Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9
Hiệu trưởng bị cái bộ mặt vô liêm sỉ như lẽ đương nhiên của Từ Viễn làm cho sững sờ, tiếp xúc nhiều năm như vậy, hoàn toàn không biết hắn còn có một mặt như vậy.
Mặc dù ở một mức độ nào đó bị thao tác này làm cho ngạc nhiên, nhưng ông ta chắc chắn ủng hộ hết mình, Alpha lớn tuổi chưa kết hôn quả thực là một vấn đề nan giải, giải quyết được một người là một người.
Nếu Từ Viễn mà không có ai muốn, viện trường sẽ phải mai mối cho anh ta.
Ngày nay, theo Luật Bảo vệ Omega ngày càng hoàn thiện, nghiên cứu về chất ức chế pheromone ngày càng trưởng thành. Rất nhiều Omega chất lượng cao giàu có sẵn sàng mua tinh trùng từ ngân hàng tinh trùng để thực hiện ước mơ làm cha mẹ, chứ không muốn bị ép buộc trở thành nô lệ của dục vọng, khuất phục trong một cuộc hôn nhân, trở thành phụ thuộc của một người nào đó.
Sự phát triển và tiến bộ của xã hội cũng dẫn đến tỷ lệ sinh con thấp và tỷ lệ không kết hôn tăng cao, điều này khiến chính phủ vô cùng đau đầu. Vì vậy, hiện nay mỗi cặp đôi muốn kết hôn sinh con đều được khuyến khích hết mức, đừng nói là xin nghỉ phép ba tháng, cho dù xin nghỉ phép ba năm, đơn vị cũng phải đồng ý.
Từ Viễn xin được phép nghỉ, lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp khác để trao đổi công việc một cách đơn giản, sau đó yên tâm nằm nhà.
Hắn điều khiển robot gia dụng ở chế độ bác sĩ, thoa thuốc lên vết thương của mình, giảm sưng, rồi ra lệnh cho robot băng bó cho mình.
Robot chẩn đoán thấy hắn không cần băng bó, vừa khó chịu vừa từ chối mệnh lệnh của hắn, dùng giọng nói lạnh lùng và máy móc trả lời: "Chủ nhân, ngài không bị bệnh, không cần băng bó."
"Cần."
Robot ôm hộp thuốc quay người lui về phía sau, "Có phải tôi bị bệnh không? Tôi không phát hiện ra chân của ngài cần băng bó."
Từ Viễn lập tức kéo robot lại, "Cần."
Robot vừa vùng vẫy vừa lắc đầu, cuối cùng Từ Viễn mất kiên nhẫn, lấy một cuộn băng gạc lớn từ hộp thuốc ra, quấn chân mình thật to, thật sưng, trông không giống như bị ngã cầu thang, mà giống như bị xe tải cán qua vậy. Hơn nữa, kỹ thuật băng bó rất tệ, nát bét.

Robot đi vòng vòng, cuối cùng dùng máy dò chạm vào chân Từ Viễn, dường như hiểu ra, nói: "Chủ nhân, có lẽ ngài rất lạnh."
Từ Viễn lười để ý đến nó, trực tiếp tắt máy nó.
Hắn nhìn chân mình bị băng bó to gấp đôi, rất hài lòng, tạo dáng tốt rồi chụp một tấm ảnh, gửi cho Nguyễn Bạch.
"Ting"
Thiết bị thông minh của Nguyễn Bạch kêu lên, lúc này cậu còn đang giấu mình trong phòng như con đà điểu, nhưng đột nhiên nhận được tin nhắn của Từ Viễn.
Nguyễn Bạch nhìn thấy bức ảnh, hít một hơi thật sâu, "Trời ơi, thảm quá vậy?"
Cậu ôm Đại Phúc, gần như nhét thiết bị thông minh vào mặt Đại Phúc, "Cậu xem, cậu xem, cậu gây ra chuyện lớn rồi! Người ta bị gãy xương rồi!"
Đại Phúc không thèm để ý, hừ hừ kêu muốn nói với Nguyễn Bạch rằng đây chắc chắn là giả, mình đâu có khả năng lớn như vậy?
Nhưng nhìn thấy con rắn lớn trên ảnh đại diện, lại cúi đầu xuống, chỉ có thể để chủ nhân trút giận.
Nguyễn Bạch nghiêm túc trả lời: "Thầy, còn đau không?"
"Đau. (╯︵╰)"
Cái biểu tượng cảm xúc này là sao?????
"Thầy, chiều nay em xin lỗi, em đột nhiên nhớ ra nhà có chút việc nên về trước, mai em nhất định sẽ đến nhà thầy đúng giờ, thầy có việc gì cứ bảo em là được. Em xin lỗi lần nữa, thực sự rất xin lỗi."
"Không sao, mai em đến sớm một chút, cần em chăm sóc. (/∇\)"
"......Vâng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net