CHƯƠNG 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 143
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao cảm thấy bản thân trêu chọc đủ rồi, liền mặc áo ngủ vào, nằm vào trong ổ chăn, nói: "Anh nói Nam Thành cũng mưa, lớn không?"

Chu Hải Quyền nói: "Đã mưa xong một trận, sắp ngừng rồi."

Tiếu Dao liền nói: "Bên này của em rất lớn, trên đường còn có nước đọng."

"Diễn xuất của bọn em ở Vân Châu nên kết thúc rồi?"

"Ừm, ngày mai liền xuất phát đi Liên châu."

"Liên châu là một nơi tốt, anh xem thử có thời gian hay không, nếu có thì đi thăm em."

Tiếu Dao "Ân" một tiếng, vuốt bụng nói: "Em hình như ăn nhiều, có hơi căng."

"Vậy em dậy đi lại đi, hoặc là uống chút thuốc tiêu thực, em không phải nói em phải duy trì dáng người, không thể ăn nhiều sao, bữa ăn khuya sao mà còn ăn nhiều như vậy."

"Em gần đây đặc biệt dễ đói, khả năng mang thai."

Chu Hải Quyền sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười, nói: "Từ đâu ra vậy?"

Tiếu Dao vốn dĩ chỉ là đùa một chút, không nghĩ tới Chu Hải Quyền thế nhưng tiếp, liền có chút xấu hổ, muốn nhanh chóng cho qua, liền nói: "Em gần đây huấn luyện tương đối vất vả, có đôi khi còn sẽ giúp đỡ đoàn kịch làm chút việc vặt, nên tương đối mệt, cho nên ăn cũng nhiều, đừng thấy em buổi tối mỗi ngày đều ăn, cũng lại chưa béo."

Chu Hải Quyền quả nhiên bị cậu cho qua, nói: "Thân thể quan trọng, cũng không cần quá vất vả, anh xem tin tức nói, gần đây có cảm mạo nhiều, em ở bên ngoài chăm sóc tốt cho mình."

Tiếu Dao nói: "Anh cũng vậy, hôm nay quá muộn, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, em cũng ngủ."

"Bụng không căng nữa?"

Tiếu Dao nói: "Căng, nhưng mà cũng có hơi buồn ngủ rồi."

Hôm nay thật sự tương đối mệt, cơ hồ cũng chưa nghỉ ngơi, một chút mưa, lại ăn no, buồn ngủ lại đến rồi.

"Vậy được, em nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói lời này, hai người lại cũng chưa tắt video, Tiếu Dao nhìn Chu Hải Quyền trong video, nói: "Được rồi, phải tắt thật rồi."

"Muốn trồng không?"

"A?" Tiếu Dao sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cả mặt đỏ bừng, Chu Hải Quyền thấy cậu e lệ, trong lòng liền phát ngứa, nói: "Anh cho em."

*Hong hiểu lắm ạ, nhưng đại khái là kiểu trồng dâu lên cổ á.

Tiếu Dao lập tức liền chạm chạm vào video, cúp mất rồi.

Sau đó lăn một vòng trên giường, nằm hướng mặt lên trên, Chu Hải Quyền thật sự rất biết cách đột nhiên lại nhả một câu. Trêu chọc của anh đều là cố tình, mang theo chút ý khôi hài, Chu Hải Quyền trêu chọc đều là đột nhiên, một câu nhẹ nhàng bâng quơ, đã thắng được cậu vặn vẹo nửa ngày trước kính.

Liên châu là thành phố nhỏ vùng duyên hải, cũng là thành thị hoa viên nổi danh, xuân về hoa nở, vào thành phố trong không khí đều là mùi hoa, mùa xuân nơi này luôn tới sớm hơn so phương bắc một ít. Đoàn kịch《 Mẫu Đan Đình 》tới Liên châu, trừ bỏ diễn xuất hí khúc, chủ yếu là cùng bộ văn hóa địa phương cùng nhau làm một hoạt động triển lãm truyền thống văn hóa, Càn đán chính là một trong số đó, đây là lời hẹn kế đó của Thẩm Tinh Chi, cho nên ông cũng tới.

