Rời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình à, sao đôi ta
Lại chẳng xuất phát đi chung một chuyến ga đời..."

Cảm giác khi phải chấp nhận, mình và người mình từng mong gửi gắm hy vọng cả đời, nay lại chẳng thể chung bước, là như thế nào nhỉ?

Hôm nay là ngày đầu tiên quay hình cho show Chị đẹp. Cũng là lần đầu trong gần 5 năm dài, Diệp Anh và người ấy tái ngộ. Khoảnh khắc người với mái tóc hồng rực bước ra khỏi xe, chỉ một ánh nhìn của cô cũng đủ khoá Diệp Anh lại trong tầng tầng lớp lớp cảm xúc, chúng thi nhau cuộn trào, giành giật ưu thế bên trong Diệp, rồi nhào nặn thành một làn gió buốt, nhẹ nhàng thổi qua làm Diệp cay mắt.

Thì ra, cảm giác gặp lại cố nhân là như vậy.

Đối nghịch với sự tĩnh lặng phía Diệp Anh, đi cùng với cô ấy là sự ồn ã của đám đông fans hâm mộ. Phải, cô ấy là Trang Pháp, là ngôi sao dưới ánh hào quang ngoài kia, là thứ ánh sáng rực rỡ mà Diệp Anh chẳng thể có được

5 năm trước cũng thế, hiện tại vẫn như vậy. Chỉ khác là, thời gian 5 năm nay đã đủ để dập tắt tia hy vọng, mong mỏi thành đôi cuối cùng trong Diệp Anh. Ngày gặp lại em, cũng là ngày cô chấm nốt cuối cùng vào bản tình ca buồn. Bản tình ca mà Trang Pháp - một nhạc sĩ đầy tài năng, chẳng bao giờ ngoái nhìn đến, để cho kẻ không hề biết gì về nhạc lý như Diệp Anh, mang đầy lửa tình hy vọng vẽ ra những nốt nhạc đầu tiên, rồi lại tự mình ôm từng nhịp đau đớn, nắn nót vào từng khuôn nhạc. Chậm rãi, mỗi nhịp vẽ ra là một vết thương lòng, rồi nhẹ nhàng buông trôi, rồi chấp nhận mình chẳng là gì, và sẽ chẳng là gì với em, khoá một nốt trầm vào bản nhạc trái tim.
——

"Chào Trang, lâu quá không gặp!"
"Hello Diệp, mình mới gọi là khó gặp Diệp ý, nhớ Diệp quá đỗi"

Câu chào sau 5 năm, dù cả hai đã cố tỏ ra thoải mái nhất có thể nhưng cũng không giấu nổi vẻ lúng túng. Mà với Diệp Anh, sự lúng túng này còn khoác thêm một tấm gai nhọn, cào rách vết thương lòng chỉ vừa kịp kéo da của cô. May hoặc không may, Diệp cuối cùng cũng xác nhận được một kết quả

Không biết tự bao giờ, trái tim này của Diệp không vì được gặp em mà liên hồi nhốn nháo nữa...

Đứng trước Diệp Anh là em, vẫn là Trang Pháp xinh đẹp rạng ngời, thậm chí xinh hơn ngày trước. Trước đó em đẹp, nhưng em gầy lắm, Diệp không thể quên mình đã từng xót xa trước nét gầy gò của em bao nhiêu lần

Giờ nhìn em ổn hơn nhiều rồi

Còn đối diện với em, vẫn là Diệp Anh, nhưng không là Diệp Anh vì em mà điên cuồng, không là Diệp Anh trong mắt chỉ có em nữa.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, nhịp tim đang bình ổn của Diệp vùng vẫy thoát khỏi tần số ban đầu, dừng lại một nhịp, rồi lại quay về với vòng lặp cũ, như chưa từng có nét xao động vừa xảy ra kia.

Hành động giãy giụa cuối cùng của trái tim, cho Diệp Anh hay cô đã đi đến bước cuối của đoạn tình cảm này.

Diệp Anh 5 năm trước, một mình cố chấp đi vào đường hầm, 5 năm sau chấp nhận mình không thể đi tiếp nữa, nhưng vẫn không tìm thấy ánh sáng cuối con đường.

Tất cả những cơn sóng ngầm ấy quằn quại cuộn trào trong lòng Diệp, và cơn đau quen thuộc đến mức cô học được cách bọc gọn ngọn sóng vào lòng, dù cho có đánh trái tim tan nát thì vẫn thể hiện ra ngoài một mặt biển bình lặng, một nụ cười trong veo.

Vẫn là nụ cười ấy, vẫn là cái híp mắt quen thuộc

"Đâu nào, hôm nay đi uống với tớ nhé!"
"Nhưng về sớm nhé, từ ngày có người yêu, Trang ngoan lắm."

Đáp lại lời mời của Diệp Anh là nụ cười tinh nghịch cùng giọng nói lảnh lót vui tai của Trang, giọng nói mà Diệp luôn trân trọng đặt vào nơi bí mật nhất của bộ não, để mỗi ngày đem ra ngắm nghía, để vỗ về cô vào giấc ngủ mỗi đêm.

Giọng em thì ngọt, nhưng sao ý tứ sắc quá

"Đâu, người yêu bạn đâu, không đến cùng Trang à?"
"Bọn tớ... vừa chia tay rồi. Anh nói hết tình cảm... nhưng Trang thì còn..."

Nửa sau câu nói ấy như là lời thì thầm, không ngoan ngoãn nhảy vọt ra khỏi miệng Trang trước khi cô kịp nhận ra điều gì. Để rồi giây tiếp theo lại là một khoảng lặng, Trang lặng im vì không biết phải nói tiếp điều gì, hay phải giải thích thế nào về lời bộc bạch quá đỗi thân thiết vừa rồi với người đã 5 năm không trò chuyện. Còn Diệp, cô lặng im vì không làm sao xử lý được đống rối bời trong tim, một tiếng nổ  sau lời nói của Trang, làm cho mảnh tim khô cứng như khối bê tông vừa được vá víu tạm bợ nay lại đổ sập một lần nữa.

Mà mảng bê tông này, nay cũng không thể vì em mà xanh lại. Diệp Anh nhận ra là mình không còn cảm nhận được nỗi đau nữa, cô trơ ra, để mặc cảm xúc bỏ lại mình rời đi.

Đã từng có một người trong quá khứ nghĩ mình nắm giữ được cả thiên hà trong khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của em. Đã từng có một người nguyện làm tất cả vì em. Từng có một người được nắm đôi bàn tay của em, được ôm gọn em vào lòng thủ thỉ sau một ngày mệt nhoài, từng có một người nhìn thấy duy nhất hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt của em.

Cũng từng có một người nhìn thấy được nét tinh nghịch, thấy nụ cười của em bên một hình bóng khác. Từng có người đắng ngắt đầu môi nhìn em xinh đẹp rạng rỡ qua lăng kính của người em hết mực yêu thương. Nhìn em được nắm tay công khai, được tặng hoa mỗi tối, được cười-được khóc trong cái ôm không phải từ mình.

Để rồi hôm nay, nghe thấy lời kết thúc từ chính miệng em nói, kết thúc cuộc tình cô nghĩ mình đã đặt cược hết thảy trái tim mà buông tay, mà chọn cách vĩnh viễn lùi về sau để mong em hạnh phúc

Nhưng rồi, người ấy không thể mang lại hạnh phúc cho em, người ta bỏ lại bảo vật mà cô dành cả đời để trân trọng.

Nhưng trái tim xước xát của Diệp Anh, nay làm sao còn đủ nguyên vẹn để mà yêu em....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net