Chương 24: Đánh nhau với con hiệu trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Riin

Đối diện với chiếc cổ trắng như tuyết khiến tâm trí hắn rối bời, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, các bạn học xung quanh quá thích thú với tình huống này, cách bọn họ ba bước chân la hét ầm ĩ.

Trì Hoài liếm môi, từ từ tách tay Phương Du ra khỏi cổ áo của mình, cơ thể hơi lui về sau.

"À thì... bạn học Phương Du này," Trì Hoài ấn lại mu bàn tay Phương Du, phòng ngừa đối phương đột nhiên tập kích, "Vừa rồi là ngoài ý muốn thôi... Tôi chỉ là... Oái! Đừng đánh vào mặt!"

Chưa kịp nói xong, Phương Du đã lao tới tung nắm đấm về phía Trì Hoài, suýt chạm vào người thì Trì Hoài ôm mặt, bảo vệ mặt quan trọng nhất nên cánh tay và phần bụng bị đánh trúng không ít.

"Phương Du! Trì Hoài! Hai người các cậu làm trò gì đây!"

Đang đấm nhau túi bụi, một tiếng rống như cầu vồng xuyên thủng bầu trời vang lên, đứng sau cậu có rất nhiều người: Giáo quan Bùi, lão Trương chủ nhiệm, còn có... hiệu trưởng Nhất Trung Tần Thành.

Lãnh đạo nhà trường đều có mặt, chỉ thiếu mỗi giáo đạo chủ nhiệm (1), người vừa nói chính là chủ nhiệm lớp cậu.

(1) giáo đạo chủ nhiệm: trong hệ thống giáo dục Trung Quốc chỉ chức vụ quản lí học vụ, giáo vụ như tuyển dụng, đảm bảo chương trình, kế hoạch dạy học, trực tiếp báo cáo với hiệu trưởng, mà bởi vì đã có chức vụ hiệu trưởng, giáo đạo chủ nhiệm thông thường chỉ như người phát ngôn của hiệu trưởng, khó phát huy vai trò vốn có.

Vì không có chức vụ nào tương ứng trong hệ thống giáo dục VN nên mình sẽ để luôn Hán Việt.

Phương Du do dự một chút, thả lỏng cổ áo Trì Hoài ra, buông lỏng hai tay đứng một bên cúi đầu nhận lỗi: "Thưa thầy, em sai rồi."

Trì Hoài xoa xoa cánh tay, khuôn mặt nhăn như mướp đắng, từ dưới đất đứng dậy oán trách, "Phương Tiểu Du không phải tôi chỉ mới sờ mặt cậu có chút thôi mà sao cậu đánh tôi như vậy?"

Lúc đánh nhau hắn quay lưng về phía chủ nhiệm bọn họ, đứng lên cũng không để ý đằng sau, cho rằng chỉ có mỗi chủ nhiệm lớp vì vậy lại càng phối hợp nói thêm mấy câu, "Cậu cũng không phải là thiếu nữ, sờ mặt cậu có xíu thôi, mà cậu đã coi như mất miếng thịt, rồi còn cắn tôi, đánh tôi..."

"Khụ khụ!"

Đứng ở sau lưng Trì Hoài là mẹ hắn ho khan cắt ngang.

Trì Hoài sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, trợn tròn mắt: "Mẹ?"

Giọng nói không lớn, nhưng âm điệu mạnh mẽ.

Lúc này mỗi người một biểu cảm khác nhau, kết hợp với âm nhạc trên sân khấu đã dựng lên một vở kịch tuyệt vời 'Con trai hiệu trưởng không biết xấu hổ miệng chạy xe lửa quấy rối bạn học A'

Môi mỏng của Phương Du khẽ nhúc nhích, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ Hoài một chút, lại phát hiện bà đang nhìn về phía mình, ánh mắt khẽ động, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lưu Vân là lần đầu tiên gặp Phương Du, thành thật mà nói, lúc trước phân tích bài thi toán, bà cho rằng cậu là một đứa bé hướng nội ít nói, nhưng vừa rồi thấy Phương Du vung vài nắm đấm mạnh như vậy, hình tượng hiền lành ngoan ngoãn bình tĩnh trong lòng bà trực tiếp tan nát.

Hình tượng tan nát nhưng ngược lại lại làm cho mẹ Hoài càng hứng thú với Phương Du, bà cảm thấy thực chất bên trong cậu là một loại cá tính kiên cường, giống như Vân Tùng mọc ở vách núi nhưng vẫn không thể bị giông lốc kịch liệt phá hủy.

Đương nhiên căn bản là Phương Du không biết những ý nghĩ này của mẹ Hoài.

Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc biểu diễn xa xa trên bãi tập.

"Nói cách khác," mẹ Hoài phá vỡ yên lặng, bà liếc thằng con trai nhà mình, "Các em đánh nhau là vì hành vi của Trì Hoài quá đáng?"

Phương Du lắc đầu, "Không, ban là do em trêu cậu ấy lúc biểu diễn."

"Biểu diễn?" Mẹ Hoài ngạc nhiên, bà hỏi.

"Lúc bọn em huấn luyện quân sự..." Phương Du nói.

"Mẹ, à không hiệu trưởng Lưu, hai bọn em đánh nhau khá nhiều, sổ sách căn bản..." Trì Hoài bên cạnh giải thích.

"Để bạn học Phương Du nói xong đã." Mẹ Hoài nhíu mày quát lớn, bà quay đầu liếc Trì Hoài, sao con trai nhà mình lại không tôn trọng người khác như vậy, tùy tiện cướp lời người ta?

Trì Hoài ngoan ngoãn im miệng, nhìn sang phía Phương Du.

Phương Du im lặng một hồi, cậu hít sâu mấy lần, ngẩng đầu nhìn mẹ Hoài nói: "Bạn học Trì Hoài nói không sai, từ lúc nhập học tới giờ, bọn em đã đánh nhau rất nhiều lần, không rõ ai đúng ai sai."

Lão Trương và giáo quan Bùi không hẹn mà cùng đen mặt, cuối cùng là đánh nhau bao nhiêu lần, hai người họ là người rõ nhất.

Mẹ Hoài sau khi nghe xong gật gật đầu, bà suy nghĩ một hồi, giương mắt nhìn về phía Phương Du nói: "Lúc trước hai em đánh nhau vì lý do gì tôi không truy cứu, nhưng lần này là vì em trêu chọc Trì Hoài lúc biểu diễn, mà bản thân hành vi của Trì Hoài cũng không tốt, cho nên mới dẫn đến việc hai em đánh nhau ở sân tập."

"Căn cứ vào điều 38 của 'Quy tắc ứng xử của học sinh trung học', nếu học sinh có mẫu thuẫn mà giáo viên không kịp thời hoà giải mà dùng đến biện pháp bạo lực để giải quyết thì nhà trường sẽ trừng phạt thích đáng, vậy nên, tôi phạt hai em mỗi em viết bản kiểm điểm 500 chữ và bị trừ 0,5 điểm học phần, nếu sau này các em có biểu hiện tốt thì sẽ cộng lại điểm đã bị trừ cho các em." Mẹ Hoài dừng lại nhìn hai người rồi nói tiếp, "Cách xử lý này hai em có đồng ý không?"

"Đồng ý ạ." Phương Du gật gật đầu, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ Hoài, môi mỏng mấp máy.

Giáo viên này... dường như không giống với những giáo viên trước đây cậu từng gặp.

"Đồng ý ạ." Trì Hoài cũng gật đầu.

Mẹ Hoài gật gật đầu, bà đi tới trước mặt hai người, lần lượt giơ tay vỗ vỗ vai bọn họ, nghiêm túc nói: "Mục đích không phải là phạt, bản kiểm điểm cũng không cần viết quá nhiều, tôi không hy vọng sẽ đọc được những câu sáo rỗng đấy." Bà nói xong liền quay đầu rời đi.

Tất cả giáo viên đều rời đi, Phương Du thở phào một hơi, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, bây giờ là giữa trưa, mười một giờ năm mươi, buổi biểu diễn bên kia sân tập còn chưa kết thúc, một giờ ba mươi chiều phải đến lớp học dọn sách, còn phải đăng ký chỗ ở.

Huấn luyện quân sự bảy ngày cũng chưa có bữa trưa nào ngon miệng, vì vậy Phương Du quyết định sẽ ăn gì đó ngon một chút, nếu bây giờ cậu nhanh chóng rời khỏi trường thì vẫn có thể kiếm được một chỗ trong tiệm gà kho của lão Bách Phúc.

Nói thì không bằng làm, Phương Du lập tức quay đầu hướng cổng trường đi ra, đi đến cổng trường thì bị lớn tiếng gọi lại, "Anh Du, mày đi đâu đấy!"

"Gà kho." Phương Du tháo tai nghe xuống lắc lắc, "Đi cùng?"

"Đi thôi~" Kha Lâm giơ tay lên định khoác vai Phương Du, nhưng đến nửa trừng thì khựng lại, buông tay thở dài một hơi, "Tao quên mất chỉ có chó Trì mới được khoác vai anh Du thôi."

"Lăn đi." Phương Du đạp Kha Lâm một cái, "Mày có thể đừng nhắc đến cậu ta không? Tao không muốn gà kho còn chưa được ăn đã mất hứng rồi."

