Chương 36: Gặp được cậu ở cuối con đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Riin

Trì Hoài nghe vậy càng ôm Phương Du chặt hơn, hắn vừa đi về phía phòng triển lãm vừa nói: "Không buông, cả đời này cũng không buông."

Phương Du giật giật khóe miệng, da mặt dày nhất nói ra những lời sến súa nhất, Trì Hoài cũng được coi là "tuyệt sắc giai nhân" đấy chứ, cậu thở dài không ra tiếng, đành để thằng Trì ngu ngốc này dắt bản thân đi khắp nơi.

Từ lối vào rẽ phải ánh đèn càng lúc càng mờ, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, đi vào khoảng ba phút thì đến một lối vào như hang động nguyên thủy.

Phương Du chớp mắt mấy cái, nói thật, cậu bây giờ rất muốn đi vào kiểm tra hang động này xem xem là thật hay là thiết kế.

Đi đến đây thì không có đèn, thỉnh thoảng hai chiếc đèn màu xanh lam phát sáng lên trên bức tường đá tối màu, thi thoảng còn nghe tiếng gầm của khủng long từ trong hang.

Phương Du hít một hơi thật sâu, đây rốt cuộc là bảo tàng khoa học công nghệ hay cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám?

"Ồ, âm thanh mô phỏng điện tử này rất hay, phòng triển lãm cũng được thiết kế rất tốt, giống như một hang động nguyên thủy thật! Đi tiếp đi, bên trong nhất định có những thứ thú vị." Trì Hoài xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn, kéo cổ tay Phương Du đi vào trong.

"Cậu... có thể đợi một lát nữa không?" Phương Du nhíu mày, cậu nhìn chằm chằm vào hang động tối đen như mực, nuốt nước bọt một cái, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Phương Du có hơi sợ, khi còn bé cậu từng bị bố mẹ bỏ ở nhà một mình vào hôm mất điện, từ đó về sau, Phương Du rất sợ bóng tối, cậu luôn cảm thấy những nơi không có ánh sáng đều tồn tại rất nhiều điều đáng sợ.

Trì Hoài không kéo nữa, hắn quay nhìn nhìn Phương Du, thấy được vẻ do dự trên mặt Phương Du thì nhướng mày cười nói: " y dô, cậu sẽ không sợ chứ?"

Thân thể Phương Du cứng đờ, vẫn còn cứng miệng nói: "Sợ? Tôi sợ cái gì?"

Trì Hoài bị bộ dạng này của Phương Du chọc cười, tiến lên ôm lấy eo Phương Du, an ủi: "Cục cưng đừng sợ, có tôi ở đây khủng long không dám ăn thịt cậu đâu."

"Cút cút cút." Phương Du trừng mắt nhìn Trì Hoài, cậu đẩy Trì Hoài ra, "Tôi tự đi, cậu đừng kéo tôi."

Lúc này Phương Du vì lòng háo thắng nên chạy vào trong, thành công đánh bại nỗi sợ trong lòng, cậu tiếp tục cứng đầu đi vào trong.

Trì Hoài bước nhanh theo sau, bà xã mạnh mẽ quá thì không đáng yêu lắm, hắn bây giờ rất muốn nhân cơ hội có bóng tối ấn Phương Du vào tường hôn cậu, nhưng vì tôn trọng đang ở phòng triển lãm của bảo tàng khoa học công nghệ, hắn cuối cùng cũng phải nhịn.

Sau khi đi vào hang động nguyên thủy mô phỏng sẽ có một đường hầm dài với vách đá gồ ghề, hóa thạch trứng khủng long khai quật được đặt trong tủ trưng bày hai bên đường hầm, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ hẹp ở giữa cho du khách tham quan.

"Lại đây, Phương Tiểu Du." Trì Hoài đứng trước một tủ trưng bày, hắn vươn tay một cái ôm gáy Phương Du vào trong lòng mình, chỉ chỉ hóa thạch trong tủ thủy tinh nói, "Con này tên Louis Bối Bối, được tìm thấy ở tầng trên của Kỷ phấn trắng, là một hóa thạch xương khủng long được bảo tồn tương đối tốt, chỉ thiếu một chút ở phần đuôi, tổng chiều dài 118cm."

