CHƯƠNG 42.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: TGiai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 42.2
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chu Hải Vinh kinh sợ mà nhìn về phía bác sĩ: "Bác sĩ Lưu, anh xem, đây là có chuyện gì, sẽ không......"

Sẽ không phải đầu óc nước vào đi?!

Bác sĩ Lưu cũng sửng sốt một hồi, giọng điệu ôn hòa hỏi Tiếu Dao: "Cậu không quen biết cậu ấy?"

Tiếu Dao lắc đầu, tái nhợt, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Cảm tạ trải nghiệm diễn kịch trong khoảng thời gian này, khiến kỹ thuật diễn của cậu hiện giờ lô hỏa thuần thanh*.

*Thuần thục.

Chu Hải Quyền cùng mấy người dì Vương ngày hôm sau lúc nghe nói chuyện này, cũng đều vô cùng giật mình. Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, thông qua cửa kính nhìn vào trong.

"Thật sự không quen biết cậu?" Dì Vương hỏi Chu Hải Vinh.

Chu Hải Vinh gật gật đầu: "Không riêng không quen biết cháu, chỉ sợ cả mọi người cũng đều không quen biết."

"Bác sĩ nói như thế nào?" Chu Đồng hỏi.

"Bác sĩ nói trước mắt không phát hiện vấn đề gì, hôm nay sẽ cho em ấy làm kiểm tra não bộ, bất quá bác sĩ Lưu cũng nói, dù sao cũng là từng chết đuối, trước khi chết đuối lại có hành vi tự sát, không bài trừ khả năng mất trí nhớ ngắn hạn."

Chu Đồng vẫn là không tin, cảm thấy này cũng quá cẩu huyết đi! Tự sát không thành liền mất trí nhớ?! Này không phải tình tiết phim truyền hình mới có sao?

Bất quá cô ấy cũng chưa gặp qua mấy người tự sát, tự sát có thể dẫn tới đến nỗi như vậy hay không, cô ấy cũng không xác định được, tóm lại vẫn là muốn nghe y học chẩn bệnh.

Mọi người lục tục vào phòng bệnh, thấy Tiếu Dao mặc đồ bệnh nhân, đang uống cháo, thấy bọn họ tiến vào, trên mặt biểu tình nhàn nhạt.

Dì Vương cười cười, nhẹ giọng hỏi nói: "Tiếu Dao a, tôi nghe nói cậu không còn nhớ ai, vậy cậu còn nhớ rõ tôi không?"

Bà tiến tới gần nói, ngồi ở bên người Tiếu Dao.

Người từng chết một lần, gặp lại dì Vương bọn họ, trong lòng Tiếu Dao cảm thấy thập phần cảm khái. Cậu nhìn dì Vương một hồi, lại nhìn nhìn đám người Chu Đồng Chu Hải Quyền phía sau, nghĩ chính mình cần thừa nhận quen biết bọn họ hay không, nghe nói có cái gì mất trí nhớ mang tính lựa chọn, cậu có thể lựa chọn tất cả đều không quen biết, cũng có thể lựa chọn trừ Chu Hải Vinh, tất cả đều nhận ra. Chưa từng trải qua chuyện mất trí nhớ này, cậu kỳ thật cũng chỉ xem qua trong tiểu thuyết và phim điện ảnh, dù sao cũng là điện ảnh tiểu thuyết, chưa chắc phù hợp thường thức y học, cho nên cậu cũng không dám biểu hiện quá nhiều, càng không dám nói quá nhiều, sợ lộ ra sơ hở, vì đơn giản, cậu quyết định áp đặt, tất cả đều không quen biết.

Cho nên cậu liền che lương tâm lắc đầu: "Không nhớ rõ, dì là ai a?"

Dì Vương rất giật mình, quay đầu lại nhìn bọn Chu Hải Vinh một cái, sau đó quay đầu lại hỏi Tiếu Dao: "Vậy bọn họ thì sao, cậu nhận ra không?"

Bà nói liền chỉ chỉ Chu Hải Quyền và Chu Đồng phía sau.

Tiếu Dao nhìn nhìn Chu Đồng, lại nhìn thoáng qua Chu Hải Quyền, rất nhanh cúi đầu, nói: "Không quen biết, các người đều là ai a?"

