Chương 21: Đối chọi nhưng vẫn liếc mắt đưa tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Đối chọi nhưng vẫn liếc mắt đưa tình

Editor: Riin

Phương Du nằm trên tảng đá đến hơn hai giờ mới dậy, cậu sửa sang lại quần áo, từ phía tây căn cứ trở về.

Vị trí huấn luyện quân sự của lớp một là ở phía bắc sân tập, khi Phương Du chậm rãi bước đến thì đã có hơn một nửa số người tập hợp, mọi người người đứng người ngồi, hai ba người tụ tập tán gẫu, thấy Phương Du đi tới, tất cả đều tươi cười chào hỏi với cậu.

"Anh Du buổi chiều tới sớm ghê ha."

"Chào buổi chiều nha anh Du."

Phương Du tính tình có phần thu mình, từ nhỏ đến lớn quan hệ với bạn học không lạnh không nhạt, sau khi lên cấp ba đột nhiên có nhiều người chào hỏi cậu như vậy, cậu xấu hổ đến mức bước đi không được tự nhiên cho lắm.

May mắn thay, các bạn học chào hỏi xong thì tiếp tục quay ra nói chuyện phiếm, Phương Du thở phào, cậu ngồi xuống dưới bục quốc kỳ, lẳng lặng nhìn các bạn học lớp một đùa giỡn.

Phương Du  hai tiếng đồng hồ không quay về ký túc xá, Trì Hoài thì hai tiếng đồng hồ ngồi khô trên giường.

Một giờ năm mươi báo thức của bạn cùng phòng vang lên, Trì Hoài lau mặt xuống giường, hắn liếc nhìn giường trên một cái, khẽ cau mày, mặc áo khoác rồi rời khỏi ký túc xá.

Đến mức đó sao? Không phải chỉ là đánh nhau một trận thôi sao? Buổi trưa ngay cả ký túc xá cũng không về? Cứ như vậy không thèm nhận lỗi với hắn luôn sao? Đm nó, cắn người chính là cậu ta, OK?

Trì Hoài lửa giận phừng phừng, bay như gió đến sân tập, liếc mắt nhìn Phương Du ngồi dưới quốc kỳ. Hắn nổi giận đùng đùng đi qua bên đó, muốn hỏi tại sao buổi trưa Phương Du không trở về ký túc xá.

Kết quả vừa đi được vài bước, tiếng còi vang lên, giáo quan Bùi yêu cầu mọi người tập hợp đứng thành hàng.

Trì Hoài dừng bước, thấp giọng văng tục, liếc nhìn Phương Du, chỉ có thể quay trở lại đứng xếp hàng.

Huấn luyện quân sự cấp ba đơn giản chỉ là đứng trong tư thế quân nhân, đánh quyền anh quân đội (Boxing quân đội), bài tập đã tập đi tập lại nhiều lần, đi không nổi thì đi lại, học không được thì làm một tư thế đến hơn chục lần.

Vào cuối hè thời điểm hai, ba giờ chiều là nóng nhất, trên sân tập không có chỗ nào tránh được nắng, năm mươi người đứng tư thế quân nhân phơi nắng giữa sân tập, đồng phục huấn luyện quân sự thông khí kém, mặc lên người như một cái lồng hấp lớn.

Xét thấy trong lớp có Omega, giáo quan Bùi nới lỏng điều kiện, anh ta vỗ tay một cái nói, "Nếu không thể kiên trì nổi thì có thể báo cáo đi sang một bên nghỉ ngơi, có thể kiên trì thì tiếp tục đứng hai tiếng đồng hồ."

Vừa nói xong lời này, học sinh trong lớp đều giơ tay báo cáo, không được năm phút đồng hồ, mọi người đã đi hết chỉ còn lại hơn mười mấy học sinh.

Phương Du đứng một lúc thì cảm thấy hơi mệt, đang định từ bỏ đi nghỉ ngơi thì Trì Hoài đứng ở hàng cuối cùng lên tiếng, "Báo giáo quan, em xin được đứng cạnh Phương Du."

Phương Du khóe miệng giật giật, cậu có dự cảm, con cún này lại định gây chuyện đây mà.

