Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi đừng cố chấp như vậy, người bên cạnh cùng người khác nói cười vui vẻ, người đã không cần, ngươi hà cớ gì vẫn đoái hoài.

Vùng vẫy không còn hữu ích, hô hấp cũng bị tước đoạt.

" Cảm giác đau lòng nhất trên đời này không phải là thất tình. Mà là khi em trao trái tim này cho anh, anh lại lừa gạt em."

Đoạn kí ức mơ hồ không ràng lắm , y hình như đang mơ, mơ thấy một giấc mơ vô cùng chân thực , mơ thấy một bàn tay vươn đến trước mặt  kéo y khỏi dòng nước, cảm nhận vòng tay ấm áp, cảm nhận cái ôm, thật dễ chịu, không chút giả dối.

.....

Nhìn trần nhà, này không phải nhà y a, bày trí trong phòng hoàn toàn bất đồng. Miệng lưỡi khô khốc, cổ họng bỏng rát, y muốn uống nước.

"Anh tĩnh rồi."

"Cậu là ??"

"Bạch Thiển"

" Bạch tiên sinh là cậu cứu tôi ? Thật lòng cảm ơn."

"Cái này.. anh uống nước trước đã." Y nhìn Bạch Thiển có chút lúng túng, cũng không gây khó dễ người ta.

"Anh tên là gì?"

"Từ Ninh Viễn."

Y chính là tên gọi như vậy.

"Từ tiên sinh, anh trước nghĩ ngơi, chờ quần áo khô, buổi chiều tôi đưa anh trở về."

Ninh Viễn nhìn đối phương, người này án chừng so cùng y nhỏ tuổi hơn, rất có khí chất, ngũ quan rõ ràng tuy không quá sắc sảo nhưng vẫn tuấn lãng. Không để ý Ninh Viễn nhìn mình, Bạch Thiển từ khi nào  đã bưng khay dứng trước mặt y nhỏ giọng dặn dò.

" Từ tiên sinh, anh trước hết bình tĩnh , tôi là bác sĩ, không dấu gì anh tôi tối hôm qua sau khi đưa anh về có kiểm tra qua một chút, thân thể anh suy yếu, anh có hay không  thở khó khăn, đau tức ngực khi cười nói hay mỗi lần hoạt động?"

"..."

"Từ tiên sinh.."

"Ừm hình như có trở nặng."

Ninh Viễn liếc mắt một cái  liền cảm giác trong mắt vị bác sĩ trẻ thoáng cái hiện ra tia kinh ngạc, càng không biết không cảm thấy nói sai ở đâu, lại nhìn liền phát hiện  trong mắt đối phương có chút khẩn thiết.

"Từ tiên sinh, anh phải bình tĩnh nghe tôi nói hết có được hay không?"

"Ừm"

"Những triệu chứng của anh là triệu chứng của ung thư phổi, có thể là  đau ở vị trí cố định hoặc không xác định,còn có khó nuốt dẫn đến ăn uống bất tiện,anh như vậy e rằng đã xuất hiện khối u, nhưng anh yên tâm bệnh mới phát nhất định trị khỏi. Từ tiên sinh, Từ tiên sinh.."

Bạch Thiển mắt thấy y nghe đến thất thần, không có động thái nào khác, đối phương dùng sức lay lay y, trong lòng vô cùng thương cảm. Tốt nghiệp ở nước ngoài còn có bằng cấp cao, cơ hội tiền đồ sáng lạn, còn có luôn tận tình, nhìn vị Từ tiên sinh trước mắt thật không nỡ  nói với y, càng không muốn đã kích y, nhưng chức trách phải cứu người, trước nói cho y biết, sau đó cùng thương lượng chữa bệnh. Bệnh của y vừa phát có thể trị khỏi khả năng rất cao. Vị Từ tiên sinh này thật không đơn giản, y có thể bình tĩnh thật khiến người khác choáng ngợp a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net