Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa bước xuống xe, Lưu Duật lại theo thói quen định chạy đi mất, Hoắc Doãn Kỳ liền nắm anh lại ra lệnh: "Cấm rời khỏi tôi nửa bước."

"Biết rồi." Lưu Duật ỉu xìu đáp.

"Tập tài liệu hôm qua Tương Binh đưa cho cậu đã thuộc hết chưa?"

"Hử?" Lưu Duật ngơ mặt, sao nghe quen quen thế này?

Hoắc Doãn Kỳ nhìn cái bộ mặt ngu ngốc kia là biết ngay là một chữ còn chưa liếc qua, hắn thở dài bất lực.

"Đừng có đi gây chuyện lung tung." 

"Biết rồi mà. Làm như tôi là trẻ con không bằng."

Hoắc Doãn Kỳ lần đầu tiên cảm thấy bất mãn như thế này, muốn nổi giận với tên ngu ngốc này như không thể nào mà nổi giận được.

Tương Bình với Trần Phi vẫn như thường lệ đi theo bọn họ, Mạc Duy Hàn dù không vui vẻ vẫn phải đi theo bọn họ. Lưu Duật, anh được lắm, kẻ nào dám đe dọa địa vị của tôi thì đừng có trách. 

Tiệc xã giao này này quả thật là còn chán hơn cả tưởng tượng của anh, nghe bọn họ nói cái tiếng gì mà như vịt nghe sấm, cảm giác như là đang xem phim mà không có phụ đề vậy. Làm Lưu Duật mặc dù mới ngủ dậy cũng muốn tìm chỗ mà ngủ tiếp.

Mặc dù ở đây có rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng điều làm Lưu Duật thốn là hầu như 89% bọn họ đều cao bằng anh, 11% còn lại là đều nhằm vào tên Hoắc Doãn Kỳ đáng ghét kia. Lưu Duật cảm thấy trái tim thủy tinh mong manh của mình đang bị tổn thương, chiều cao hơn mét 7 của anh ra nước ngoài thì bị dìm như vậy đấy.

Đột nhiên đang nhìn ngó xung quanh, đột nhiên đèn chùm tinh xảo gắn trên trần nhà rơi xuống vỡ vụn, đèn đóm tắt ngúm. Tiếng la hét ầm ĩ, đoàn người bắt đầu xô đẩy nhau, Lưu Duật đương nhiên là nhìn ra được hướng súng bắn ra, là được dùng ống giảm thanh, nhưng mà bóng tối như thế này rất khó mà di chuyển, chưa kể là đang bị dồn ép như bao cát thế này.

Bỗng nhiên tay Lưu Duật bị giữ chặt, anh định dùng cước đá vào thì nghe được mùi hương rất quen thuộc.

"Đứng im cho tôi." Là Hoắc Doãn Kỳ.

Lưu Duật bất mãn nhưng cũng để yên. Ngay lúc đó, đèn được bật lên, anh mừng rỡ ngay lập tức giật tay ra đi tìm vị trí đèn chùm kia rơi xuống. Hoắc Doãn Kỳ đi theo sau, ánh mắt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh đeo bao tay vào, giữa đống thủy tinh cùng sự kinh ngạc hoảng hốt của mọi người bắt đầu đào bớt tìm kiếm viên đạn. Mấy tên bảo an mặc áo vest đen định tiến lên ngăn lại thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như băng của Hoắc Doãn Kỳ quét qua, lạnh như băng thì đứng bất động ở đó.

Mày mò một hồi, Lưu Duật đem một viên đạn giơ lên trước ánh đèn nói với Hoắc Doãn Kỳ.

"Là 7mm Remington Magnum."

Hoắc Doãn Kỳ nhìn thoáng qua viên đạn thì nhíu mày, đưa tay chỉ lên một hình hoa văn được khắc khó thấy.

"Biết hình đầu lâu này không?"

Lưu Duật lắc đầu, thật chả biết tên nào lại rảnh mà bỏ hàng giờ đầu hồ ra khắc cái thứ vớ vẩn này.

"Là của Kneel đấy."

"Tôi đem về làm kỉ niệm được không?"

"Thích thì lấy đi."

Hoắc Doãn Kỳ đảo mắt một vòng quanh đại sảnh, nơi này vừa này còn đông như tổ kiến bây giờ đã chỉ còn lại vài bóng người. Quả nhiên là lũ tham sống sợ chết.