Quả nhiên, lúc giáo quan Bùi nhìn về phía Trì Hoài thì vị này dường như là sợ các bạn học không biết mình nói mà hét to lên, "Em muốn cạnh tranh với Phương Du xem ai là người đứng lâu nhất, người thắng sẽ được cộng điểm."

Trong khoảnh khắc, Phương Du thực sự muốn lao đến hàng sau đánh Trì Hoài một trận.

Giọng nói của Trì Hoài đã thu hút các bạn học đang nghỉ ngơi bên cạnh, các bạn học vốn còn kiên trì lúc nãy giờ đã bỏ cuộc, rất tự giác tặng sân khấu cho hai A này.

"Phương Tiểu Du," Trì Hoài lắc lư đi đến bên cạnh Phương Du, "Cậu dám đấu không?"

Phương Du quay đầu nhìn về phía Trì Hoài, nghiến răng nặn ra một câu, "Con m* nó cậu muốn đánh nhau thì nói thẳng."

Vừa dứt lời, Phương Du đã thấy Trì Hoài vẻ mặt ngây thơ vô tội giơ tay, "Báo cáo giáo quan, Phương Du muốn đánh nhau với em, cậu ấy tư tưởng không đứng đắn, muốn trừ điểm..."

"Đấu, tôi đấu với cậu." Phương Du ngắt lời Trì Hoài, cậu nghiến răng hàm, giương mắt nhìn Trì Hoài đối diện.

Trì Hoài cười đắc ý, hắn và Phương Du đứng đối mặt với nhau, giáo quan Bùi thổi còi một tiếng, trận đấu bắt đầu.

Sân trường tĩnh lặng chỉ còn tiếng ve kêu, các bạn học lớp một hô hấp nhẹ nhàng.

Lâm Dật đứng một nhìn ánh mắt Phương Du, hai chân mềm nhũn, Phương Du hiển nhiên đang cố chống cự lại muốn tẩn Trì Hoài điên cuồng một trận, ánh mắt có chút hung dữ, giống như ngoài khơi trước cơn bão, nhìn có vẻ bình lặng nhưng thực ra lại đầy sóng gió.

Những bạn học vây xem đều cảm nhận được ý đồ muốn tấn công tiềm ẩn của Phương Du.

Trì Hoài cười lưu manh nhìn Phương Du đối diện, thản nhiên kiên định tiếp nhận ánh mắt của đối phương.

Lâm Dật liếm đôi môi khô khốc, nuốt xuống.

Dưới cái nắng hè chói chang như thiêu như đốt, hai A lặng lẽ đối đầu, một người dè dặt lạnh lùng, một kiêu ngạo tùy ý, trời sinh một cặp, hoàn hảo, không thể chia lìa, ngoại trừ đối phương thì bất cứ ai đứng cạnh họ đều không thích hợp.

Loại cảm giác này, thật là đáng sợ.

Lâm Dật hít một hơi thật sâu, hai người này đều là Alpha, nhưng y có thể nhìn ra được cảm giác ăn khớp không chút xa cách và xứng đôi trên người họ, hơn nữa loại cảm giác xứng đôi này càng thêm mãnh liệt khi hai người từ từ đến gần đối phương.

Ngay lúc hai người đang đối chọi gay gắt, thì bức ảnh chụp cảnh đối đầu trong tư thế quân nhân đã được đăng tải lên diễn đàn vào khoảng hai giờ ba mươi. Chủ lầu chính là người đã đăng bài "Hai A yêu nhau lắm cắn nhau đau, đoán xem ai trên ai dưới", bài post này được đăng vào ngày 30 tháng 7, hiện tại vẫn được ủng hộ, được đánh dấu HOT màu đỏ, và bài post phổ biến "Hai A lại đánh nhau" lần lượt đưa giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội lên hàng đầu.

Vị bạn học đăng bức ảnh này, có ID là Hoài Cẩn Ác Du(1), cái tên nhìn có vẻ thú vị.

