Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36
Hai người đã quyết định một việc lớn như vậy, dù trong lòng đều có những lo lắng khác nhau, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng về tương lai.
Từ Viễn ôm Nguyễn Bạch hôn hôn xương quai xanh, "Tối nay em định ăn gì?"
Nguyễn Bạch vỗ vào cái bụng nhỏ của mình, "Trưa ở nhà Trần Phi ăn quá nhiều rồi, em không đói..."
Nhưng Đại Phúc nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Đại Phúc chạy từ bên cạnh Y Sinh vào nhà, hừ hừ, đi vòng vòng bên cạnh Nguyễn Bạch, cậu không ăn nó ăn nhé! Nó ăn nhé! Y Sinh phát hiện Đại Phúc chạy mất, lập tức bò vào, dùng đuôi cuốn lấy Đại Phúc đi.
Nguyễn Bạch nhìn thấy sự tương tác của hai đứa, lập tức bật cười, "Người ta nói thú hộ vệ và chủ nhân tính cách tương đồng, anh với Y Sinh có chỗ nào giống nhau đâu?"
Từ Viễn suy nghĩ một chút, "Ừm, sẽ có thời kỳ ngủ đông."
"Hả? Thật à? Thật sự có ngủ đông?"
"Đúng vậy, cứ đến mùa đông là anh sẽ rất thích ngủ, hơn nữa thích ở nơi ấm áp, hơn nữa nếu môi trường xung quanh quá lạnh, anh sẽ không chịu được như người thường."
Nguyễn Bạch đau lòng ôm hắn, "Oa, vậy anh ôm em đi, sau này mùa đông em cũng sẽ ôm anh, em sẽ sưởi ấm cho anh, người em ấm lắm."

Từ Viễn thành công cười gian, ôm chặt Nguyễn Bạch, tính cách của rắn có rất nhiều, hắn cố tình chọn câu này để nói, chính là ăn chắc cậu sẽ nghĩ như vậy.
"Được rồi, em phải sưởi ấm cho anh."
Nguyễn Bạch đầy trách nhiệm gật đầu, sau đó hỏi: "Anh đoán em và Đại Phúc giống nhau ở điểm nào?"
"Ừm, để anh nghĩ..." Từ Viễn làm bộ suy nghĩ, sau đó hôn hôn Nguyễn Bạch, "Trên người hồng hồng, mắt to tròn, rồi rất đáng yêu?"
Nguyễn Bạch bị khen đến mức xấu hổ, nhưng lại cảm thấy câu trả lời của Từ Viễn rất tinh quái, "Heo có rất nhiều nhược điểm anh đều không nói, chỉ chuyên chọn những lời hay nói đẹp thôi!"
Từ Viễn cười ha ha, "Heo bây giờ và heo thời cổ đại đã khác rất nhiều, làm sao có nhiều nhược điểm như vậy? Hơn nữa đối với anh, em không có nhược điểm nào, chỉ có điểm đáng yêu."
"Em hơi tham ăn, rất thích ăn ngon, gì cũng ăn."
"Vậy được, anh học nấu."
"Nhưng mũi em rất nhạy! Em có thể phân biệt được rất nhiều mùi vị!"
"Oa, em giỏi quá đi!"
"Hahaha, thầy Từ, anh rất khoa trương nha!"
Hai người cười đùa, lăn lộn thành một đống, lại đầy yêu thương hôn đối phương, nụ hôn này không mang dục vọng, tràn đầy sự mềm mại và ấm áp.
"Thầy Từ, anh khi nào đi làm? Phòng thí nghiệm của chúng ta còn phải đóng cửa một tháng nữa, em cũng không có việc gì, giáo sư Tần bảo em nên đọc sách cho tốt, chuẩn bị cho đề cương luận văn tốt nghiệp."
"Viện cho anh nghỉ ba tháng."
"Không phải chứ! Thầy Từ, anh sắp thất nghiệp rồi sao? Omega nhà người khác đều phải lấy Alpha giàu có, không ngờ em lấy ngay người sắp thất nghiệp!"
Nguyễn Bạch cố ý làm bộ làm tịch, khoa trương lau khóe mắt, như thể đã nhìn thấy người phụ nữ uất ức không có hy vọng trong tương lai.
Từ Viễn làm bộ trầm tư, u sầu, "Vậy phải làm sao đây?"
Nguyễn Bạch dùng ngón tay nâng cằm Từ Viễn lên, muốn tạo dáng lưu manh, nhưng chỉ còn lại sự đáng yêu, "Vậy thì chỉ có em bao nuôi anh thôi, yên tâm, em sẽ không để anh sa cơ lỡ vận đâu!"
Nguyễn Bạch nhập vai, lời thoại một câu tiếp một câu.
Từ Viễn nhìn thấy cốt truyện ngày càng lệch hướng, vội vàng ngăn cản, "Được rồi, vậy thì anh sẽ lấy thân báo đáp."
Nói xong cúi đầu hôn vào miệng Nguyễn Bạch, Nguyễn Bạch còn vùng vẫy, "Phải do em chủ động hôn anh mới được!" Từ Viễn thuận theo, ôm Nguyễn Bạch lên, để cậu cưỡi lên người mình.
Nguyễn Bạch cúi người hôn mạnh vào, còn giống như lưu manh, liếm liếm môi, huýt sáo, "Vị ngon quá!"
Hai người lại cười đùa, hôn nhau không ngừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net