Bởi vì ông muốn tới, Tiếu Dao phát hiện Tô Quát từ trước một ngày đã bắt đầu có chút khẩn trương, Tô Quát nói: "Sư phụ lần này phỏng chừng sẽ cùng người trong nghề của địa phương cùng nhau tới xem tôi diễn xuất."

"Sư huynh diễn xuất không thể bắt bẻ, sư phụ thấy khẳng định cũng đều là khen." Tiếu Dao nói.

Tô Quát cười cười, nói: "Sư phụ đối với tôi luôn luôn nghiêm khắc."

"Bởi vì sư phụ yêu cầu cao đối với anh a, đổi lại là em, có thể có một nửa trình độ của sư huynh, sư phụ phỏng chừng đã vừa lòng."

"Vậy nói rõ sư phụ thương cậu, mỗi một phân tốt đẹp ông đều đặt ở trong mắt."

Tiếu Dao liền cảm thấy lời này của Tô Quát hơi có chút quái, liền nói: "Sư phụ cũng thương anh mà, ông là làm trò nghiêm khắc trước mặt anh, thời điểm dạy em thường lấy anh làm tấm gương."

Tô Quát hỏi: "Thật sự sao?"

Tiếu Dao gật đầu: "Thật mà, mỗi lần sư phụ đều nói, sư huynh con thời điểm lớn cỡ như con đã thế nào thế nào. Ở trong lòng sư phụ lão nhân gia, sư huynh là hậu bối ưu tú nhất ông gặp được."

Lời này mặc kệ thật giả, nghe đều thoải mái. Tô Quát liền cười, mặt mày có chút sáng rọi, nói: "Tôi biết thiên phú của mình bình bình, cho nên chỉ có thể luyện tập nhiều hơn, ăn nhiều khổ. Bất quá lại nói tiếp, tôi còn là hâm mộ cậu nhất, lúc cậu theo không kịp, sư phụ đối với cậu cũng tốt. Nếu có thể, tôi thật đúng là muốn đổi với cậu."

Bên ngoài có người gọi Tô Quát, anh ta lên tiếng liền đi, Tiếu Dao cân nhắc một chút lời Tô Quát nói, liền phát hiện một chuyện trước kia cậu chưa chú ý đến. Cậu mơ hồ cảm thấy, Thẩm Tinh Chi đối tốt với mình như vậy, Tô Quát hình như là có hơi không cao hứng.

Này xem như...... Ghen ghét hoặc là hâm mộ sao?

Cậu trước kia thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thứ nhất kinh nghiệm xã giao của cậu hữu hạn, chưa trải qua những cái loanh quanh lòng vòng của xã hội, thứ hai ở trong lòng cậu, cậu là không có cách nào so với Tô Quát.

Tô Quát đã thành danh, lại là đại đồ đệ của Thẩm Tinh Chi, trong nghề tiếng lành đồn xa, loại xuất thân nửa đường như mình, vẫn luôn cảm thấy nếu muốn đuổi theo sư huynh của mình, không mười năm tám năm chưa chắc có thể, vậy còn phải là ở dưới tình huống Tô Quát vẫn luôn tiến bộ rất chậm.

Đại khái là ý thức được điểm này, sau khi Thẩm Tinh Chi tới, biểu hiện của Tiếu Dao liền không có thông minh như trước. Cậu từ trước đã là người rất tinh tế, đối với Thẩm Tinh Chi cũng rất kính trọng, ở trước mặt Thẩm Tinh Chi rất có mắt nhìn, cậu trời sinh là một loại biết dỗ trưởng bối vui vẻ kia. Bất quá cậu không thông minh giống như trước, Thẩm Tinh Chi lại vẫn yêu thương cậu như cũ, nói: "Ngày mai Liên châu tổ chức toạ đàm kia, con cùng thầy đi chung đi."

Tiếu Dao liền trộm xem thần sắc Tô Quát, thấy thần sắc Tô Quát hơi nặng, liền nói: "Con đi có thể làm gì nha?"

"Toạ đàm không phải chỉ dùng miệng nói, còn phải biểu diễn cho mọi người xem, con thay thầy làm mẫu."

"Con không đi được, sư huynh mỗi ngày không có việc gì, để anh ấy đi đi."

Tô Quát không nói chuyện, hiển nhiên là muốn đi.

Thẩm Tinh Chi nói: "Sư huynh con diễn xuất đã đủ vất vả, nó khó được nghỉ ngơi hai ngày, hơn nữa bất quá là buổi toạ đàm nghệ thuật dân gian, đến không phải nhân vật lớn gì, không cần hai viên đại tướng như thầy và sư huynh con."

Tô Quát liền cười, nói: "Thầy vừa lúc có thể nhìn xem công phu của sư đệ, gần đây em ấy đi theo Phó lão sư học tập, tiến bộ rất lớn."

"Thầy nghe bà ấy nói rồi," Bộ dáng Thẩm Tinh Chi rất cao hứng, nhìn về phía Tiếu Dao nói, "Không ít nghe cô ấy khen con, thầy cũng hoài nghi, hai bọn thầy quen biết, là cùng một Tiếu Dao sao?"

Tiếu Dao nói: "Phó lão sư là cho sư phụ mặt mũi, đang khách khí đó, bất quá mấy ngày này đi theo Phó lão sư học được không ít thứ, còn có chính là sư huynh, anh ấy diễn xuất tốt như vậy, con mỗi ngày chính là ở dưới đài xem, học được rất nhiều."

Tô Quát trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, lại cũng không nhìn ra cái gì. Thẩm Tinh Chi nói: "Sư huynh con vẫn luôn đạt tiêu chuẩn, hát tốt đến độ nào, lòng thầy đều hiểu rõ hết."

Ba người thầy trò bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, cuối cùng Thẩm Tinh Chi vẫn là dẫn theo Tiếu Dao đi toạ đàm kia, Tô Quát lưu lại khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi toạ đàm này đích xác không phải sân khấu lớn gì, bất quá là giao lưu một chút cùng một ít người yêu thích Côn khúc dân gian, Tiếu Dao phụ trách chính là làm dáng, Thẩm Tinh Chi rất ngạc nhiên phát hiện, Tiếu Dao thật đúng là thay đổi, trình độ nâng cao rất nhiều.

Bất quá cậu đề cao cũng không phải dáng người, mà là thần vận.

Tiếu Dao trước kia hình như trong lòng luôn là có ngăn cách, cậu diễn Càn đán luôn có chút ngượng ngùng của đàn ông, hiện giờ trong xương cốt có một loại vận thái Càn đán nên có, loại cảm giác miễn cưỡng cùng biệt nữu đã không còn, càng tự nhiên có thần. Đây chính là chuyển biến lớn, Càn đán, chính là yêu cầu sau khi giả trang, linh hồn tiến vào cảnh giới nữ nhân, vứt lại ý thức nam tính, Tiếu Dao tiến một bước nhanh.

Ông thực kinh hỉ, sau khi trở về cứ luôn khen Tiếu Dao, thứ nhất là thiệt tình kinh hỉ, thứ hai cũng là vì cho Tiếu Dao càng nhiều niềm tin. Tô Quát thấy, liền nói: "Con đã nói sư đệ em ấy tiến bộ rất lớn."