Ảnh chụp rất tốt, được chụp từ góc nghiêng sườn mặt của hai người, Phương Du bên trái, Trì Hoài bên phải, cả hai đang nhìn nhau, bối cảnh là đường đua nhựa ám sắc đỏ.

Lầu dưới liên tiếp kêu gào tiếng thét chói tai.

Hoài Cẩn Ác Du: văn gốc là 淮瑾握瑜, câu gốc là  怀瑾握瑜: ý nghĩ chỉ lòng mang ngọc cẩn, tay mang ngọc du (ngọc cẩn, ngọc du là những loại ngọc xưa đẹp), qua đó ám chỉ người có đạo đức và hoài bão cao đẹp. (Theo Lữ Khách)
        淮 và 怀 phát âm giống nhau đều là ‘huái’

"Người ngay thẳng không nói lời mờ ám, cầu hai người kết hôn ngay tại chỗ!!"

"Tuyệt vời, mọi người có chắc họ thật sự chỉ là đối thủ cạnh tranh thôi???"

"Tui từ bài đang Hai A đánh nhau tới, tui bầu phiếu mà cảm giác như bị hai bọn họ đút cẩu lương đầy mồm."

"Đậu má đối chọi gay gắt, chị em nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình kìa, lạnh lừng ném cẩu lương lên mặt tui."

Cả một bầu trời quỷ Tu La online, trên thực tế hai vị đang "liếc mắt đưa tình" kia vẫn nghiêm ngặt tuân thủ tinh thần "Cạnh tranh thì phải kiên trì đến cùng", đứng gần hai giờ đồng hồ cũng không nói lời dừng lại.

Cuối cùng giáo quan Bùi nhìn không nổi nữa liền thổi còi tuyên bố hòa.

Trì Hoài lau mồ hôi trên mặt, mở nắp trai, một hơi uống nửa trai nước, thở phào một cái nhìn Phương Du, "Ầy, Phương Tiểu Du, nếu giáo quan không hô ngừng thì cậu có thể kiên trì được bao lâu?"

Phương Du ném chai nước khoáng đã uống hết vào trong thùng rác, cậu suy nghĩ một hồi rồi nói, "Khoảng năm phút nữa."

"Đậu má, biết thế tôi đã không đồng ý với kết quả hòa vừa rồi." Trì Hoài rất hối hận, "Tôi ít nhất còn có thể cầm cự nửa giờ nữa."

Phương Du vẻ mặt như nhìn một tên thiểu năng liếc hắn, "Có bệnh à? Sao cậu không đứng từ giờ đến sáng mai luôn đi?" Cậu nói xong liền quay về đội, cùng các bạn học lớp một goose - step (kiểu đi không gập đầu gối).

Đứng trong tư thế quân nhân vẫn khá tiêu hao tinh lực, sau khi giải tán lúc sáu giờ, Phương Du mệt đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn, cậu ngậm ổ bánh mì rồi đi về ký túc xá.

Ký túc xá không có ai cả, hình như đã đi ăn cơm hết, Phương Du chỉ đơn giản là đi tắm rồi lên giường nằm, vốn định chơi điện thoại một chút nhưng vì buổi trưa không ngủ nên đầu vừa chạm đến gối mí mắt đã nặng trịch không mở nổi, chưa được năm phút đồng hồ cậu đã ngủ say.

Ngủ một giấc rất thoải mái, lúc Phương Du mở mắt thì bốn phía xung quanh đã tối om, cậu mở điện thoại bên cạnh gối lên, 23:15, đã nửa đêm, bạn cùng phòng đều ngủ say,  Kha Lâm giường bên vừa nghiến răng vừa nói mớ, Phương Du nghe một lúc cũng không rõ nói gì thì mặc kệ.

Cậu sạc pin điện thoại, đặt bên cạnh tường, lạt người định ngủ tiếp, nhưng mà nhắm mắt còn chưa được mấy phút cậu đã khó chịu vì tiếng sột soạt của giường dưới.

Cậu vén chăn lên, ló đầu xuống giường dưới nhìn, một bên nhỏ giọng nói, "Nửa đêm rồi cậu không ngủ đi còn lộn xộn cái gì?''

