, pha một ly sữa ấm, gõ cửa phòng em.

Em không mở.

Tôi cũng đoán được em đã ngủ, tự mở cửa đi vào.

Trước kia Trang ngủ không ngoan chút nào, tôi ngủ cùng em rất khổ sở, hoặc là không có chăn đắp, hoặc là không có chỗ ngủ. Dáng vẻ không giống như bây giờ, em co người chôn hết vào trong chăn, ngủ rất say, để người khác nhìn vào thấy đau lòng.

Tôi gọi em dậy, em khó chịu động đậy, lẩm bẩm, còn say ngủ, thấy tôi liền sững lại.

Em ngồi dậy, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào không nói nên lời, sau đó nắm chặt tay tôi, cúi đầu hình như đang khóc nhưng tôi không nghe được.

"Em mơ thấy bạn rồi...", em nói.

16.

Cuộc sống của tôi khi trước, vô vị nhàm chán, mỗi ngày đều nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, ngày dài rồi lại ngắn, ngắn rồi lại dài, ngày qua ngày, một vòng lặp.

Đùa mọi người vui, hoặc là bị người khác chọc cười, cứ vậy vui vẻ qua ngày, cũng chưa bao giờ mở lòng với ai.

Đến năm 18 tuổi, tôi gặp được Trang, em tung hoành ngang dọc cứ thế xông vào. Cuộc sống của tôi vốn như bị những tảng đá nặng nề đè lên, và rồi em đến, như cát mịn len lỏi lấp đầy từng khe hở.

Giáng Sinh ở nơi đất khách quê người, dù cách một lớp áo khoác thật dày nhưng dùng mắt cũng có thể thấy được lồng ngực tôi trập trùng liên hồi như đánh trống, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hương vị của mùa đông.

Trong lòng tôi không phải không có, chỉ là mơ mơ hồ hồ, những hạt giống chưa kịp chui lên nảy mầm, chưa kịp rực rực rỡ rỡ, đã bị tôi tự tay bóp chết.

Tôi nuôi trong mình sự đau khổ vì chẳng thể có được em, chỉ còn chút dũng khí để kiên trì giấu nó đi, giấu được lâu như vậy.

Tôi giấu kỹ như vậy, chỉ cần Trang không xuất hiện, tôi sẽ nhất quyết ôm giấu cả đời.

Bây giờ mộng xưa thành thực.

Nhưng mà Trang ơi, tại sao em lại tự làm khổ mình như vậy?

17.

Sáng hôm sau Trang cũng không có gì khác thường, vẫn vui vẻ như mọi ngày gọi tôi dậy cùng ăn sáng.

Hôm qua em nhịn ăn tối, có vẻ hơi khó chịu, gắng gượng húp một chén cháo, tôi phải vào bếp lấy thêm một ly sữa đậu nành cho em.

Ăn xong bữa sáng, chúng tôi thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, em cầm theo bình giữ nhiệt xinh xắn bỏ vào một cái túi dựng dễ thương. Em treo bình lên vai tôi, giống như đeo một cái túi nhỏ, không ngờ lại hợp với thường phục của tôi như vậy.

Em nói: "Cún, hôm nay về rèm cửa có thể treo lên rồi."

Tôi nói: "OK."

Trên đường đi làm, Trang nhận được cuộc gọi của quản lý yêu cầu em đến công ty. Tôi nói em thả tôi xuống trước cổng trung tâm thương mại gần đó. Lúc tôi mở dây an toàn xuống xe, ánh mắt Trang luôn dán vào tôi, cho dù nét mặt không biểu lộ ra thì trong lòng tôi đã xuất hiện hình ảnh cô mèo nhỏ đang ấm ức.

Tôi xuống xe, đi vòng qua bên phía Trang, em lập tức hạ cửa kính xuống, thò đầu ra, cằm đặt lên lòng bàn tay tôi. Tôi nựng mặt em, nhớ tới ngay từ lần đầu gặp Trang, khi đó cảm thấy em vừa ngô nghê vừa đáng yêu.

Bây giờ chỉ thấy em đáng yêu thôi.

Cách một lớp cửa kính xe tôi và em trao nhau một nụ hôn gió.

18.

Tôi và Trang dành ra hẳn hai tuần nghỉ phép để chuẩn bị cho hôn lễ cũng như đi đăng ký kết hôn.

Trang đối với hôn lễ rất cố chấp, nhưng lại không có yêu cầu gì về tuần trăng mật, em hỏi tôi tuần trăng mật có muốn đi du lịch không.

Tôi hiểu tâm tư của em, đơn giản thay em nói ra: "Không cần đâu."

Tôi lúc ấy không biết, thật ra Trang muốn đợi đến sau này, chờ đến khi tôi yêu em, mới bù lại tuần trăng mật thuộc về riêng hai chúng tôi.

19.

Ngày đăng ký kết hôn, chúng tôi nhất trí cùng mặc sơmi trắng và quần tây đen, vừa đơn giản vừa đủ trang trọng cho một dịp thế này. Trang trông rất khẩn trương, nắm chặt đầu ngón tay đến trắng bệch, sốt ruột nhìn thời gian. Kỳ thực tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, có cố cũng không giữ được phong độ ổn định, lúc đứng trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC