Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em cứ theo anh là được..."
".......Sáng sớm đã xuất phát?"
Từ Viễn bị chọc cười, đưa tay véo má Nguyễn Bạch. Nguyễn Bạch bị véo má vẫn cười hi hi, dù sao ở bên cạnh Từ Viễn làm gì cũng vui. Cậu trước giờ chưa từng có loại cảm giác này, hóa ra là chưa gặp được người phù hợp.
Hai người lái xe khoảng bốn mươi phút, đến căn nhà của Từ Viễn ở khu vực nội thành. Hắn dẫn Nguyễn Bạch vào nhà, đứng sau lưng cậu, dùng hai tay che mắt cậu.
"Làm gì thế? Bí mật thế?" Mi mắt Nguyễn Bạch quét qua bàn tay Từ Viễn khiến lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, Từ Viễn cúi đầu hôn nhẹ vào tai cậu, nhỏ giọng nói, "Cho em một bất ngờ."
Hai người đi bộ dáng vẻ vụng về như con chim cánh cụt, lắc lư đi đến phòng bên trong. Hắn một tay che mắt Nguyễn Bạch, một tay nắm tay cậu vào phòng.
Nguyễn Bạch mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều ngây ngẩn, trong phòng toàn là những thiết bị mà cậu thường dùng trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn sao chép phòng thí nghiệm của trường cậu.
"Đây không phải là, phòng thí nghiệm của em à?"
Từ Viễn gật đầu, "Ừm, anh hỏi Tần Dật, đều là những thứ mà các em thường dùng. Em yên tâm, tất cả đều là thiết bị thí nghiệm có đảm bảo an toàn."
"Em... sao anh lại tặng em cái này?"
"Như vậy em sẽ không cần phải thường xuyên ở phòng thí nghiệm, mọi việc đều có thể hoàn thành ở nhà." Từ Viễn nói xong lại chỉ vào phòng bên cạnh, "Anh ở ngay đó, nhớ em thì có thể qua."
Nguyễn Bạch muốn tiếp tục học tiến sĩ, tương lai trở thành nhà nghiên cứu. Vì vậy, ước mơ lớn nhất của cậu chính là có một phòng thí nghiệm của riêng mình, nhưng cậu chưa từng nói với ai về ý tưởng phi thực tế này, không ngờ lại trùng hợp với Từ Viễn.

Cậu từng nghe nói, những người bạn đời có độ phù hợp cực cao sẽ có một mức độ tâm linh tương thông nhất định, cậu không biết đây có phải là tâm linh tương thông giữa mình và Từ Viễn hay không.
"Em thích không?"
Từ Viễn là vì lòng riêng mà làm những việc này, dù là vì Nguyễn Bạch có môi trường học tập và làm việc tốt hơn, nhưng chủ yếu là hắn muốn ở gần cậu hơn. Nhưng hắn không biết liệu Nguyễn Bạch có thích hay không, món quà không mấy lãng mạn như vậy.
Trong đầu Nguyễn Bạch toàn là những thiết bị này, nghĩ xem khi nào có thể chuyển mẫu thí nghiệm của mình sang, như vậy có thể ở đây suốt ngày!
Từ Viễn lại hỏi một lần nữa, "Em thích không?"
Nguyễn Bạch mới nghe thấy câu hỏi của Từ Viễn, cậu lập tức nhảy lên người hắn, hai tay ôm cổ Từ Viễn, hai chân quấn quanh eo hắn. Từ Viễn giật mình, nhanh tay đỡ mông cậu, để cậu ngồi vững trên người mình.
"Em thích lắm, thật sự rất thích! Thích chết mất!"
Nguyễn Bạch kích động như một đứa trẻ, chôn mặt vào vai Từ Viễn cọ cọ, lại ngẩng mặt lên hôn cằm Từ Viễn.
"Thầy Từ, sao anh tốt vậy!"
"Đừng có dụ dỗ thầy Từ nữa, còn những nơi khác nữa muốn dẫn em đi, em không muốn ra ngoài à?"
Nguyễn Bạch cười hi hi không trả lời, bây giờ cậu không có chút nguy hiểm nào, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong niềm vui có phòng thí nghiệm của mình. Cậu giống như con chó con, lắc đầu lắc cổ, dùng mũi cọ cọ lên mặt Từ Viễn.
"Dù sao anh tốt nhất! Anh tốt nhất! Anh tốt nhất!"
Từ Viễn đỡ mông cậu, đặt lên bàn thí nghiệm, đè cậu vào tường, dùng sức hôn cậu. Nguyễn Bạch bị hành động bất ngờ của hắn làm giật mình, nhưng rất nhanh đã thích nghi với nụ hôn này, thậm chí còn há miệng phối hợp với đối phương.
Lưỡi Từ Viễn liếm qua nướu răng cậu, Nguyễn Bạch bị nụ hôn mạnh mẽ của Từ Viễn làm cho cả người tê liệt, lưỡi cậu quấn lấy Từ Viễn. Bên tai chỉ còn tiếng nước khi môi lưỡi quấn lấy nhau, còn có tiếng rên rỉ không tự chủ được phát ra từ Nguyễn Bạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net