Trì Hoài cúi người lôi đồ đạc từ dưới gầm giường lên, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Phương Du, "Đánh thức cậu sao? Xin lỗi nha, lần sau tôi sẽ chú ý."

Phương Du liếc mắt nhìn Trì Hoài, ánh mắt rơi vào cái thứ đen thùi lùi dưới chân hắn, chớp chớp mắt hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Không nói cho cậu biết đâu." Trì Hoài nhướng mày, cười bí hiểm, hắn ngồi xổm xuống tiếp tục nghịch cái thứ đen thui kia.

"Xùy, ai thèm." Phương Du hừ lạnh một tiếng, cậu lại nằm xuống, kéo chăn trùm lên đầu.

Còn chưa qua một phút đồng hồ, Phương Du lại từ trên giường ngồi dậy, được rồi, cậu vẫn rất tò mò xem Trì Hoài đang làm gì, nằm trong ổ chăn lòng cực kỳ ngứa ngáy.

"Cậu rốt cậu rốt cuộc là đang làm gì vậy?" Phương Du mở đèn pin  điện thoại di động lên chiếu xuống, vừa chiếu đến một cái làm cậu ngẩn cả người.

Trì Hoài trên người mặc áo khoác quân sự đang khom lưng xỏ giày, bên cạnh là mọt chiếc túi du lịch lớn màu đen, căng phồng, không biết bên trong chứa thứ gì.

"Muốn biết không? Muốn biết thì xuống giường mặc quần áo đi theo tôi." Trì Hoài khoác ba lô lên lưng, đứng dậy nháy mắt với Phương Du.

Phương Du mím môi, cuối cùng thì sự tò mò cũng chiến thắng tất cả, cậu nhanh chóng mặc áo khoác huấn luyện quân sự, ba bước xuống giường.

Trì Hoài chỉ chỉ cánh cửa, "Chúng ta đến sân tập."

"Giờ này khóa cửa rồi, đi ra bằng cách nào?" Mí mắt Phương Du giật một cái, cậu cảm giác mình xuống giường là một quyết định hết sức tồi tệ.

"Đi được chứ, tôi có kinh nghiệm cạy khóa đầy mình, một cái cửa khóa có tính là gì." Trì Hoài nắm tay Phương Du không nói một lời đi ra ngoài.

Hai người lặng lẽ mò đến cửa chính ký túc xá, Phương Du ngạc nhiên, cửa chính ký túc xá đã được mở, ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào rơi trên mặt đất.

Trì Hoài đẩy cửa đi ra ngoài, vừa đi tới sân chơi vừa giải thích, "Không phải tôi mở cửa đâu, tôi mới phát hiện mấy ngày trước thôi."

"Phát hiện cái gì?" Phương Du hỏi. "Sau khi khóa cửa cũng sẽ có học sinh lẻn ra ngoài, người cũng không ít đâu." Trì Hoài quay đầu nhìn Phương Du nói, "Sau mười mọt giờ, trong sân tập đều có những cặp đôi đang hẹn hò, tôi không biết bọn họ mở cửa thế nào, nhưng dù sao thì mấy ngày nay cũng không bị giáo quan phát hiện.

Lúc Trì Hoài nói lời này hai người đã đi vào từ cổng phía bắc sân tập, Phương Du nghe xong liền muốn quay đầu.

Chơi cái gì chứ? Nửa đêm không ngủ lại đi xem người ta hẹn hò? Có bệnh chắc.

"Nè, cậu về làm gì?" Trì Hoài kéo cậu lại, "Bọn mình cũng có phải đi hẹn hò đâu, tôi dẫn cậu đến một nơi xem đồ hay ho, chắc chắn sẽ kinh diễm đến mức cậu không nói được lời nào luôn."

"Cậu không phải kéo tôi đến đây để xem các cặp đôi hẹn hò?" Phương Du mím môi một cái, cậu quay đầu nhìn về phía Trì Hoài hỏi.

"Hẹn hò có gì hay ho mà nhìn? Tôi không có hứng thú cái đó." Trì Hoài vẻ mặt ghét bỏ.

"Được rồi, đi nhanh đi." Phương Du gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net