Phương Du nhìn xuống, trong tủ trưng bày một tảng đá trắng hình bầu dục, trên tảng đá có một con khủng long nhỏ, con khủng long cuộn tròn, người ta suy đoán trứng khủng long này chỉ mới phát triển tới giai đoạn phôi thai thì đại nạn tới, bụi núi lửa che khuất bầu trời chôn vùi tất cả trong lòng đất.

"Bên cạnh là cái gì?" Phương Du chỉ vào vật tròn tròn nhô ra bên cạnh bộ xương khủng long.

"Ồ, là quả trứng khủng long khác, chắc là anh em với Louis Bối Bối." Trì Hoài nhìn thoáng qua rồi giải thích: "Các nhà khoa học đã tìm thấy thêm hai quả trứng khủng long khác ở bên dưới Louis Bối Bối, xương của phôi khủng long này đã bị lộ ra ngoài. Điều này rất hiếm thấy ở các hóa thạch trứng khủng long, người ta có thể dựa vào điều này để suy ra thói quen sinh hoạt của loài khủng long vào thời điểm đó."

"Thì ra là vậy." Phương Du gật đầu.

"Lại xem cái này đi." Trì Hoài phổ cập khoa học xong cho Phương Du thì kéo tay cậu đi đến tủ trưng bày bên trái, "Cái này là hóa thạch trứng hình dài, được công nhận là hóa thạch trứng khủng long lớn nhất cho đến thời điểm hiện tại..."

Kiến thức của Trì Hoài rất phong phú, Phương Du nghe đến mê mẩn, suy nghĩ của cậu theo Trì Hoài miêu tả quay trở về thời khủng long thống trị hàng trăm triệu năm trước kia, cảm nhận được sinh mệnh mới sinh ra và những con vật khổng hồ sinh sống trên trái đất.

Cảm giác này rất kì lạ, tay phải của cậu đang bị Trì Hoài nắm lấy, hơi ấm không ngừng truyền đến từ đầu ngón tay.

Thịch.

Nhịp tim dường như tăng tốc.

"Cậu ngơ ngác gì thế, xem xong hết rồi, ra ngoài thôi." Trì Hoài gõ gõ một cái vào trán Phương Du.

Phương Du giật mình hoàn hồn, cậu nhìn Trì Hoài rồi lại nhanh chóng rời tầm mắt, mím môi một cái, "Ồ, đi thôi."

Để che giấu nhịp tim và sự luống cuống của mình, Phương Du lấy một hộp sữa chua uống ra từ hông balo, nhấp từng ngụm nhỏ.

Cuối hang có ánh sáng chiếu vào, Trì Hoài hai ba bước đi ra ngoài , hắn "Oa" một tiếng, như thể vừa nhìn thấy cảnh tượng chấn động nào đó, một lúc sau mới xoay người lại vẫy tay với Phương Du, "Phương Tiểu Du cậu nhanh lên, nơi này quá chấn động."

"Ừ biết rồi." Phương Du nhấp một ngụm sữa chua rồi nói, nhịp tim của cậu còn chưa bình thường trở lại, cậu cần phải lê la trong hang động này một lát.

Đợi khoảng hai phút sau, Phương Du hít sâu một hơi, khom lưng đi ra khỏi hang.

Ánh sáng dồi dào đổ xuống, mắt bị ánh sáng hắt vào hơi chói, Phương Du chưa kịp thích ứng dơ tay lên chắn, một lúc sau mới từ từ hạ tay xuống, sau đó bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến không nói nên lời.

Cậu dường như đang ở trong một khu rừng ở kỷ Jura, những con dực long bay lượn trên không, trên mặt đất có đủ loại thực vật to lớn, lá cây đều rất khổng lồ, một phiến lá còn có thể che khuất được cả người trưởng thành, có các loài khủng long ẩn nấp trong rừng rậm, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gầm gừ trong rừng sâu.

Phương Du cấu tay, ép mình lấy lại tinh thần, thở dài một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chấn động thật."

Sau khi ngắm xong kỷ Jura mô phỏng, Phương Du mới phát hiện không thấy Trì Hoài đâu, cậu quay lại nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy hắn.

Phương Du đi sâu vào trong rừng rậm, ánh mắt hiếu kỳ nhìn từng chiếc lá, "Trì Hoài, cậu ở đâu?"

Gọi vài tiếng cũng không thấy đáp lại, Phương Du dừng bước, đang nghĩ tên ngốc này lại chạy biến đi đâu rồi thì có một con khủng long bạo chúa đến bên cạnh mở miệng lắc đầu.

"Ah a a..." Phương Du giật mình, cậu vội vàng chạy về, đang chạy thì lại nghĩ có gì đó không đúng nên Phương Du dừng lại, khủng long đã tuyệt chủng rồi mà, vậy con khủng long vừa di chuyển kia là...

Phương Du từ từ xoay người lại, Trì Hoài ngồi trên đầu khủng long như chó đang lắc đầu cười lớn.

"Đm!" Phương Du sắc mặt tối sầm, cậu nghiến răng thấp giọng văng tục, nhấc chân đi về phía Trì Hoài, nắm chặt nắm đấm quát, "Cậu xuống đây."

"Còn lâu, tôi mà xuống thì cậu đánh chết tôi à." Trì Hoài cười sảng khoái tới nỗi nhũn cả chân, ôm lấy cổ khủng long thở hổn hển, "Vợ đáng yêu quá."

Phương Du giận run người, câu giơ tay, định dùng chai sữa chua còn chưa uống hết ném mạnh về phía Trì Hoài.

Trì Hoài đang cười, khi nhìn thấy chai sữa chua trong tay Phương Du thì vội vàng nói: "Đừng, vợ đừng xả rác lung tung không tốt đâu, bớt giận bớt giận, tôi xuống ăn đòn đây."

"Cút xuống đây nhanh lên." Phương Du trừng mắt nhìn Trì Hoài.

Trì Hoài từ trên lưng khủng long trượt xuống, hắn lọ mọ đi tới bên cạnh Phương Du, "À thì... Phương Tiểu Du, thương lượng trước đi, đánh tôi không được đánh vào mặt đâu."

"Tôi đánh cả lò nhà cậu!" Phương Du gầm nhẹ một tiếng, ném balo về phía Trì Hoài.

"Oái! Đau!" Trì Hoài vội vàng ôm đầu chạy vào trong rừng.

Đúng là tự rước họa vào thân, cục cưng chưa bao giờ mắng ai, lần này lại muốn đánh cả lò nhà hắn.

Trì Hoài vừa cảm thán vừa chạy vui vui vẻ vẻ.

Vì vậy, hai người lại chơi đuổi bắt trong phòng triển lãm đầy tiếng gầm gừ của khủng long, rượt đuổi và battle royale cực kỳ ấu trĩ trong công viên Kỷ Jura.

Chạy được gần mười phút, Trì Hoài dừng lại, dựng vào một cái cây rồi ngồi xuống, "Đừng, tôi sai rồi cục cưng, chúng ta không thể chạy nữa, chạy nữa có mà thành hai thằng điên trong phòng triển lãm này mất."

Phương Du đứng một bên thở dốc, "Cậu có thể đừng trêu tôi nữa không? Có bệnh hả!"

"Đúng đúng đúng, tôi có bệnh, cậu chạy có mệt không? Ngồi xuống đây nghỉ chút đi, chờ hết mệt rồi đánh tôi cũng không muộn." Trì Hoài vội vàng gật đầu.

Phương Du ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hai người nhìn nhau, không biết là ai mở đầu trước, hai người như bị bật công tắc cười khúc khích, dựa vào nhau cười không ra hơi.

"Đm, đồ ngốc." Phương Du cố nén cười đẩy bả vai Trì Hoài một cái, "Đừng dựa vào tôi."

"Tôi cứ dựa đấy." Trì Hoài lại tiếp tục cọ tới cọ lui về phía cậu, hắn ôm chặt Phương Du không buông, "Để tôi ôm một xíu."

"Đồ khốn nạn này, biến ngay." Phương Du giãy giụa muốn đứng dậy.