"Xem ra đại tiệc bị hủy rồi. Chúng ta đi về thôi, hôm khác lại đến."

"Hở? Còn hôm khác nữa sao?" Lưu Duật bất mãn méo miệng ai oán.

"Ý kiến gì?"

Anh xụ mặt, quả nhiên là tên độc tài mà.

Lưu Duật lái xe đi được nửa đường, bỗng nhiên thấy hôm nay dễ chịu hơn hẳn. Anh dừng xe, nhìn xuống ghế sau không thấy Hàn Mạc Duy đâu thì khẽ giật khóe miệng. Đánh rơi tình nhân của lão đại có bị cho cá ăn không nhỉ?

"Sao thế?"

"Không thấy Hàn Mạc Duy đâu."

"À." Hoắc Doãn Kỳ bâng quơ đáp, nếu không phải tận mắt chứng kiến có khi anh còn nghĩ hai người họ chỉ là tình nhân.

"Này, anh có tinh thần trách nhiệm một tí thì chết à?"

"Nói lại lần nữa xem." Hoắc Doãn Kỳ nheo mắt nguy hiểm nhìn anh, Lưu Duật nuốt một ngụm nước miếng nịnh nọt nói: "Lão đại, tôi nói lộn."

"Lái xe đi." Hoắc Doãn Kỳ cũng không quá bận tâm đến Hàn Mạc Duy, vốn dĩ là tên đó trèo lên giường hắn, giờ chán trèo qua giường người khác cũng không có gì lạ.

Lưu Duật dù tò mò cũng không dám mở miệng hỏi, đành im lặng lái xe.

Về đến khách sạn cũng là 9 giờ tối, Lưu Duật cũng đi về phòng, nhưng trằn trọc mãi cũng không thể nào mà ngủ được.

Không biết tên nhóc kia như thế nào rồi?

Lưu Duật nghĩ vậy liền đem điện thoại gọi cho Hoắc Lam Anh, điện thoại vừa được kết nối, tiếng la hét như sư tử đập thẳng vào tai anh làm anh mém từ trên giường rớt xuống.

"Anh hai à, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Là bốn giờ sáng, bốn giờ sáng đó. Anh không có việc gì làm cũng đừng phá giấc ngủ người khác chứ!"

Điện thoại bị ngắt, vỏn vẹn 10 giây. Lưu Duật bị sốc tâm lí đứng hình. Hung dữ quá a!

Anh bi thương bó chân nhìn ra ngoài cửa sổ, Paris đẹp, nhưng anh vẫn thích Thượng Hải hơn, không hiểu sao nơi này lại mang đến cảm giác cực kì bất an.

Hai giờ sáng, Lưu Duật vẫn không ngủ được. Cũng không có gì bất ngờ, ngủ đến năm giờ chiều ngủ được cũng là chuyện lạ. Đột nhiên anh hứng thú đi dạo Paris và Lưu Duật cảm thấy đó là việc ngu ngốc nhất mà mình từng làm.

Anh bắt một chiếc taxi đi đến Khải Hoàn Môn, mà taxi về đêm ở Paris rất đắt, mà anh lại quên mang tiền. Và xui xẻo hơn là tiếng Pháp ngoài chữ Bonjour thì anh không biết một chữ nào cả, nghe ông tài xế nói mà như nghe ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Mặc kệ ông ta chửi cái gì, một cái cũng không thể lọt vào tai Lưu Duật. Không sao, đi làm ăn trộm cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị chửi rồi.

Không biết bây giờ chạy có bị túm vào đồn cảnh sát không trời?

Quả nhiên trời không phụ lòng người, một lát sau quả nhiên Lưu Duật bị đưa vào đồn cảnh sát thật.

Anh thật sự muốn quỳ xuống mà khóc rống lên, dù sao anh đi ăn cướp cũng lấy có mấy món bảo vật thôi mà, hơn nữa lũ người kia rất giàu, sao trời lại phạt như vậy a? 

Tim đau quá, ai đó an ủi trái tim mỏng manh của anh đi.

Mấy viên cảnh sát để anh gọi điện thoại, Lưu Duật cầm điện thoại lướt qua danh bạ hai ba lần. Tại sao lại không có số của Hoắc Doãn Kỳ? Hai tên áo đen đi bên cạnh cũng không có, ông trời muốn anh sống sao đây?

