Chương 13: Lớp Trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Riin

Trương Siêu cười nhạo hai tên nhóc con này, cái quái gì vậy, lão tử còn không tin có chuyện ác này! Ông vỗ bàn một cái, quát: "Tôi nói hai cậu ngồi cùng bàn là ngồi cùng bàn, muốn đánh nhau thật phải không, nếu vậy thì đến phòng làm việc của tôi mà đánh!"

Phương Du sắc mặt đen thui, khóe miệng cậu giật giật, không nói gì nữa ngồi thụp xuống, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

Trì Hoài cũng bất đắc dĩ chậm rãi xách cặp sách đi đến bên cạnh Phương Du, ném cặp sách lên bàn, hờn dỗi nằm trườn trên bàn chơi điện thoại, sắc mặt xem ra cũng không khá hơn là bao.

Các bạn học đều cẩn thận nhìn lại phía sau, hai A đối chọi quyết đấu, khu vực xung quanh bọn họ chắc chắn rất rất nguy hiểm, cho nên Trương Siêu đã sắp xếp như vậy các bạn học ngồi phía trước Phương Du sợ muốn chết đứng lên muốn tìm chỗ ngồi một lần nữa.

Lâm Dật liếc nhìn hai người, nhún nhún vai, tiến lên vỗ vai hai bạn học ngồi trước, "Này anh bạn, thiếu người ngồi cùng bàn không? Chúng ta cùng ngồi đi."

Thượng Vũ gan hơi nhỏ, cậu ta bị Lâm Dật vỗ một cái suýt chút nữa nhảy dựng tại chỗ, cậu ta chớp chớp mắt, hơi do dự, "Không... Không tốt lắm đâu."

"Haiz, có gì mà không tốt chứ? Cậu là Alpha à?" Lâm Dật đẩy cậu ta ngồi xuống ghế, nghiêng đầu hỏi.

"Không phải." Thượng Vũ lắc đầu, "Tôi chỉ là Beta bình thường thôi."

"À à, vậy là tốt rồi, tôi là Omega, cậu là Beta, cậu nói xem không phù hợp chỗ nào?" Lâm Dật nhìn Thượng Vũ nháy mắt một cái, bĩu môi nói: "So với hai A phía sau, chúng ta quả thực là tổ hợp trời sinh."

"Tiểu Lâm tử cậu đừng quấy rối." Trì Hoài giơ chân lên đạp ghế Lâm Dật một cái.

Thượng Vũ sợ tới mức rụt cổ, cậu ta lén liếc nhìn ra phía sau, học sinh đứng nhất đang nằm sấp ngủ trên bàn, có vẻ như không có ý muốn đánh nhau, cậu ta nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ xoay người ôm cặp sách.

Lâm Dật khoác vai Thượng Vũ, "Người anh em đừng sợ, nếu hai A phía sau mà đánh nhau thì tôi sẽ xách chân hai bọn họ ném ra cửa sổ ngay."

"Không, không dám." Thương Vũ rùng mình một cái, cậu ta đứng lên muốn đổi lại chỗ một lần nữa.

Nhưng vừa bị Lâm Dật quấy rầy một hồi xong, các bạn học đã chọn được chỗ ngồi hết rồi, Thượng Vũ có chút mờ mịt nhìn xung quanh.

"Bạn phía sau kia, đứng lên làm gì? Có chuyện gì thì em cứ nói, đừng có rụt cổ như thế, làm như tôi sẽ ăn thịt em vậy." Trương Siêu đưa tay chỉ Thượng Vũ.

Thượng Vũ luống cuống tay chân ngồi lại, lắc đầu: "Không, không có gì thưa thầy."

Trương Siêu thu lại ánh mắt, "Được rồi, bây giờ là mục thứ ba của buổi hôm nay, tôi cần chọn đại biểu môn của chín môn học ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, vật lý, hoá học, chính trị, sinh học, lịch sử và địa lý, cộng với một lớp phó thể dục, một lớp phó học tập, một lớp phó lao động, một lớp trưởng và một lớp phó."

Đoạn này ông nói rất nhanh, các bạn học nghe xong đều ngơ người, còn chưa kịp phải ứng thì đã nghe thấy Trương Siêu nói: "Được rồi, các em tự đề cử nhé."

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, thành thật mà nói, đối với lớp trưởng thì ai cũng có chút muốn làm, nhưng lại không muốn là người đầu tiên tự đề cử bản thân, súng bắn chim đầu đàn(1) mà, nếu thầy không đồng ý thì có hơi xấu hổ.

(1) súng bắn chim đầu đàn: người nổi tiếng hay tài giỏi thường bị ghen ghét.

Ngay khi mọi người đang cúi đầu suy nghĩ, một giọng nói vang lên, "Thưa thầy, em nghĩ em có thể đảm nhiệm được lớp phó thể dục."

Trương Siêu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, vừa đứng lên chính là nam sinh sợ đầu sợ đuôi kia, ông gật gật đầu nói: "Em tên là Thượng Vũ đúng không, ừm, không tệ, có can đảm đứng lên tự đề cử, rất có dũng khí, vậy bây giờ em chính là lớp phó thể dục."

"Cảm ơn thầy." Thượng Vũ gật gật đầu, ngồi trở lại chỗ của mình.

Lâm Dật huých cùi chỏ vào Vượng Vũ, nhỏ giọng nói: "Lợi hại lắm, lớp phó thể dục."