"Thật đúng là khiến thầy ngoài ý muốn, thần thái rất tốt." Thẩm Tinh Chi nói, "Thầy trước kia còn nghĩ, nó là thích đàn ông, hẳn là giả làm phụ nữ càng thuận buồm xuôi gió mới phải a, ai biết nó thế nhưng biệt biệt nữu nữu gượng gạo như thẳng nam vậy, hiện giờ phỏng chừng là thông suốt, so với trước kia thoải mái hơn."

Tô Quát liền nói: "Vậy phải cảm ơn đối tượng của em ấy. Sư đệ yêu đương, tự nhiên cùng trước kia không giống nhau."

(Trà xanh cấp thấp, liếc phát đã nhìn ra, ghéttttttttttt)

Thẩm Tinh Chi có hơi sửng sốt, cười hỏi Tiếu Dao: "Vậy thấy phải xem xem, làm con thông suốt rốt cuộc là ai."

Tiếu Dao rất là quẫn bách, nói: "Không có quan hệ với anh ấy......"

Bất quá Tô Quát vẫn là giúp cậu tách ra, nói đến chuyện buổi tối cùng người cục văn hóa địa phương ăn cơm, anh ta không muốn đi, muốn nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay giọng nói có hơi không thoải mái.

Thẩm Tinh Chi nói: "Không đi thì không đi thôi, diễn xuất quan trọng nhất."

"Thầy nếu cần đến người bồi, có thể cho sư đệ đi theo đi." Tô Quát nói.

"Nó ngốc ngốc, đi theo làm gì." Thẩm Tinh Chi cười nói.

Tô Quát liền nhìn Tiếu Dao một cái, không nói chuyện.

Quả nhiên sư phụ anh ta vẫn là thương Tiếu Dao nhất.

Mấy bữa tiệc này, bọn họ là đệ tử của lão nghệ thuật gia đức cao vọng trọng như Thẩm Tinh Chi, tự nhiên sẽ không ăn khổ gì, chịu ủy khuất gì, bất quá cùng người trên quan trường ăn cơm, xã giao là không tránh được, phàm là có chút tính tình, kỳ thật đều không quá thích cùng người của quan trường hoặc là thương trường ăn cơm, anh ta có thể ở trong bữa tiệc thuận lợi mọi bề, chính là mấy năm nay đi theo Thẩm Tinh Chi luyện ra.

Nhưng là Thẩm Tinh Chi lại không hy vọng Tiếu Dao lây dính mấy thứ này, chỉ muốn cậu thanh thanh tĩnh tĩnh mà học hát tuồng.

Từ phòng Tô Quát ra ngoài, Tiếu Dao liền nói với Thẩm Tinh Chi: "Sư phụ, nếu cần con đi, con đi theo thầy vậy."

Thẩm Tinh Chi nói: "Thôi, con xem xét vai diễn cho tốt, về sau những việc xã giao này con ít tham gia đi."

Bất quá Thẩm Tinh Chi làm như vậy, cũng thật không phải xuất phát từ thiên vị. Ông cũng là căn cứ vào tính nết hai đồ đệ, Tô Quát một lòng một dạ đều ở hát tuồng, tâm tính của anh ta là định, không giống Tiếu Dao, ông còn chưa quên thời điểm mới vừa quen biết Tiếu Dao, bộ dáng Tiếu Dao ở trên bàn tiệc thuận lợi mọi bề, hiện giờ thật vất vả thu liễm tính tình, bắt đầu học diễn cho tốt, không thể lại để những tật xấu trên bàn tiệc quay trở về.

Chỉ là ông làm nghệ thuật gia mọi người vây quanh, vị trí trên ngốc lâu rồi, cũng đã không còn săn sóc tinh tế của thời tuổi trẻ, người tới tuổi này, cái gì cũng có, nên nghĩ làm sao để thoải mái mà sống, không quá quan tâm ý muốn của người khác, thế cho nên ông xem nhẹ cảm thụ của Tô Quát, Tô Quát vốn là có chút tự ti và oán trách, chính mình càng nghĩ càng nhiều, lòng liền không yên ổn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net