Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống học đại học của Nguyên Ngọc chính thức bắt đầu.

Chuyện may mắn khi đến trường chính là gặp được Phương Trập.

Bởi vì có Phương Trập, cậu vui vẻ hoạt bát hơn hẳn. Không còn dáng vẻ u ám, độc lai độc vãng khi xưa nữa rồi.

Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng cậu vẫn không thể hòa nhập với những người bạn mới. Nhưng mà không sao hết cả, có một người bạn như Phương Trập là đủ rồi.

Nguyên Ngọc lúc đầu đến thì gầy gầy gò gò trông thật yếu ớt, nay việc sinh hoạt ăn uống đều có Phương Trập lo, cậu từ gầy yếu gió thổi cái là ngã thành người có da có thịt hơn.

Phương Trập nhìn gò má trắng mềm đầy thịt của Nguyên Ngọc mà thoả mãn trong lòng. Lại gắp thịt heo ướp cay đút vào miệng cậu.

"Ăn nhiều chút."

Người này đút người kia ăn chẳng phải là hành động thân mật của giữa những người đang yêu sao?

Nguyên Ngọc thường thấy anh cả dẫn bạn gái về, mỗi lần ăn anh cả đều dịu dàng đút bạn gái mình ăn. Nên Nguyên Ngọc nhận định chuyện này chỉ có người yêu nhau mới làm.

Nhưng Phương Trập lại nói cậu ngốc, bảo rằng, bạn bè cũng có thể làm như thế, đút nhau ăn đúng là chuyện thân thiết giữa các cặp đôi, bạn bè, và gia đình.

Anh còn bảo cậu nhìn 2 bạn nữ đang ăn ở ngoài, nói rằng, họ có phải là người yêu đâu? Chẳng phải cũng đút nhau ăn à?

Nguyên Ngọc tỉnh ngộ, ngượng ngùng gãi đầu nói phải ha.

Cứ như vậy, chuyện Phương Trập hay đút Nguyên Ngọc ăn cơm diễn ra rất thường xuyên, và Nguyên Ngọc cũng trở nên quen thuộc.

Và tương tự đó, chuyện bạn bè hay làm mà Phương Trập nói còn nhiều lắm.

Ví dụ như lúc Phương Trập bày biện bữa sáng, Nguyên Ngọc không có ghế ngồi cho riêng mình nên Phương Trập bảo cậu ngồi lên đùi mình ăn là được rồi.

Lại ví dụ như, hai người vẫn hay ngủ chung trên một chiếc giường, buổi sáng tinh mơ, Phương Trập cương.
Nguyên Ngọc rất xấu hổ, dù rằng cậu cũng là đàn ông con trai và thỉnh thoảng cũng sẽ cương vào sáng sớm, nhưng đó là khi cậu một mình, hơn nữa người cương còn không phải là cậu chuyện này... Đại khái chính là xấu hổ nhân 2. Vốn định coi như không biết gì hết, ai dè Phương Trập lại biết cậu đã tỉnh.

"Giúp tôi một chút nhé?"

Giọng nói mới thức dậy của Phương Trập trầm khàn còn nhiễm chút giọng mũi ngáy ngủ. Anh đặt cằm trên bả vai Nguyên Ngọc, mí mắt khép hờ.

Nguyên Ngọc lúng túng, tiếng hít thở bên tai khiến cậu tâm phiền ý loạn một cách khó hiểu, vành tai cũng nóng bừng đỏ hồng.

"Giúp... Giúp gì chứ?"

Phương Trập trầm thấp cười, thúc nhẹ eo khiến 'cậu em' đè sát lên khe mông sau lớp quần Nguyên Ngọc, "Vỗ về cho nó đi." Anh nắm tay cậu kéo ra sau đặt vào thân dưới đang cương của mình.

Bàn tay chạm đến một chỗ cứng rắn nóng hổi, làm Nguyên Ngọc giật mình, muốn rút tay về, "Không được... Lạ lắm."

Phương Trập lại cười nhẹ một tiếng, "Có gì lạ đâu nào? Anh em bạn bè giúp đỡ nhau an ủi là chuyện bình thường."

"Cậu có, tôi cũng có, càng không có gì là lạ."

Biểu tình Nguyên Ngọc hoà hoãn lại, thầm nghĩ, Phương Trập có cái đó, cậu cũng vậy, mà giúp Phương Trập giải quyết chuyện kia cũng không gọi là kỳ lạ, ha?

Rồi sau đó nữa, cả 2 rất trôi chảy thay phiên nhau an ủi.

Chỉ có một điều hơi khác một tí trong chuyện giúp đỡ nhau này, là một ngày mưa đó, Phương Trập bắt cậu cởi hết quần trong quần ngoài, rồi đè cậu trên tường, yêu cầu cậu kẹp chặt chân để anh đi vào.

Nguyên Ngọc hoảng hốt lắm, cậu chưa bao giờ thấy biểu tình nghiêm túc như vậy từ Phương Trập, chỉ nghĩ do anh quá khó chịu nên vậy. Và thế là cậu không dám phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời cởi quần lót, kẹp chặt chân cho Phương Trập nhét vào.

"Ừ, ngoan lắm."
Phương Trập đặt môi lên cần cổ Nguyên Ngọc khàn giọng khen ngợi.

Phương Trập nhét vật cứng vào giữa đùi non Nguyên Ngọc, mạnh mẽ cọ xát, hơi thở thô nặng vang vọng trong phòng tắm.

Nguyên Ngọc lúc đầu thấy khó chịu vì bị cọ đau, song dần dần 'cậu nhỏ'của cậu vậy mà cũng cương lên rồi. Mặt mũi Nguyên Ngọc đỏ bừng, cậu nghe thấy tiếng cười nhẹ của Phương Trập, sau đó vật nhỏ được Phương Trập cầm lấy xoa nắn an ủi.

Cậu hứng tình, rồi không khống chế được bắn ra. Một lúc sau Phương Trập cũng xuất. Thân dưới trần trụi dính nhớp cộng thêm tinh dịch Phương Trập mới bắn ra khiến thân dưới (đùi non) của cậu càng trở nên ướt đẫm nhớp nháp.

Phương Trập thở một hơi dài một cách thoả mãn, anh vuốt cái eo nhỏ dính tinh dịch trắng đục của Nguyên Ngọc, hôn nhẹ lên vành tai cậu, nói:"Tôi rửa giúp cậu."

Anh rửa sạch thân dưới lầy lội của Nguyên Ngọc, tiếp đó mới đến lượt bản thân.

Cách đối xử của anh với Nguyên Ngọc vẫn luôn tỉ mỉ và kiên nhẫn như vậy đấy.

_____





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net