Trì Hoài lại bắt đầu sáp lại, ôm chặt Phương Du trong lồng ngực, lý sự nói: "Tôi còn chưa bắt đầu khốn nạn đâu cục cưng."

Vừa nói xong cả hai đều sửng sốt, hô hấp không ổn định, tiếng gầm của khủng long cũng không che giấu được nhịp tim của họ, bầu không khí dần dần phát triển theo một hướng khó tả.

Cuối cùng Phương Du hoàn hồn lại, gỡ tay Trì Hoài đang ôm mình ra, sau đó ngồi quay lưng về phía hắn.

Trì Hoài sờ sờ mũi, hơi lúng túng ho khan một tiếng, "À thì... Phương Tiểu Du, không còn sớm nữa, chúng ta ra ngoài thôi."

"Ừm." Phương Du cúi đầu đáp một tiếng, cậu khoác balo lên, đứng dậy.

"Bây giờ chúng ta đang ở công viên Kỷ Jura, ừm... đường hầm thời gian ở bên phải, đi hết đường hầm thời gian là lối ra." Trì Hoài cầm bản đồ, vừa nhìn vừa nói.

Nói xong, Trì Hoài gấp bản đồ lại, bàn tay to chỉ về phía bên phải, "Đi, chúng ta đi tới đường hầm thời gian!"

Cái gọi là "Đường hầm thời gian" thực chất giống với đường hầm ban đầu, chẳng qua là đổi từ hóa thạch trứng khủng long sang lịch sử của trái đất mà thôi.

Phương Du nhìn hang động tối đen như mực, mím môi.

"Đi thôi." Trì Hoài vỗ vỗ vai cậu, "Cậu sợ tối à? Nếu sợ thì tôi bật đèn pin."

Vừa nói hắn vừa lấy điện thoại ra bật đèn pin, sau đó đi phía trước Phương Du, "Đi thôi Phương Tiểu Du, tôi đi trước mở đường cho cậu." Trì Hoài lắc lắc điện thoại trong tay, chiếu sáng xuống chân.

Trên đường đi, Phương Du nhìn xuống dưới, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, cậu liên tục lui về phía sau, "Dưới chân cậu..."

"Dưới chân tôi làm sao?" Trì Hoài nghiêng đầu, cúi xuống nhìn.

Hóa ra đường hầm này là được treo lên, dưới chân là thủy tinh trong suốt. Qua tấm kính, phía dưới là mô phỏng sinh vật cổ của đại dương nguyên thủy, như các loại run cổ, sâu ba lá, ammonite phân bố dày đặc dưới chân, trông như đang ở đại dương thời nguyên thủy.

Được rồi, có vẻ lúc đó không có con người, nên những con vật này muốn phát triển bao nhiêu cũng được, quả thực xấu xí đến mức dọa người, nhìn khuôn mặt cục cưng sợ đến mức xanh xao tái nhợt.

Trì Hoài bất đắc dĩ thở dài, hắn đi vòng lại, đeo balo ra phía trước, sau đó cúi người nửa ngồi xuống, "Lại đây, tôi cõng cậu đi."

"Không..." Phương Du đang định từ chối, thì Trì Hoài đã vươn tay tóm lấy chân cậu.

"Tốn thời gian quá, sao bà xã đột nhiên yếu đuối thế, cậu như này tôi càng dễ dở trò xấu." Trì Hoài dùng sức kéo Phương Du lại cõng lên, sau đó nghiêng đầu cọ cọ vào má cậu.

Phương Du mím môi, cậu đặt tay lên vai Trì Hoài, "Cậu có đi không? Không đi thì thả tôi xuống."

"Đi, đi." Trì Hoài vội vàng nhấc chân, bước đi trên đường hầm, quay đầu lại nói: "Bây giờ đang ở trong đường hầm, cậu biết điều ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi ném cậu xuống đấy." Trì Hoài nói xong còn giả bộ sắp buông tay.

"Con mẹ nó cậu," Phương Du bị doạ cho giật mình, vội vàng vòng tay qua ôm lấy cổ Trì Hoài, áp chặt cơ thể vào hắn, "Con mẹ nó cậu buông thử xem?"