Cũng may lúc trước có mua điện thoại cho Tiểu Minh để tiện liên lạc. Lưu Duật gọi đến ba bốn lần mới có người bốc máy, tim cũng sắp bị hù dọa đến hỏng rồi.

"Ba, có việc gì sao?" Giọng nói non nớt của trẻ con bây giờ không khác gì một liều thuốc cứu rỗi cả, Lưu Duật mừng đến độ sắp khóc.

"Bảo bối, con mau mau kêu dì Lam Anh gọi điện thoại cho anh trai cô ấy bảo anh ta ra đồn cảnh sát đón ba về đi."

"Dạ? Ba nói chậm chậm thôi, con nghe theo không kịp."

Lưu Duật tức muốn ói máu, anh rõ ràng nói dễ nghe như thế.

"Con, bảo dì Lam Anh, gọi điện thoại, cho anh dì ấy, đón ba về, ba đang ở đồn cảnh sát." Anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo nặn ra từng chữ.

"Không được đâu, dì ấy đang đi shopping lấy hàng khuyến mãi. Đang chen lấn nãy giờ, chắc không nghe điện thoại được đâu."

Lưu Duật thật muốn tự tử, tại sao vậy? Hình như cả thế giới đều đang chống lại anh.

Cúp điện thoại, anh thở dài. Không lẽ để lại quần áo rồi đi về trời?

Đột nhiên điện thoại trong tay reng lên, là số lạ. Lưu Duật bấm nghe thử thì nghe thấy giọng nói đầy hơi lạnh làm anh nổi hết da gà.

"Đang ở đâu?"

Anh ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói kia mừng quýnh lên, lần đầu tiên Lưu Duật vì hắn ta mà mừng đến vậy.

"Đồn cảnh sát."

"Ở yên đấy."

Lưu Duật nhìn điện thoại bị ngắt, xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng vì vui mừng của mình. Chắc chắn sẽ bị chửi một trận cho xem, số phận thật mong manh mà.

Quả nhiên chưa đầy 10 phút sau, Hoắc Doãn Kỳ một thân tây trang màu đen xuất hiện trước đồn cảnh sát. Hắn liếc mắt sắc lạnh nhìn qua anh rồi đi đến nói gì đó với mấy tên cảnh sát, đem tiền trả rồi không nói gì cả nắm tay anh lôi về. Cả một quá trình không quá năm phút.

Hoắc Doãn Kỳ nắm chặt tay anh đau điếng, Lưu Duật nhíu mày định giãy ra nhưng hắn vẫn không buông ra, dắt anh đến xe mở cửa thô bạo nhét vào. 

Dọc đường, hai người không ai nói lời nào, không khí im lặng đến tột đỉnh làm người ta khó chịu. Lưu Duật cũng ngoan ngoãn ngồi yên, có cho anh mười cái mạng anh cũng không dám chọc vào quả bóng bay sắp nổ này.

Đột nhiên xe thắng cái két một cái, đầu Lưu Duật theo quán tính đập cái cốp vào kính xe, biết thế hồi nãy đã đeo dây an toàn rồi. Anh đưa mắt qua nhìn hắn thì Hoắc Doãn Kỳ đưa tay nắm cổ áo anh gằn giọng nói: "Cậu rảnh quá rồi đúng không? Đêm khuya không ngủ chạy ra đồn cảnh sát."

Lưu Duật im lặng, căn bản là anh không biết phải nói cái gì.

"Lưu Duật!" Hoắc Doãn Kỳ dường như đang rất tức giận, từ khi gặp đến giờ anh chưa từng cảm thấy được luồng khí hắn tỏa ra nguy hiểm đến mức này, tựa như sẵn sàng ra tay bóp nát cổ anh.

"Xin lỗi. Tôi để quên ví tiền."

"Cậu thừa biết là nơi này nguy hiểm mà còn đâm đầu ra ngoài đường. Định làm bia đỡ đạn sao?"

Lưu Duật không trả lời, bĩu môi, nếu không phải vì anh với hắn có cùng nhóm máu hiếm thì làm gì có chuyện hắn bày ra cái bộ dáng này chứ.

Hoắc Doãn Kỳ thở dài, chiếc xe tiếp tục lao về khách sạn, tựa như tâm tình của chủ nhân nó bây giờ.

Đêm vẫn trôi, mỗi người mang một tâm tình. Hai con người, hai tính cách, vẫn là không có cách nào cùng một suy nghĩ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net