CHƯƠNG 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 135
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chu Hải Quyền sớm định ra đi công tác hai ngày, kết quả cuối cùng ở nơi khác ngây người bốn năm ngày còn chưa có trở về, năm sau các bộ môn khởi công, những việc phải bận rất nhiều. Thời điểm anh trở về, Tiếu Dao đang theo Thẩm Tinh Chi cùng đi gặp Phó Thanh Phương.

Vừa xuống xe, Tiếu Dao lại ở cửa gặp Tô Lâm.

Thời điểm hai người thấy đối phương đều sửng sốt một chút. Tô Lâm cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Tiếu Dao, bởi vì dì nhỏ anh ta chỉ nói với anh muốn cùng Thẩm Tinh Chi cùng nhau ăn cơm. Tiếu Dao càng ngoài ý muốn, bởi vì cậu căn bản không biết quan hệ của Tô Lâm cùng Phó Thanh Phương. Cậu còn tưởng rằng cùng Tô Lâm là trùng hợp ngẫu nhiên gặp được, sau khi xấu hổ ngắn ngủi qua đi, cậu liền rất có lễ phép mà cười chào hỏi: "Hi, đã lâu không gặp."

Tô Lâm liếm liếm môi, cung kính mà cúi đầu một cái với Thẩm Tinh Chi phía sau cậu: "Thẩm lão sư."

Thẩm Tinh Chi cười gật đầu: "Hai người các con quen biết?"

"Cậu ấy từng đến lớp của con dự thính, ngài đã quên?" Tô Lâm cười nói.

Thẩm Tinh Chi lúc này mới nhớ tới, cười đi vào trong, Tô Lâm nhìn Tiếu Dao một cái, liền theo Thẩm Tinh Chi đi vào.

Tiếu Dao còn đang buồn bực, nhất thời chưa có thể làm rõ tình hình, cậu vội vàng theo đi lên, đi đến phía sau Tô Lâm, trộm kéo một chút cánh tay Tô Lâm, đại khái là xấu hổ lúc ban đầu đã qua đi, Tô Lâm liền cười cười với cậu, vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Chờ đến vào phòng, Phó Thanh Phương đã ở bên trong chờ, mọi người hàn huyên với nhau một chút, tuy rằng đều nhận thức lẫn nhau, nhưng Phó Thanh Phương cùng Thẩm Tinh Chi vẫn là đem hai người bọn họ đều đơn giản giới thiệu một chút cho nhau, Tiếu Dao nghe thấy Tô Lâm kêu Phó Thanh Phương tiểu di, mới bừng tỉnh ngộ đạo quan hệ của bọn họ.

Tác giả《 Hào Môn Nam Tức 》này phục bút thật sâu, chuyện xưa thực cẩu huyết a. Tô Lâm cùng Chu Hải Vinh, xem ra thiết trí chính là tiết mục cũ kỹ yêu con của kẻ thù!

Chỉ tiếc sau khi đi xong cốt truyện rồi, giống như hết thảy đều thay đổi, Tô Lâm vốn là chân mệnh thiên tử của Chu Hải Vinh, hiện giờ xem, hai người lại giống như không quá có khả năng.

Tô Lâm vốn dĩ chí ở khiêu vũ, hiện giờ hình như cũng bị người trong nhà thuyết phục, chính thức bắt đầu lên đài diễn kịch, năm trước cũng thử một phen thân thủ ở một cái hí khúc xã, Phó Thanh Phương nói: "Chính là giọng hát không được tốt."

Cái này là trời sinh, ngày sau cũng có thể luyện tập, bất quá phải tốn phí công phu rất lớn. Nhưng xướng niệm trang dung, hai mục phía sau cậu ta vô cùng tốt, lúc trước ở trường học học thân huấn khóa, cậu ta chính là nổi bật. Phó Thanh Phương muốn cho cậu ta xướng võ sinh, mang theo cậu ta tới, chính là muốn nhờ Thẩm Tinh Chi liên hệ một chút đại võ sinh trứ danh Cao Băng: "Em mấy năm nay lâu không ở trong giới, cùng đại võ sinh hiện giờ đương hồng đều không thân, cho nên muốn nhờ tam ca mở con đường, có thể cháu ngoại này của em bái vào môn hạ của anh ấy hay không."

Thẩm Tinh Chi nói: "Lời nói anh có thể truyền cho em, thu không thu không thể bảo đảm. Cậu ấy người này tính tình hơi có chút cổ quái."

Phó Thanh Phương cười nói: "Anh chịu giúp em mở con đường là được."

Phó Thanh Phương là thật sự rất đẹp mỹ, tràn ngập phong vận nữ nhân thành thục, cười rộ lên ôn nhu nhàn nhã, tóc đen nhánh, làn da tuyết trắng, Tô Lâm mặt mày cùng bà có vài phần giống, chỉ là diễm lệ hơn bà.

Trong bữa tiệc Tiếu Dao đi nhà vệ sinh, kết quả ra tới liền ở cửa gặp phải Tô Lâm, đang hút thuốc.

"Cậu còn hút thuốc? Đối giọng nói không tốt."

"Ngẫu nhiên hút một chút." Tô Lâm đem thuốc dập, nói, "Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được cậu. Tôi cùng Chu Hải Vinh chia tay, cậu biết không?"

Tiếu Dao sửng sốt một chút, hơi có chút xấu hổ, gật đầu nói: "Đã biết."

Tô Lâm liền cười: "Nói một tiếng với cậu, sợ cậu không biết, như này hay, hai chúng ta đều thành tiền nhiệm của anh ta, cũng không cần xấu hổ."

Tiếu Dao liền cười: "Hai người mấy cậu vì cái gì phân nha, tôi thấy hai người xứng đôi như vậy."

Dù sao cũng là chủ diễn.

Tô Lâm dùng một ánh mắt xem xét cậu, nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ ngóng trông hai chúng tôi phân. Tôi phát hiện hai người mấy người thật là kỳ quái, các người trước kia thời điểm qua lại rốt cuộc là cái dạng cảm tình gì?"

"Tương đối phức tạp, tôi cũng không biết miêu tả như thế nào, cậu coi như tôi trước nay đều chưa từng thích anh ta là được, hai chúng tôi kỳ thật cũng không tính là yêu."

Tô Lâm liền cười, nói: "Tôi cảm thấy anh ta vẫn là rất thích cậu, khi qua lại với tôi, trong lòng còn vẫn luôn có cậu, tôi với anh ta mới là không tính là yêu...... Ai nha không nói, nhớ tới anh ta liền phiền."

Hai người cùng nhau vào phòng, Thẩm Tinh Chi liền hỏi: "Con xem hai đứa con còn muốn ăn cái gì, gọi thêm chút."

"Con ăn no." Tiếu Dao nói.

"Con cũng ăn no." Tô Lâm nói.

"Vậy chúng ta liền đi thôi," Thẩm Tinh Chi liền đứng lên, Tiếu Dao qua đi giúp ông cầm áo khoác, Thẩm Tinh Chi tiếp nhận tới, mặc ở trên người, nói với Phó Thanh Phương: "Thầy gần đây thân thể không được tốt, khả năng không thể đi theo mấy đứa đi diễn xuất, đến lúc đó Tiếu Dao liền đi theo em, tiểu hài tử rất nhiều thứ đều không hiểu, em chiếu cố chiếu cố nhiều chút."

Phó Thanh Phương cười nói: "Anh yên tâm, đồ đệ tam ca, thì cũng giống như con ruột của em."

Mọi người ra khỏi quán ăn, Tô Lâm đã chạy đến giao lộ đi kêu xe, Tiếu Dao cùng cậu ta đứng song song. Thẩm Tinh Chi nhìn thoáng qua, liền cảm khái nói: "Đây là thiên hạ của người trẻ tuổi bọn họ rồi."

