Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm Triệu Vô Cực có chút mơ hồ. Cũng khó trách hắn, mặc dù nhờ vào hồn lực tinh thuần cố ngăn không cho độc lan tràn.

Áo Tư Tạp tròn xoe cặp mắt: " Ngươi là ai? Như thế nào lại vào Sử Lai Khắc học viện chúng ta, mà lại còn biết đến tên ta? "

" Hỗn láo, ngươi muốn bị phạt à? Ta là Triệu Vô Cực! ". Triệu Vô Cực giận dữ, hơi thở hỗn loạn, suýt chút nữa đã phun máu ra.

Giờ đây vị đại gia được gọi là sư phụ này chỉ muốn nhanh chóng xử lý thương tích, sau đó uy hiếp mấy đứa nhỏ, ngăn cản chuyện xấu truyền ra ngoài, nếu không, Bất Động Minh Vương hắn sau này sao còn dám lăn lộn giang hồ.

" A..." Áo Tư Tạp rất muốn hỏi một chút, thực lực Triệu Vô Cực hắn biết rõ, lại sao bị thê thảm mức này. Nhưng hắn rất nhanh thấy được ánh mắt của Đái Mộc Bạch. Là người thông minh, Áo Tư Tạp lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, thể hiện như không có gì xảy ra, đi tới Triệu Vô Cực, bỏ qua hương tràng vừa rồi, đồng thời ngân xướng lên một tràng chú ngữ, mà mọi người chẳng biết là giọng khóc hay cười.

" Lão tử là gốc của hương tràng. " Mặc dù bản thân Áo Tư Tạp nhìn qua không bỉ ổi, nhưng khi hắn nói câu này thì vẻ hèn mọn không giấu đâu được.

Một cây hương tràng nhỏ xíu như ngón út xuất hiện trong không trung, hắn bắt lấy rất nhanh rồi đưa cho Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng không khách khí, nuốt toàn bộ hương tràng. Sắc mặt nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Đái Mộc Bạch cố nén cười, đi về bên Chu Trúc Thanh, lập tức thu hút ánh mắt mãnh liệt của Tru Chúc Thanh.

Chu Trúc Thanh thương tích không nhẹ, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói cho Đái Mộc Bạch, ngươi mà để cho vị Hương Tràng thúc thúc kia lại đây, ta sẽ giết chết ngươi.

Đái Mộc Bạch ra vẻ bất đắc dĩ, hướng nàng lắc đầu: " Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi ăn thứ này đâu. Ta thiệt không có cách mà. "

Chu Trúc Thanh mắt trở nên sắc lạnh, nhắm lại, không thèm nhìn Đái Mộc Bạch.

Ăn hương tràng của Áo Tư Tạp xong, mặt Triệu Vô Cực có chút khởi sắc, quần áo trên người do chiến đấu đã bị rách tả tơi, hắn trực tiếp xé một mảng đưa lên chùi vệt máu trên mặt.

Tác dụng của hương tràng Áo Tư Lạp còn có tác dụng giải trừ trạng thái bất thường, hai loại tác dụng của hương tràng đều hiệu quả. Nhưng độc tố của Tang Niệm cứ lì lợm la liếm không chịu rút. Chỗ vết thương còn thấy tím lên.

" Triệu Sư Phụ, chúng ta có được tính đã vượt qua đợt kiểm tra này không? " 5 gã thí sinh đứng bên, chỉ có mình Trữ Vĩnh Vinh lên tiếng hỏi.

Triệu Vô Cực quay đầu nhìn lại, chính mình đã được hương tràng chữa lành, tức giận hừ một tiếng: " Nhóm các ngươi vượt qua kiểm tra. "

Hắn lúc này không muốn ở lại, vừa bực mình vừa buồn cười, quay người bước đi.

" Chờ đã. "

Nghe thấy Tang Niệm kêu bọn họ đều nhìn về phía cô. Triệu Vô Cực hung hăng trừng mắt với cô.

" Ngươi còn muốn gì!?? "

Tang Niệm bước tới đưa tay ra. Trong lòng bàn tay là một hạt châu nhỏ màu đỏ. Cô đưa đến trước Triệu Vô Cực.

" Ăn vào sẽ giải được độc. "

Triệu Vô Cực nhìn nhìn cô rồi cũng thuận theo cầm lấy nuốt vào. Tức thì hắn liền cảm thấy mấy chỗ đau nhức dần dịu xuống. Bằng mắt thường có thể thấy vết thương mất đi màu tím.

Triệu Vô Cực nhíu mày nói: "Mộc Bạch, ngươi lo cho bọn họ nhập học đi. "

Bỏ lại lời này, Triệu Vô Cực xoay người đi.

Nhìn Triệu Vô Cực đi xa rồi lại nhìn Đường Tam đang đỡ Tiểu Vũ. Chu Trúc Thanh yếu ớt được Tang Niệm ôm lấy. Trữ Vinh Vinh thì đứng kế bên quan tâm. Hắn nhịn không được hỏi: " Hôm nay Triệu sư phụ làm sao vậy? Đại di mụ tới sao? Sao lại phát tiết lên mấy người tân sinh này vậy? "

Đái Mộc Bạch giận dữ nói: " Có giỏi thì nói to thêm chút nữa, để cho Triệu sư phụ nghe được mới hay! Ông ta bây giờ đang một bụng tức giận, nộ hỏa không biết tìm ai để phát tiết đó. Cái gì mà đại di mụ, ta xem chính ngươi mới đến tìm đó. Một tháng ba mươi ngày ngươi đều đi tìm đủ, tháng hai có 28 ngày lại muốn thêm hai ngày cho đủ hả? "

Áo Tư Tạp có chút ai oán nói: " Không nên nói thô tục như vậy có được không, nơi này còn có nữ tử mà. "

" Hay. Hỗn đản nhà ngươi, đại hương tràng thúc thúc, tại địa phương này, có thể thiếu sắc đuợc chăng? Chúng ta trước mặt bọn họ nói thẳng, còn có nhiều lần như vậy nữa. "

Đái Mộc Bạch đi đến định giúp đỡ bế Chu Trúc Thanh nhưng lại bị nàng ta cự tuyệt. Chu Trúc Thanh gắt gao nắm lấy y phục cô. Tang Niệm nhìn nàng ta rồi đưa tay bế lên. Bị bất ngờ Chu Trúc Thanh liền vòng tay ôm cổ cô.

Tang Niệm đánh mắt về phía Đái Mộc Bạch: " Dẫn đường. "

Cuối cùng Đái Mộc Bạch đành đi trước dẫn một đám người tới ký túc xá. Đường Tâlam ở cùng Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh ở chúng, cuối cùng là cô cùng Chu Trúc Thanh.

Mặc dù bị thương nhưng Tang Niệm vẫn dư sức bế Chu Trúc Thanh về tận giường.

Chu Trúc Thanh hơi hé mắt thì thào: " Cảm ơn. "

Tang Niệm không nói gì chỉ vỗ nhẹ đầu nàng ta. Dù sao thì tính ra Chu Trúc Thanh cũng chỉ đáng tuổi con cháu của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net