"Không buông không buông, bà xã tôi cưng còn không kịp, sao mà nỡ ném cậu xuống được." Trì Hoài cười đến mức hai mắt cong cong, ôm chặt lấy Phương Du, "Ôm chặt tôi một chút."

"Đi mau." Phương Du không nhịn được nghiến răng.

Trì Hoài cũng không trêu chọc cậu nữa, hắn chậm rãi bước đi trên cầu kính, đế giày phát ra âm thanh thanh thúy trên đường hầm trống trải, ra hiệu cho Trì Hoài nhìn hai bên: "Đây là lịch sử tiến hóa của trái đất, 5 đến 5,5 tỷ năm trước Trái đất ra đời, 4 đến 4,5 tỷ năm trước thì vỏ trái đất được hình thành, thời kỳ Tiền Cambri cách đây khoảng 3 tỷ năm, lúc này các sinh vật mới dần xuất hiện, tiếp theo là thời kỳ Cambri, Kỷ Ordovic, Kỷ Silur...  Phương Tiểu Du, nhìn dòng thời gian trên tường đường hầm này,  khủng long xuất hiện ở kỷ Jura và kỷ Phấn trắng, đây là kỷ nguyên Mesozoi."

Phương Du vừa nghe Trì Hoài giải thích vừa quay sang bên cạnh nhìn, bọn họ vừa mới đi qua kỷ Permi, mẫu vật trên vách đá được thay thế bằng thực vật lá kim và động vật có vú đầu tiên, bên dưới dòng thời gian có khắc hai chữ "Kỷ Trias".

Từ kỷ Permi đến kỷ Trias, trái đất phải mất 40 triệu năm, nhưng được Trì Hoài cõng trên lưng lại chỉ mất mấy phút, thời gian và không gian chồng chéo khiến Phương Du có cảm giác như đang "Đang đi đến cuối con đường" vậy.

Trì Hoài cũng có cảm xúc giống Phương Du, hắn giải thích một lúc xong thì im lặng không nói nữa.

Trong đường hầm chỉ còn lại tiếng bước chân "lộp bộp".

Cứ đi như vậy một lúc, Trì Hoài lại lên tiếng, nhưng giọng điệu lại không thêm vài câu chọc ghẹo như bình thường, rất thấp, "Phương Du, vừa rồi xuống xe cãi nhau với cậu là tôi sai, tôi xin lỗi cậu."

"Ừm." Phương Du mím môi một cái, cậu nằm trên lưng Trì Hoài nói.

"Phương Du." Trì Hoài nghiêng đầu, cọ vào má Phương Du, chậm rãi bước đi, hắn thở dài nói: "Một ngày nào đó, tôi không còn trẻ tuổi lông bông nữa, cậu cũng không còn bướng bỉnh nổi loạn nữa, tôi sẽ không vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà ghen tuông vớ vẩn, cậu cũng sẽ không không tức giận vì tôi làm loạn nữa, lúc này chúng ta sẽ ngồi lại nhớ đến những kỷ niệm, hồi tưởng về cuộc sống tuyệt vời này khi có nhau."

Nói sau câu cuối cùng, giọng nói củ Trì Hoài rất nhẹ, nhưng mỗi chữ đều nặng trĩu trong lòng Phương Du, "Cậu thấy có được không, Phương Du?"

Cũng sắp đi hết đường hầm thời gian, một đại nạn ập đến, loài khủng long bị tuyệt chủng, Trái đất trải qua một vụ nổ lớn, loài người bước lên võ đài của lịch sử.

Trái đất trải qua 4,6 tỷ năm lịch sử địa chất, loài người chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi, nhưng một cái chớp mắt này được san sẻ cho ai đó, lại trở thành sự lãng mạn vĩnh cửu suốt một đời.

Phương Du không trả lời Trì Hoài chuyện này, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, môi mấp máy, nhỏ giọng nói một câu...

Vượt qua núi cao sừng sững, băng qua sông dài khúc khuỷu, cuối cùng gặp cậu ở cuối con đường, thật tốt quá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net