Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Lê Hữu Thần gặp hắn là lúc 6 tuổi.

Lê Hữu Thần không có chút ấn tượng nào về cha mẹ ruột của mình, cậu chỉ biết bản thân là một trong những đứa trẻ không ai cần. Mà những đứa trẻ sống ở cô nhi viện đều bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà nhỏ bé gầy yếu, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì nhỏ hơn nhiều lắm. Tuy vậy, Lê Hữu Thần cũng đáng yêu hơn hẳn những đứa trẻ bình thường, cũng càng thu hút ánh nhìn của người khác.

Thẳng cho đến một ngày, có một đôi vợ chồng tới nơi đây nhìn trúng cậu - đứa trẻ nhu thuận đáng yêu. Họ hỏi cậu có nguyện ý rời đi nơi này, trở thành con của họ, cùng sống với họ hay không? Năm ấy Lê Hữu Thần vừa được 6 tuổi, cũng đã sớm nghe nói qua những đứa nhỏ rời đi nơi này đều có cuộc sống tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, còn có thể đi học ở trường chính quy, vì vậy cậu đi theo đôi vợ chồng nọ rời khỏi cô nhi viện, trở thành con nuôi của họ.

Cha mẹ nuôi rất tốt, rất thương cậu, khiến cậu luôn cảm thấy thực vui vẻ và ấm áp.

Sau hôm đầu tiên được đưa về nhà, cậu mới gặp được một thành viên khác của gia đình - em trai của cha nuôi, chú của cậu - Lê Mạc Vân. Lần đầu nhìn thấy Lê Mạc Vân cậu cũng rất thích, rõ ràng chỉ mới vừa đủ tuổi thành niên lại trông vô cùng chững chạc. Tựa như một đầu báo săn đằng sau bề ngoài hoa lệ là một linh hồn cao ngạo, nhưng cũng tựa như ánh mặt trời vô cùng chói mắt, vô luận là ở đâu đều có thể trong chớp mắt thu hút ánh nhìn của mọi người. Lê Mạc Vân cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cậu nói: "Anh, đây là đứa trẻ hai người nhận nuôi phải không?"

Mẹ nuôi liền nói với cậu: "Đây là chú của con."

Lê Hữu Thần liền ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, cười ngọt ngào với Lê Mạc Vân: "Chào chú!"

Bình thường ba ba vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vì vậy trong khoảng thời gian đó, việc Lê Hữu Thần thường làm nhất chính là kề cận Lê Mạc Vân. Cậu luôn tựa như một cái đuôi nhỏ đi theo sau hắn, chọc đến mức nhà lớn thường xuyên có thể nghe thấy tiếng Lê Mạc Vân rống giận: "Chị dâu, đem thằng oắt con đáng ghét này cút đi!"

Mà khoảng thời gian kia cũng là những giây phút vui vẻ nhất của Lê Hữu Thần.

Chỉ một năm sau, cha mẹ nuôi đã gặp phải sự cố ngoài ý muốn song song qua đời. Ngày đó, trong trí nhớ của Lê Hữu Thần là một mảnh màu đỏ tươi và vô cùng sợ hãi.

Năm ấy, chú Lê Mạc Vân mới 14 tuổi đã tiếp quản Lê thị, cũng đem Lê Hữu Thần đưa vào trường học nội trú, không bao giờ quan tâm đến cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net