27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên cánh đồng trải dài Diệp Lâm Anh cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.

- Diệp Lâm Anh!

-...

Không phải Thùy Trang..

Mà là Bảo An, cô ta ngang nhiên ngồi xuống cạnh Lâm Anh

- Có lẽ bây giờ em nói gì thì nó cũng chả còn giá trị phải không?

-...

Cô không đáp lời khiến Bảo An cảm thấy sượng trân.

- Từ trước tới nay em nhận ra bản thân không hề yêu Tấn Phát...chỉ đến khi mất đi em mới nhận ra là em thích chị thật rồi.

Cô ta nói sau đó dựa vào vai cô.

- Em không thể gồng gánh nổi cái gia đình nãy nữa rồi...em mệt mỏi quá Lâm Anh.

- Tôi đâu giúp gì được cho em đâu...kiếm tôi làm gì?

- Giờ em nhận ra bản thân đã thật sự yêu chị rồi.Không biết có cơ hội nào cho em nữa không nhỉ?

-...

- Em biết chị vốn chỉ coi Thùy Trang là tạm bợ mà thôi...có phải vì chị không thể quên được hình bóng của người ấy không?Làm vậy sẽ đau khổ cho cô ta lắm đấy.

- Thì sao?

Bảo An cười.

- Chị có thể coi em là thế thân cũng được nhưng chị có thể chia tay với Thùy Trang đi được không?

- Em định chỉ là thế thân?

- Dù ở danh phận nào em cũng chỉ mong được bên cạnh Lâm Anh.

Bảo An hôn vào má một cái trước...
cái nhìn của Thùy Trang từ đằng xa.

Bảo An vốn đã thấy sự hiện diện của Thùy Trang từ đằng xa rồi.

Thấy em bỏ đi cô ta càng vui trong lòng.

- Em thật sự không biết xấu hổ là gì phải không?

- Xấu hổ?Yêu chị thì có gì là xấu hổ?

- Yêu?Hay là do em đang bế tắc, em chỉ lợi dụng tôi là giỏi thôi Bảo An à.Giờ bản thân em mới nhận ra là em cần tôi tới mức nào rồi à?

- Lâm Anh em không có lợi dụng...là em yêu chị thật lòng.

- Thế sao lúc tôi tỏ tình thì em không chấp nhận?

- Thật ra..

- Em nói cho em cơ hội?Nghĩ sao vậy?Không ai đi dùng lại đồ người ta đã dùng rồi đâu Bảo An.Em xem với những gì tôi bỏ ra vì em thì bây giờ em có xứng đáng không?

- Em biết...em biết không bao giờ là đủ nhưng em cảm thấy rất hối hận, em chỉ mong chuộc lại lỗi lầm ấy mà thôi.

Cô chỉ cười khinh con người rẻ mạt như ả đàn bà này.

- Đồ ích kỷ như em thì đừng hòng ai cho tình yêu.Em cảm thấy mệt mỏi đó là do em chọn cuộc sống như vậh chứ không ai ép em cả.

- Chị...

- Cơ hội?Không bao giờ đâu Bảo An, tôi sẽ không bao giờ yêu em thêm một lần nào nữa đâu.Đừng làm phiền tôi nữa.

- Diệp Lâm Anh...hức...hức.

- Nếu em còn làm phiền cuộc sống của tôi thì tôi không ngại giết em đâu.

Nghe rùng mình ngang.

Tấn Phát nghe hết cuộc nói chuyện mà đau nhói ở trong tim...hóa ra người như anh trong mắt Bảo An là tên vô dụng.

.....




Về đến nhà bà ngoại cô thấy sắc mặt bà có chút nghiêm trọng.

- Ngoại có chuyện gì sao?

- Con làm gì cháu dâu ta mà giờ con bé mặt cứ buồn buồn thế nào?

- Con đã làm gì đâu?

- Không biết vô dỗ con bé mau.

Con nghe lời đi vô phòng dỗ vợ liền.

- Trang ơi!

- Có chuyện gì?

- Sao mặt em khó chịu vậy?

- Liên quan gì chị?

- Em giận tôi sao?

- Không có.

- Không có mà sao em lại buồn.

- Không phải buồn mà là thất vọng.

Cô ngơ người ra không biết em đang nói cái gì.

- Chị coi tôi là cái gì?

- Là người yêu.

- Trình độ nói dối của chị tệ vậy?

- Sao vậy?Tôi làm gì sai à?

Cô lo lắng tiến lại gần em nhưng cái tránh né khiến cô cảm thấy như mất đi một thứ gì đó.

- Lâm Anh à...nếu chị coi tôi là tạm bợ thì phải báo với tôi trước chứ?Chị để tôi đau khổ vậy sao?

- Tạm bợ?Tôi coi em là tạm bợ khi nào?

- Chị đâu thể quên được người ấy...hóa ra giờ tôi mới nhận ra bản thân trong mắt chị vẫn luôn là hình bóng của thanh mãi trúc mã.

- Trang à sao em lại nghĩ như vậy?

- Tôi nghe chị và Bảo An nói chuyện rồi.

Xịt keo liền.

- Em đừng nghĩ vậy chứ?Em có biết tôi yêu em nhiều đến mức nào không?Em không bao giờ là thế thân cả em là vợ tôi.

CHÁT.

Em tức giận tát vào mặt cô một bên.

Em rơi nước mắt.

- Em làm cái gì vậy?Giải thích em cũng không nghe giờ tôi phải làm thế nào em mới tin.

- Chia tay đi.

- Cái gì?

Câu này như là ngòi nổ để phát tác hết sự tức giận của cô.

Cô đè em xuống giường.

Xé rách áo của em.

- Buông ra!Chị làm cái gì vậy?

- Em không tin thì tôi chứng minh cho em thấy.

- Không...không tôi không muốn như thế này.

Cô chả nghe mà cúi xuống cắn mạnh vào vai của em đến mức chỗ đó bật máu ra.

Em rít lên đau...

Đây mà gọi là tình yêu à?

Cô cởi quần của em một cách mạnh bạo không thề thương tiếc một chút nào.

- Đừng mà Lâm Anh...em không muốn.

Càng nói nước mắt em càng dàn dụa ra.


CHÁT.

Không phải em đánh cô.

Mà là cô tự tát mình để tỉnh táo lại.

Em không thấy cô không còn tiếp tục liền lấy chăn kéo lên che lấy bản thân, co vào mình một góc.

- Tôi xin lỗi...tôi không muốn.

Nước mắt cô cũng dần dần rơi xuống.

- Xin em đừng chia tay có được không?Tôi yêu em lắm Trang.

Cô nói xong ôm chầm lấy em đang im lặng.

- Em muốn gì cũng được...nhưng đừng rời xa tôi.

Nghe tiếng nấc của cô em chỉ vòng tay ra sau vỗ lấy lưng cô để an ủi.

Có lẽ em chọn đúng tấm chồng rồi.

Người sẽ không bao giờ cưỡng hiếp em nếu em không nguyện ý.

Cho dù tức giận cũng biết nhẫn nhịn xuống.

Chứ chả giống mấy khứa hãm híp con gái người đến mức bị hận thù.

- Em biết rồi.

- Vợ ơi! Anh chỉ yêu mình Trang thôi..huhu.

Thùy Trang đỏ chín cả mặt khi nghe câu đấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net