Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bàn ăn là một chiếc bàn tròn khá lớn, cách sắp xếp chỗ ngồi không biết là cố ý hay là trùng hợp. Ba vị phụ huynh ngồi một bên, đối diện là Nguyễn Bạch và Tề Viễn.

Hai vị phu nhân trong lúc trò chuyện, cũng quan sát động thái của hai đứa trẻ đối diện.

Tề Viễn đặt tay lên lưng ghế của Nguyễn Bạch, cả người như ôm lấy Nguyễn Bạch vào lòng, Nguyễn Bạch hoàn toàn không biết gì vẫn ăn hạt dẻ.

Alpha khi ở giai đoạn theo đuổi, là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh mẽ, không cho phép người khác tiếp xúc với bạn đời của mình một chút nào.

Nhưng Nguyễn Bạch lại không phản đối sự chiếm hữu này, ngược lại, vì rất thích mùi pheromone của Tề Viễn, nên thích ở gần anh hơn một chút.

Lý Thanh Ca rất vui, con trai cô từ nhỏ chỉ bám lấy Nguyễn Bạch, một Omega duy nhất, bất kỳ ai cùng tuổi cũng không thể tiếp cận.

Trước khi Nguyễn Bạch rời khỏi Đỗ thị, Tề Viễn là người chăm sóc cậu. Nguyễn Bạch từ khi sinh ra đến lớn được nuông chiều. Nhưng Tề Viễn vẫn còn cảm thấy chưa đủ, may thay Nguyễn Bạch không muốn sao muốn mặt trăng, nếu thật sự muốn, Tề Viễn cũng có thể tìm cách mang đến cho cậu.

Năm Tề Viễn 16 tuổi, cả gia đình bị sự cố buộc phải rời khỏi Đỗ thị, Tề Viễn cố chấp không rời đi, chỉ để bảo vệ Nguyễn Bạch.

Nhưng vì an toàn của cậu, hai vợ chồng bắt Tề Viễn đi cùng.

Sau đó, biết Nguyễn Bạch bị sốt cao mất trí nhớ, Tề Viễn đặc biệt trở về nước để đi bệnh viện thăm Nguyễn Bạch. Nhưng lúc đó, Nguyễn Bạch hoàn toàn không nhớ anh ta, và đã chuyển đến một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.

Chuyến trở về nước lần đó, gây cho Tề Viễn một cú sốc lớn, anh suy sụp suốt hơn một tháng. Lý Thanh Ca không có cách nào, lúc đó gia đình cũng bị lung túng, càng không thể quan tâm đến một đứa trẻ.

Nhưng hai tháng sau, Tề Viễn tự khôi phục như cũ, và bù lại những môn học bị thiếu. Từ đó về sau, cả gia đình không bao giờ nói đến Nguyễn Bạch nữa.

Tề Viễn mặc dù vẫn định kỳ trở về nước, nhưng trở về làm gì, ai cũng không biết.

Ai có thể nghĩ được, Tề Viễn hoàn thành học vị cử nhân và thạc sĩ ở nước ngoài, bí mật trở về nước thi đỗ tiến sĩ của Đại học J, và sau khi tốt nghiệp còn ở lại trường giảng dạy.

Và năm đó, chính là năm Nguyễn Bạch thi đỗ Đại học J.

Lý Thanh Ca còn nhớ, năm Tề Viễn 16 tuổi, anh đã nói với bà một câu.

"Bây giờ gia đình khó khăn, con sẽ không thích thì muốn trở về nước nữa, gây phiền phức cho mọi người. Bởi vì hiện tại con cũng không có năng lực để bảo vệ cậu ấy. Con sẽ khiến mình trở nên đủ mạnh, rồi xuất hiện trước mặt cậu ấy. Quên con cũng không sao, trong ký ức sau này của cậu ấy chỉ cần có con là đủ."

Từ đó về sau, anh không bao giờ nhắc đến tên Nguyễn Bạch nữa.

Lần nữa nghe Tề Viễn nói hai chữ "Nguyễn Bạch", chính là chiều hôm qua. Bà biết, con trai bà chắc chắn đã sắp xếp mọi thứ.

Lý Thanh Ca bỏ tất cả việc trong tay, vừa hẹn ăn cơm với Tề Thu Vũ, vừa chờ máy bay ở sân bay. Cái gì mà trùng hợp trở về nước? Không phải là vì con trai bà sao?

Lý Thanh Ca cười nhìn hai đứa trẻ lén nói chuyện với nhau, rất hài lòng.

Bà nghĩ con trai mình sẽ cô độc cả đời, không ngờ lại tìm được một Omega xuất sắc, đẹp trai như vậy, còn đáng yêu như vậy, hương hàng ngày thắp không uổng công.

Lý Thanh Ca xoay chiếc đĩa gắp món ăn cho Nguyễn Bạch.

"Bạch Bạch, ăn cái này đi, đừng khách sáo nhé!"

Nguyễn Bạch nhìn chén cơm của mình, như một ngọn núi nhỏ, không biết nên nói lời từ chối như thế nào, hai mẹ con này cho heo ăn à?

Nguyễn Bạch chỉ có thể cười nhận lấy chén, "Cảm ơn dì, ngon quá!"

Tề Viễn thì thầm bên tai cậu: "Sao chỉ ăn mẹ tôi gắp cho? Tôi gắp cho thì sao?"

Nguyễn Bạch đỏ mặt, nhỏ giọng: "Biết rồi biết rồi!"

Tề Viễn nhéo tai cậu đỏ ửng, ghé sát tai thì thầm: "Nếu không ăn, tôi sẽ ăn em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net