Chương 4: Mối liên hệ duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xin chào, tôi là Lưu Duật. Hân hạnh được gặp cậu."

Mạc Duy Hàn gật đầu với anh rồi quay đi hướng khác, Lưu Duật cũng không để thái độ khó chịu của cậu ta vào mắt, quay sang xoa đầu nhóc con.

Hoắc Lam Anh cũng vô tâm vô phế tiếp tục trò chuyện: "Duật ca, nếu không phải anh có vợ có con rồi thì em nhất định sẽ cưới em về làm chồng mà."

"Anh chưa có vợ, là single dad." Thật không biết nếu thằng bé biết mình là hàng trúng thưởng thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ.

"Cái gì? Không sao, em là người phụ nữ tốt, sẽ không để ý đến việc đó đâu." Hoắc Lam Anh cầm hai tay lắc lắc, Lưu Duật cũng biết cô bé này định nói giỡn thôi, mà nói thật thì cũng không được, Hoắc Duẫn Kỳ mà biết đảm bảo sẽ làm thịt anh.

"Lam Anh, em rảnh quá không có việc gì làm sao? Bảo em chỉ dạy cậu ta rốt cuộc đã đến đâu rồi hả?" Hoắc Duẫn Kỳ không biết từ bao giờ xuất hiện ở đầu cầu thang nhíu mày, rồi lại nhìn đến đứa bé trong ngực anh. "Mới đi ra ngoài một tí đã tha thứ gì về vậy?"

"Anh hai rõ ràng là con người ta đáng yêu như thế. Sao anh có thể gọi là thứ này chứ? Trẻ nhỏ rất dễ tổn thương đấy." Hoắc Lam Anh chu mỏ nói, dáng vẻ tinh nghịch dắt tay anh kéo ra ngoài.

Lưu Thiên Minh cũng rất ngoan ngoãn biết không nên làm phiền đưa tay vẫy vẫy với anh, Lưu Duật càng nhìn càng cảm giác đứa trẻ thông minh như thế này chắc chắn là con anh.

Hoắc Lam Anh dừng lại, ngồi trên xích đu nhìn anh nói: "Duật ca, anh với anh hai em vì cớ gì lại ở chung một chỗ?"

"Chắc là lợi dụng lẫn nhau đi. Bọn anh đều muốn một thứ ở đối phương." Hắn muốn máu và năng lực của anh, cũng không có gì quá to tát.

"Vậy sao? Lúc mới đầu em nghe hai người chuyển về sống cùng nhau cũng tưởng anh là tình nhân mới của anh em. Hóa ra là không phải."

"Tình nhân?"

"Anh em thích đàn ông, anh không biết sao? Nhưng mà nhìn thấy anh em liền biết không phải, anh hoàn toàn trái ngược với gu của anh em."

"Anh tự thấy bản thân mình rất là hoàn hảo." Lưu Duật gật gù, không hề quan tâm trình độ tự luyến của mình đã lên level cao nhất.

"Đối với nữ giới thì anh đúng là rất có sức hấp dẫn. Nhưng mà anh em thích loại mà so với con gái thì đẹp hơn, nhưng mà phải là xử nam. Thân hình phải mềm mại để ôm cho đã, còn phải nghe lời, không được chống đối anh em. Nói chung là anh em nói làm gì thì phải làm làm cái đó. Mà người như anh ấy thì không nên yêu, cực kì bi kịch."

"Anh ta chơi chán sẽ bỏ sao?"

"Bỏ còn đỡ, đằng này có khi anh ấy còn đem tặng cho người khác. Cực kì xấu xa nga~."

"Haiz, chỉ tội tên nào là tình nhân hắn ta." Lưu Duật thầm mặc niệm, quả nhiên là vừa độc tài vừa ích kỉ.

"Phải phải, rất là tội nghiệp luôn. Mạc Duy Hàn này là người mới thay tuần trước, người cũ đã bị ảnh đem cho lão Vương để lấy 2% cổ phần Vương thị rồi."

Lưu Duật nuốt nước miếng, có khi nào mai mốt anh cũng bị đem đi biếu không trời?

"Anh yên tâm đi, do công việc của anh em cũng nguy hiểm nên rủi ro rất cao, nếu anh ấy tìm được người có cùng nhóm máu với mình thì chắc chắn không bỏ rơi anh đâu. Dù sao nhóm máu AB- rất hiếm, đương nhiên là phải giữ khư khư rồi."

"AB- rất hiếm sao?" Lưu Duật lần đầu tiên nghe đến vụ này, vốn tưởng chỉ có A, B, AB, O thôi chứ.

"Đại ca à, chỉ 0,7% dân số có loại máu này thôi đó. Nên anh liệu mà tôn trọng nó đi."

"Anh biết." Anh cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn đây. Nếu mà nói thẳng ra thì không phải anh là cái bình chứa máu của hắn à?

Hai người nói chuyện một hồi thì Hoắc Lam Anh bảo có việc gấp nên đi trước. Lưu Duật cũng đi vào nhà, đột nhiên thấy Hoắc Duẫn Kỳ ngồi ở phòng khách, hai tay khoanh lại trước ngực nhìn Tiểu Minh xem tivi.

Lưu Duật nuốt nước miếng một cái, bỏ mẹ rồi.

"Về rồi?" Hắn nhướng mày nhìn anh, chỉ xuống ghế đối diện.

Lưu Duật cẩn cẩn dực dực ngồi xuống, đưa hai mắt vô tội cầu tình nhìn hắn.

"Cậu coi nhà tôi là nhà trẻ sao? Hôm nay đem trẻ con về, rồi ngày mai định mang thêm cái gì về?"

"Không thể nào, cái này là giải đặc biệt trúng một lần thôi chứ. Tôi cũng rất cẩn thận, không thể nào có nhiều con như vậy đâu."

"Tôi không cần biết cậu có bao nhiêu con, nhưng đừng có coi nhà tôi như nhà trẻ mà đem về. Hiểu chưa?"

"Vâng, đây là lần cuối mà."

"Mau đi nấu cơm đi."

"Vâng."

Lưu Duật đột nhiên phát hiện vị lão đại này không lạnh lùng như lời đồn nhưng cực kì khó hầu hạ, hơn nữa còn rất độc mồm.

"Tôi đã nói cậu là nấu mấy món nào bổ máu một tí. Sao suốt ngày cứ nấu khoai tây vậy? Muốn ăn đến khi nào mặt thành củ khoai tây luôn à?"

"Nhưng mà trang web tôi xem người ta nói khoai tây bổ máu cơ mà."

"Trang web nào ghi, nói tôi tôi cho người phá sập cái trang web đó luôn."

"Ấy ấy, đại ca, bình tĩnh bình tĩnh. Em đi nấu lại ngay đây." Tổ cha nhà anh, có ăn là may rồi còn ở đó mà kì kèo.

"Thôi khỏi, nấu bốn phần luôn đi."

"Vâng." Thế mới nói, có ông chủ khó ở như thế không muốn ức chế cũng không được.

Cũng may lúc trước vì để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nên Lưu Duật cũng học qua mấy lớp nấu ăn nên rất nhanh chóng đã dọn lên.

Lưu Thiên Minh nhanh nhảu giúp anh dọn chén dĩa rồi phụ ăn bưng đồ ăn, Lưu Duật nhìn bóng dáng nhỏ của nó đảo qua đảo lại không nhịn được xoa đầu nó.

Lưu Thiên Minh quả nhiên là được dạy dỗ tốt, nó đợi Hoắc Duẫn Kỳ cùng Mạc Duy Hàn ngồi xuống mới bảo anh ẵm lên ghế, Lưu Duật lấy khăn đặt lên đùi rồi đưa đũa cho nó. Anh vừa định ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

"Ách, xin lỗi. Tôi đi một lát." Rồi lại quay lại nói với Lưu Thiên Minh: "Ngoan ngoãn nghe chưa?"

Mạc Duy Hàn nhìn bóng dáng anh đi hỏi mới quay sang nói với Hoắc Duẫn Kỳ: "Anh đưa anh ta đến nhà làm gì?"

"Không phải chuyện của cậu, lo ăn đi."

"Em chỉ muốn hỏi thôi mà, em không có tư cách hỏi về chuyện của anh sao?" Mạc Duy Hàn ủy khuất nhìn hắn, rõ ràng mới tuần trước cậu muốn gì y đều cho, vậy mà bây giờ lại trở thành thế này.

"Hôm nay cậu tự tiện đến đây tôi còn chưa tính sổ với cậu."

"Duẫn Kỳ, anh bị làm sao vậy? Rõ ràng lúc trước anh đâu có như thế này."

"Chú ơi, cô giáo dạy khi ăn không được nói chuyện, cũng không được cãi nhau." Lưu Thiên Minh đưa hai mắt to tròn rất ư là vô tội nhìn hai người, làm cho Mạc Duy Hàn có tức cũng không làm gì được.

Hoắc Duẫn Kỳ đỡ trán, cái kiểu mặt cún vô tội này chắc chắn là di truyền mà.

***************************************

"Khương Thiếu Dịch, cậu rốt cuộc là muốn gì nữa đây? Vụ đứa bé kia cũng là cậu giúp cô ta đúng không?"

"Ách, ngại quá. Nhưng mà tôi muốn tốt cho cậu thôi."

"Bớt nhảm đi, nếu chán quá không có gì làm cũng đừng có phá tôi." Khương Thiếu Dịch đích thị là con cò buôn tin nổi tiếng nhất Thượng hải này, có khi người nhà đương sự còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì tin tức đã đến chỗ tận tám đời mất tiêu rồi.

"A Duật, cái huân chương hôm trước cậu nhờ tôi tra là gia huy của một gia tộc lâu đời đã bị diệt vong từ thế kỉ trước, gia tộc Archambault. Làm sao vậy?"

"Không có gì, quên đi." Lưu Duật ngắt điện thoại, thở dài đi vào phòng.

Anh lấy ra một chiếc nhẫn bạch kim to bản khá cũ nhưng khí chất sang trọng của nó không thể nào bị năm tháng lu mờ được. Vẫn tạo cho người ta cảm giác vương giả và cao sang. Chiếc nhẫn này từ khi anh tỉnh dậy đã thấy được đeo trên cổ rồi, cũng xem như là mối liên hệ duy nhất của anh với quá khứ của mình.

Anh muốn biết, bản thân mình rốt cuộc là từ đâu đến, có liên hệ gì với thế giới này. Anh muốn tìm ra lí do để sống, chỉ không đơn thuần là tồn tại.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net