Phó Thanh Phương thắt nút thắt áo khoác lại, vuốt vuốt tóc loạn bên tai, cười nhạt nói: "Đúng vậy, đảo mắt chúng ta đều già rồi. Tam ca, anh đối Tiếu Dao thường thường hơi quá thiên vị, em thấy anh đối Tô Quát, lại không để bụng như vậy."

"Em không cảm thấy Tiếu Dao lớn lên rất giống một người sao?"

"Em biết," Phó Thanh Phương nhìn Tiếu Dao, cười nói: "Kỳ thật bản nhân còn ổn, sau khi thêm trang, rất giống vị lão tổ tông kia nhà anh, em lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy hoá trang, đều kinh tới rồi."

Năm đó hồng thấu Nam Thành, có "Sống mái khó phân biệt là Thẩm lang" chi xưng Thẩm Tự Việt, tổ phụ Thẩm Tinh Chi.

"Chỉ tiếc nó vào nghề hơi muộn." Thẩm Tinh Chi không phải không có tiếc nuối.

Trong vòng Lê Viên này, vẫn là chú ý đồng tử công*, Tiếu Dao tuy rằng cũng là thiếu niên học diễn, nhưng trước kia thật là khoa chân múa tay, không có công phu thật gì. Hiện giờ trải qua ông dạy dỗ tuy rằng tiến bộ một ít, nhưng công phu vẫn là kém rất nhiều, cũng chỉ người ngoài nghề thấy không tồi.

*Trên mặt chữ thì thường nói về thiếu niên cấm dục, nhưng ở đây chỉ về vào nghề sớm.

"Thời đại tạo anh hùng, ngành này của chúng ta đã xuống dốc, anh chính là cứ nỗ lực bồi dưỡng như thế nào, cũng sẽ không ra nổi một người như Thẩm Tự Việt lão tiên sinh vậy." Phó Thanh Phương nói, "Có đôi khi em cảm thấy anh còn có chút quá mức cố chấp, quản thật chặt, em thấy Tô Quát đi theo anh đã rất mệt, anh đối với nó không hài lòng, nó vẫn là nhìn ra được, cho nên vẫn luôn đều rất nỗ lực. Tam ca a, em còn là khuyên anh, đều là đồ đệ anh, một chén nước vẫn là tận lực giữ thăng bằng, anh nếu là tổn thương lòng Tô Quát, chẳng phải là tâm huyết đều uổng phí nhiều năm, chúng ta hát tuồng, không phải dựa vào cổ khí thân thể chống bãi, anh đừng xem Tô Quát như chẳng có chút khẩu khí nào trong lòng."

"Anh là không cam lòng a, Tiếu Dao tiểu tử này thiên tư tốt hơn Tô Quát, thừa dịp anh còn có tinh lực, tạo hình tạo hình nó đàng hoàn, cũng coi như là một chút cống hiến cuối cùng của anh đối với Nam Thành Lê Viên chúng ta."

Phó Thanh Phương liền cười: "Anh tuổi trẻ đã lão thành, hiện giờ nói chuyện càng giống lão nhân. Tóc bạc đều còn chưa có mấy cọng đâu."

Thẩm Tinh Chi liền cũng cười theo.

Tô Lâm đã ngăn một chiếc xe lại, Thẩm Tinh Chi bảo cậu ta cùng Phó Thanh Phương đi trước, Tiếu Dao cách cửa sổ từ biệt cùng Phó Thanh Phương, hơi hơi cong thân thể, nhìn theo xe đi xa. Thẩm Tinh Chi liền vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Cháu ngoại này của bà ấy, thầy chỉ gặp qua hai lần, không quá quen thuộc, con từng cùng nó lên lớp với nhau, người này thế nào?"

Ở trước khi giật dây bắc cầu, ông vẫn là muốn tận khả năng mà hiểu biết thêm một chút nhân phẩm Tô Lâm, lại suy xét đắn đo trình độ đề cử của mình. Ông cùng Phó Thanh Phương tuy rằng quan hệ tốt, nhưng thanh danh của mình cũng là cần, chính miệng đề cử người, không thể quá kém.

Tiếu Dao nói: "Cậu ấy ở trong lớp chúng con là rất xuất sắc, hơn nữa là hotboy lớp."

Thẩm Tinh Chi liền cười, nói: "Diện mạo là rất tốt, mặt mày có thần của tiểu di nó, thầy lần đầu tiên gặp, còn tưởng rằng nó là con riêng của bà ấy. Ai, cũng là đáng tiếc, nếu là bà ấy lúc trước chịu có con, đại khái con cái sinh ra cũng sẽ không kém được mấy."

"Phó lão sư không chịu có con?"

"Làm vợ lẻ của người, đại khái trong lòng hổ thẹn đi, liền không muốn."

Nhớ năm đó Chu thái thái lo lắng hãi hùng, chỉ sợ Phó Thanh Phương sẽ có con, ngay cả dì Vương nhắc tới bà cũng nói, "May mắn không thể sinh, bằng không đứa con sinh ra lại muốn cùng Hải Vinh bọn họ tranh".

Tóm lại chính là một hồi nghiệt duyên, hà tất đây. Không biết Phó Thanh Phương hiện giờ có hối hận hay không. Tiếu Dao cảm thấy bà làm như vậy, đơn giản là tự mình an ủi, trấn an không được những người khác, bất quá là thương tổn một trăm vẫn là khác với thương tổn 50. Phỏng chừng cũng chỉ người yêu bà cảm thấy bà như vậy tính có lương tâm. Cậu hiện tại chỉ cần vừa nhớ tới Chu Hải Quyền, liền cảm thấy đối Phó Thanh Phương có một loại mâu thuẫn nói không nên lời.

Lại có một chiếc xe taxi lái qua, Tiếu Dao ngăn lại, cùng Thẩm Tinh Chi lên xe, kết quả mới vừa ngồi lên không bao lâu, di động trong túi liền vang lên.

Là Chu Hải Quyền gọi qua. Cậu nhận, chỉ qua loa nói vài câu: "Mới vừa ăn xong, ở trên xe này...... Ân, chờ về đến nhà em nói với anh."

Nói xong cậu liền treo, Thẩm Tinh Chi nhìn một hồi lâu, mãi cho đến xuống xe mới hỏi: "Con có phải yêu đương hay không?"

Tiếu Dao cảm thấy việc này không thể gạt được đi, sớm muộn gì cũng phải công khai, nhưng thật muốn cậu mở miệng kể, cậu vẫn là có chút ngượng ngùng.

Ông liền gật gật đầu, "Ân" một tiếng.

Thẩm Tinh Chi liền cười, nói: "Là ai, ngày nào đó giới thiệu cho thầy nhận thức nhận thức."

Tiếu Dao lại gật gật đầu, nói: "Được."

Cậu có chút do dự hiện tại cần nói ra hay không, Thẩm Tinh Chi không có tiếp tục hỏi, cậu liền đem lời đến miệng nuốt trở vào. Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút, quan hệ của cậu cùng Chu Hải Quyền xác thật có chút khó có thể mở miệng, cậu ngược lại không thèm để ý cái nhìn của người xa lạ, nhưng cái nhìn của người bên cạnh cậu vẫn là để ý, rất khó tưởng tượng sau khi Thẩm Tinh Chi biết được sẽ là cái phản ứng gì.

Chỗ may mắn chính là ở, cậu trước mắt người quen biết cũng không nhiều, cũng chỉ Thẩm Tinh Chi, thêm nữa là mấy người Chu gia kia.

Suy nghĩ một chút đến Chu Đồng dì Vương bọn họ, lại ảo tưởng một chút tình cảnh gặp lại họ, thật đúng là đỏ mặt.

Sợ quỷ ra quái, kết quả Chu Hải Quyền gọi điện thoại qua, chính là hẹn cậu ngày mai đi Chu gia làm khách, gặp mặt người trong nhà.

--------------------------------------------------------------------------

NHẸ NHÀNG ẤM ÁP THIỆT LÀ ẤM LÒNG NHE


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net