"Được được được!" Tay Kha Lâm giơ lên biểu thị "OK", cậu ta và Phương Du sóng vai đi ra khỏi trường học.

Hai bên đường Tư Nguyên đều trồng mận và hoa anh đào trắng hồng, hoa đã héo tàn, cành lá xum xuê đem từng tia nắng hắt xuống mặt đất, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, bóng cây lốm đốm rơi xuống nhựa đường.

"Chiều nay đăng ký ký túc xá, mày... Định thế nào?" Kha Lâm do dự một chút quay đầu nhìn Phương Du hỏi.

"Ở ký túc xá." Phương Du không hề nghĩ ngợi trả lời.

"Bố của mày ông ấy..." Kha Lâm nhíu mày, "Khụ, mày bình thường vẫn luôn học nội trú, nhưng nếu như lần này ông ta không đồng ý thì sao?"

"Từ Cảnh Thái đến Nhất Trung ngồi xe cũng hơn một tiếng rưỡi, còn chưa tính đến buổi sáng giờ cao điểm sẽ tắc đường." Phương Du đưa tay chộp chiếc lá siết trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt: "Buổi tối còn phải tự học đến mười giờ, giữa việc đến đón tao mỗi tối và để tao ở ký túc xá, ông ấy sẽ chọn vế sau."

"Ừm, anh Du phân tích vô cùng hợp lý, không hổ là con trai của bố mày ha." Kha Lâm gật gật đầu, cậu ta nói xong mới ý thức là mình nói sai, lập tức vỗ vỗ miệng mình, "Xùy xùy xùy, miệng tao thúi, anh Du tao không phải có ý đó..."

Phương Du lắc đầu, lá cây trong tay đã bị cậu nhàu nát, màu xanh tím nhuộm thẫm đầu ngón tay, cậu cúi đầu nhìn ngón tay rồi nói: "Không sao, tao chính là con trai của Phương Trình Quân, loại này khắc ở trong gen rồi."

Bằng mắt thường có thể thấy tâm trạng Phương Du xuống dốc rõ rệt, Kha Lâm ảo não tự tát mình một cái, cậu ta pha trò nói: "Anh Du này nếu mày học nội trú thì có phải sẽ lại ở cùng ký túc xá với Trì Hoài không?"

"Chắc là không đâu." Phương Du lắc đầu, cậu dùng khăn ướt lau tay sạch sẽ, nói: "Cậu ta là con của hiệu trưởng, cho dù ở ký túc xá thì cũng là ký túc xá giáo viên, có lẽ sẽ không để cậu ta chui rúc trong phòng ký túc xá hai người làm gì."

"Cái, cái gì?" Kha Lâm chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, "Mẹ cậu ta là hiệu trưởng? Vậy hai bọn mày như nước với lửa, mày không sợ nó mách mẹ xử mày à?"

"Không đâu." Phương Du rất chắc chắn mà lắc đầu, "Trì Hoài không phải loại người như vậy, mẹ cậu ta cũng rất tốt."

...

Gà kho lão Bách Phúc là quán ăn rất sạch sẽ, nằm ở ngõ của đường Tư Nguyên và đường Đông Dương, gà ở quán này rất mềm, nước dùng đậm đà, nhiều mà rẻ nên mọi ngày đều chật cứng người.

Phương Du và Kha Lâm đến vẫn hơi chậm, lúc bọn họ đến thì bàn trống trong quán đã hết, bà chủ cười chào đón, "Hai con à? Vừa đúng lúc bên trong còn bàn bốn người, hai con có thể chia sẻ bàn."

"Được ạ." Phương Du gật đầu, đi theo sau bà chủ vào.

Lúc đi đến trước bàn bốn người kia, Kha Lâm nhỏ giọng mắng một câu "Cái đụ má..."

Trì Hoài và Lâm Dật ngồi dựa trên ghế, Trì Hoài đang rót nước trái cây, lúc nhìn thấy Phương Du động tác hắn như bị đình chỉ, nước trái cây không ngừng bị rót đầy vào cốc.

"Này, nước trái cây của cậu tràn hết rồi kìa." Phương Du đi đến bên cạnh Lâm Dật, kéo ghế ngồi xuống gõ gõ bàn.

"Trùng hợp quá." Trì Hoài hoàn hồn, hắn cầm một cái cốc giấy sạch khác, rót một ít nước trái cây vào trong cốc, đưa cho Phương Du, "Uống không? Nước cam."

Phương Du đẩy lại cốc giấy cho hắn, lắc đầu, "Tôi vừa mới đánh nhau với con hiệu trưởng trước mặt bà ấy, mới đây chưa đầy hai tiếng nữa, giờ còn ngồi ăn cơm với cậu, uống nước của cậu, có hơi không nói nổi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net