Buổi sáng bác sĩ Lưu nhìn nhìn ảnh chụp của cậu, kết quả cũng không thấy bất luận vấn đề gì. Tiếu Dao đã quên Chu gia là hào môn thế gia, nhà lớn nghiệp lớn, cũng chịu tiêu tiền, buổi chiều vậy mà mời một đoàn chuyên gia đến thăm khám cho cậu, Tiếu Dao ngồi ở trên giường bệnh, nhìn một đám áo blouse trắng trước mặt vây giường bệnh mình, quả thực sợ tới mức một câu cũng không dám nói, e sợ chỉ một câu đã lộ ra sơ hở.

Bất quá mời nhiều chuyên gia như vậy, cũng phải xem ra thứ tốt thứ xấu, cuối cùng có kết luận, cậu đây hẳn là "Chứng mất trí nhớ do tâm lý".

"Có thể trị được chứ?" Chu Hải Vinh thực ưu sầu hỏi.

Chuyên gia nói: "Cái này khó mà nói, thân thể thay đổi khá lớn, một số người qua một đoạn thời gian là có thể khôi phục, một số khả năng mấy năm, thậm chí cả đời cũng nhớ không ra."

"Vậy cậu ấy cứ nói cậu ấy không phải Tiếu Dao, là một người khác, đây là có chuyện gì?"

"Loại tình hình này trong những người mất trí nhớ do tâm lý cũng không tính là hiếm thấy, người bệnh có khả năng tự mình xuất hiện chướng ngại nhận thức, sẽ có rất nhiều nhân cách, phân không rõ chính mình là ai, cái này phải chậm rãi dẫn đường, không thể gấp."

Nói chính mình không phải Tiếu Dao, mà là họ Trần tên Ngộ, đây là Tiếu Dao đột nhiên nghĩ đến.

Sau khi ý niệm này nảy ra, cậu quả thực có chút mừng rỡ như điên, khi cậu vừa muốn giả vờ mất trí nhớ, thật sự chỉ là muốn cùng Tiếu Dao của quá khứ phân rõ giới hạn, nhờ đó thuận thuận lợi lợi mà cùng Chu Hải Vinh ly hôn, lại không đến mức bị người cho rằng cậu hành vi khác thường, nhưng sau khi giả vờ mất trí nhớ, cậu đột nhiên nghĩ vậy có lẽ là một cơ hội của bản thân, vứt bỏ tất cả, làm chính mình chân chính.

Ngoài không quen biết bọn họ, còn nói chính mình là Trần Ngộ, mặt khác đều không khác gì người bình thường, ở bệnh viện kiểm tra nhiều lần như vậy, bác sĩ cũng tìm không ra biện pháp trị liệu cụ thể, Chu Hải Vinh đành phải xử lý thủ tục xuất viện cho Tiếu Dao, đem cậu đón trở về Chu gia.

Thẩm Tinh Chi cũng nghe nói chuyện cậu tự sát, dẫn theo Tô Quát qua thăm cậu. Tô Quát xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy cửa lớn Chu gia đại trạch, rất hâm mộ Tiếu Dao có phúc khí.

Đây là Nhà họ Chu đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên rộng lớn đại khí, cũng có một loại khí chất phú quý. Tiếu Dao gả cho người nhà như vậy, cư nhiên còn luẩn quẩn trong lòng, đi nhảy sông, anh ta đối với chuyện này mới là chân chính không nghĩ ra.

"Mất trí nhớ?"

Thẩm Tinh Chi nghe nói chuyện này, cũng cảm thấy thật sự ngạc nhiên, ông cùng Tô Quát đi thăm Tiếu Dao, Tiếu Dao quả nhiên nói không quen biết bọn họ.

"Đứa nhỏ này cũng là ngốc," Thẩm Tinh Chi nói, "Cũng trách ta, lúc trước khai trừ nó từ trong kịch Mẫu Đơn đình, đáng tiếc, mầm tốt như vậy. Hải Vinh a, cậu phải chiếu cố nó cho tốt, nó thật đáng thương, không cha không mẹ, hiện giờ lại như vậy, cậu cũng không thể bội tình bạc nghĩa."

Chu Hải Vinh trịnh trọng gật gật đầu: "Thẩm lão sư yên tâm, tôi nhất định sẽ phụ trách với em ấy."

Tiếu Dao cảm giác chính mình dọn cục đá đập lên chân mình, Chu Hải Vinh thế nhưng bởi vì chuyện cậu mất trí nhớ mà áy náy tăng lên, nói bảo đảm với cậu: "Cho dù em cả đời cũng nhớ không nổi quá khứ hai ta, anh cũng sẽ chiếu cố em cả đời."

Không phải nói xong muốn ly hôn sao? Cậu phát hiện Chu Hải Vinh giống như sau khi biết cậu mất trí nhớ, hạ quyết tâm không nói cho cậu quá khứ không thoải mái, chỉ nói với cậu, hai người bọn họ là tân hôn phu thê, rất ân ái.

Ân ái cái đầu quỷ nhà anh!

"Tôi thật sự không quen biết anh, tôi là Trần Ngộ, tôi không phải Tiếu Dao."

"Vậy em nói nhà em ở nơi nào, cha mẹ là ai, anh giúp em đi tìm người thân."

Tiếu Dao đỡ trán: "Dù sao mặc kệ thế nào, tôi muốn cùng anh ly hôn."

Chu Hải Vinh vô cùng giật mình, hơn nữa vô cùng không hiểu được, Tiếu Dao không lâu trước đây còn khóc cầu không muốn ly hôn, Tiếu Dao vì hắn vậy mà nhảy sông tự sát, hiện giờ thế nhưng luôn mồm muốn cùng hắn ly hôn, còn "Cần phải ly, nhanh chóng ly."

"Cũng không thể ly a," dì Vương đối Chu Hải Vinh nói, "Cậu ấy hiện tại là đầu óc hồ đồ, này không phải ý của cậu ấy mà, cậu nghĩ xem, cậu ấy vì cậu cũng sắp chết, nếu là ngày nào đó khôi phục ký ức, biết cậu ly hôn cậu ấy, cậu ấy thương tâm cỡ nào!"

Thời điểm Tiếu Dao nhảy sông, kêu một tiếng "Chu Hải Vinh" kia, thường thường làm hắn từ trong ác mộng bừng tỉnh. Hắn cũng là người lãng mạn, người xem tình yêu là tối thượng, đời này có thể gặp được tình yêu vì hắn muốn chết muốn sống, ở mức độ này, ở niên đại này, quả thực có thể gặp không thể cầu.

Hắn không thể không làm ra vẻ phim thần tượng nói một câu lời kịch, "Việc này chấn động em ấy".

"Dì Vương dì yên tâm, mặc kệ em ấy nói cái gì, cháu đều sẽ không ly hôn theo em ấy. Trước kia là cháu không hiểu quý trọng, không biết em ấy lại là yêu cháu như vậy. Chính là vì yêu như vậy, cháu cũng sẽ bảo vệ em ấy thật tốt."

Một phen lời nói này khiến dì Vương cảm động hốc mắt ướt át: "Hai người các cậu đừng lại lăn lộn, sống cho thật tốt."

Tiếu Dao còn lưu tại trên đời này, phải dùng thân phận Tiếu Dao tiếp tục sống sót, vẫn luôn treo cái thân phận đã kết hôn, làm một gay đã kết hôn, đối với tương lai tự do sinh hoạt của cậu, thật sự là gông xiềng rất nặng.

Thế nào mới có thể làm Chu Hải Vinh chủ động cùng cậu ly hôn đây?

Tiếp tục phục chế chiêu số không lâu trước đây, làm một trà xanh kỹ nữ, pháo hôi nam xứng, các loại giám thị, dây dưa, làm Chu Hải Vinh lại phiền chán?

Không nói đến Chu Hải Vinh còn có thể phiền chán hay không, chính là chính cậu, lại đi một lần con đường kia, cậu cảm thấy cậu tình nguyện lại nhảy sông một lần!

Tiếu Dao nằm ở trên giường, chéo chân, đong đưa chân.

Cậu quyết định, làm thẳng nam tùy tiện sắt thép!

Cậu đang nghĩ như vậy, Chu Hải Vinh liền đẩy cửa vào, tiến vào liền thấy cậu cao chân bắt chéo, gối cánh tay nằm ở trên giường.

"Ai nha, Chu tiên sinh, anh có phải hay không...... Hẳn là nên gõ cửa chút......"

Chu Hải Vinh đen mặt đứng ở cửa, nửa ngày mới nói: "Anh không phải Chu tiên sinh gì, cùng em nói bao nhiêu lần rồi, anh là nam nhân của em."

"Chu tiên sinh," Tiếu Dao rất nghiêm túc mà nói, "Tôi cũng nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải nam nhân của anh, tôi là Trần Ngộ, hơn nữa tôi còn là một thẳng nam, tôi muốn ly hôn với anh."

-------------------------------------------------

EM COMEBACK RỒI ĐÂY Ạ (BAO LÂU THÌ CHƯA BIẾT).

EM VỪA THI XONG COMEBACK GẤP VỚI MẤY TÌNH YÊU Á.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net