Thượng Vũ cười cười, "Bố của tôi là giáo viên thể dục, tôi cũng rất thích thể thao."

Lâm Dật gật đầu, y quay sang nhìn Trương Siêu, giơ tay, "Thưa thầy, em cảm thấy em có thể đảm nhiệm đại biểu môn ngữ văn, thành tích văn của em rất tốt, hơn nữa hồi trung học cơ sở em cũng từng là đại biểu môn này."

Có hai người kia dẫn đầu, bầu không khí lớp bắt đầu trở nên sôi nổi, đại biểu chín môn học cũng được chọn xong, ba ủy ban cũng được chốt, chỉ còn lại lớp trưởng và lớp phó.

Trương Siêu nhìn mọi người, xem xét một hồi rồi điểm danh, "Không có ai tự tiến cử lớp phó và lớp trưởng, vậy thì dựa vào thành tích lần này đi, Phương Du, em sẽ là lớp trưởng của lớp, còn Trì Hoài, em sẽ là lớp phó."

Phương Du ngẩng đầu lên khỏi bàn, định mở miệng từ chối, còn chưa nói được tiếng nào thì Trì Hoài bên cạnh đã trả lời.

"Thưa thầy, em cho rằng thế này không công bằng." Trì Hoài giơ tay phản đối.

Trương Siêu nhướng mày nói: "Ồ? Cho tôi biết lý do của em."

Trì hoài liếc mắt nhìn Phương Du, "Không có lý do gì, em và Phương Du hiện tại đang tranh giành vị trí thứ nhất toàn trường, phân chức lớp trưởng, thầy không thể bằng một bài thi chia lớp mà xác định em kém hơn Phương Du được, huống hồ em chỉ thấp hơn cậu ta có một điểm."

Phương Du nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi hơn.

Quả thực từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có hứng thú với vụ tranh cử lớp trưởng khoa trương như thế này, Phương Du thuộc loại người không động chạm gì đến cậu, cậu có thể suy nghĩ viển vông, tựa như một vị tiên "không để ý đến chuyện bên ngoài", thế nhưng nếu có người hết lần này đến lần khác động chạm gì đến cậu, cậu khẳng định cứng đối cứng, quyết không nhượng bộ.

Trì Hoài nói vài câu nói đó đã thành công đánh thức sự ngang bướng bên trong cậu trỗi dậy, vì vậy vốn là muốn từ chối làm lớp trưởng nhưng khi thấy bạn cùng bàn đắc ý như thế, lời đến khóe miệng liền thay đổi, "Tranh cử lớp trưởng không phải nói vài ba câu là người đó là ai, thưa thầy, em nghĩ cần phải để các bạn cùng lớp bỏ phiếu bầu chọn."

Trương Siêu nghe xong vui vẻ hẳn lên, hai trò này giống như những đứa trẻ ba tuổi vậy, một điểm cũng chi li tính toán nửa ngày trời. Tuy nhiên, tinh thần "có can đảm phấn đấu, không chịu lép vế" của hai trò này cũng xứng đáng được tuyên dương. Ông lập tức gật đầu, "Là đứng thứ nhất và thứ nhì nhưng tinh thần không bằng lòng với thực tại có can đảm cạnh tranh của các em rất đáng quý, việc bạn học Trì Hoài không cam lòng lép vế tụt lại phía sau cũng đáng để học hỏi."

"Nên là vậy, nên là vậy." Trì Hoài vừa được cho chút ánh mặt trời liền sáng lạn, Trương Siêu vừa khen hắn vài câu liền đắc ý đứng lên cúi đầu với các bạn học.

Khóe miệng Lâm Dật giật giật một cái, không cam lòng lép vế cái rắm, đại thiếu gia họ Trì này chỉ đơn giản là không quen bị người khác đè dưới chân, cũng chỉ là thể diện mà thôi.

Phương Du được khen cũng có chút xấu hổ, cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nói lời nào.

Dù sao thì cậu cũng không có năng lượng tích cực "không hài lòng với hiện tại, dũng cảm phấn đấu" gì đó, chỉ là vì cậu không thể chịu đựng được việc Trì Hoài cứ đối chọi gay gắt với mình.

Ánh mắt Trương Siêu đặt ở trên người hai thiếu niên một hồi, một thiếu niên hết sức lông bông, một kiêu ngạo ương bướng, cây kim so với cọng râu, hai đứa trẻ này thật đúng là... Một lời khó nói hết.

"Được rồi, như vậy đi," Trương Siêu im lặng một lúc rồi nói, "Khoá huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu vào ngày mai, bảy ngày. Giai đoạn tranh cử của hai em sẽ trong kì huấn luyện quân sự này, trong bảy ngày này, các bạn cùng lớp sẽ có thể dựa trên các phương diện biểu hiện của hai em để chấm điểm, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc tôi sẽ dựa trên điểm của hai em đạt được phân lớp trưởng."

"Đồng ý." Trì Hoài gật đầu.

"Vâng." Phương Du đáp lời.

Trương Siêu xoa xoa tâm lông mày, có chút mệt mỏi, lớp học có hai A, lại còn là hai A đối chọi khắc nghiệt như vậy, ông có thể đoán trước được rằng ba năm sau này con đường dạy học sẽ gà bay chó chạy lắm đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC