Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Cậu sẽ kết hôn với tôi chứ?

Khi Thần Sở Hàn vừa dứt lời, trong chốc lát, không khí giữa cả hai bỗng chốc im lặng.
    
Cậu nắm chặt chiếc khăn giấy trong tay, siết chặt đến nỗi khiến cho bề mặt vốn mềm mại giờ đã trở nên nhăn nhúm.
    
Cậu hạ mí mắt xuống, đôi mắt tối sầm như đang có những suy nghĩ sâu xa.
    
Không khí ngập tràn hương thơm ngọt ngào của bánh sô cô la, món tráng miệng mà cậu thích nhất.
    
Dẫu vậy, trái tim cậu vẫn đập thình thịch . Lời nói của Thần Sở Hàn như những viên sỏi rơi xuống nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.
    
Lâm Đình không có ý định giữ bí mật về việc mình bị mù với Thần Sở Hàn, chỉ là cậu chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói với anh ấy.
    
Nhìn thấy Lâm Đình không nói gì, Thần Sở Hàn cũng không ép buộc cậu phải nói. Anh nhìn cái mũi đỏ nhẹ của Lâm Đình và tự hỏi liệu mình có nói thẳng quá không.
    
"Cậu Lâm," Thần Sở Hàn nhẹ nhàng nói, lời nói của anh như làn gió nhẹ hòa vào không khí ấm áp, "Tôi không có ý..."
    
"Phải," Lâm Đình thì thầm, môi cậu khẽ mấp máy. Cậu ngước mắt lên liếc nhìn những tia sáng và chiếc bóng cao lớn của anh đổ chồng chéo trước mặt, hình ảnh hiện lên như một bức tranh mờ ảo không rõ nét.
    
Thần Sở Hàn há hốc mồm, anh mất cảnh giác. Khuôn mặt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng đôi lông mày nhướng lên và đôi mắt mở to.
    
Lâm Đình cắt ngang lời nói của anh, những điều anh định nói dường như tan biến trong im lặng, để lại một bầu không khí căng thẳng bao trùm.
    
Cả hai đều cảm thấy bản thân không cần phá vỡ sự im lặng, họ hiểu được suy nghĩ của đối phương mà không cần lời nói. Bầu không khí thoải mái lúc trước dần dần chỉ còn lại cảm giác bất an và cứng nhắc khi sự im lặng bao trùm giữa họ.
    
Yết hầu của Lâm Đình nhấp nhô lên xuống hai lần, cậu nuốt nước bọt, lo lắng đến mức không thể kìm nén được.
    
Cậu chớp mắt vài lần, cố gắng xua tan bầu không khí có chút khó chịu trong phòng. Cậu lắp bắp, giọng điệu có chút ngập ngừng

"Ừm, tôi... tôi chưa bao giờ có ý định lừa dối anh,"

Dù cậu đang lo lắng, sự chân thành của cậu vẫn hiện lên rõ ràng.
    
Cậu nhẹ nhàng nói, những ngón tay mảnh khảnh của cậu vẫn tiếp tục xé những tờ giấy mỏng, đây là thói quen cậu thường làm khi cảm thấy lo lắng.
    
"Bởi vì, thật ra, trong vài lần hẹn hò trước đây, khi họ phát hiện tôi không nhìn được, họ đã ngay lập tức rời đi." Đôi lông mày cậu nhăn lại, môi cậu nhếch lên với vẻ mặt buồn bã, đáng thương. "Tôi sợ... Tôi sợ rằng anh..."
    
Sẽ giống như bọn họ.

     Lâm Đình nắm chặt vạt áo trên đùi, đôi môi khẽ run rẩy. Nhưng cậu không đủ dũng khí tự mình nói hết những gì cậu muốn nói.
    
Việc mất đi thị lực là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Cậu đã phải trải qua khoảng thời gian đầy khó khăn để chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, vậy làm sao cậu có thể mong người khác chấp nhận điều này ngay lập tức được?
    
Vì vậy, cậu cảm thấy việc người khác có thể chấp nhận con người thật của cậu là điều không thể, đặc biệt là khi nó liên quan đến một việc quan trọng như việc không nhìn thấy được.
    
Lâm Đình cúi đầu, mái tóc rối bù rung lên dưới cơn run rẩy. Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu trào ra từ sâu thẳm bên trong cơ thể.
    
Vì không thể nhìn thấy gương mặt của Thần Sở Hàn, Lâm Đình tập trung vào những giác quan còn lại của mình, cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng cách lắng nghe âm thanh từ phía Thần Sở Hàn.
    
Cậu nghe thấy tiếng đối phương đang đứng dậy.

    
Lâm Đình cảm thấy lồng ngực co thắt lại, cảm giác bất an cuộn trào dâng lên làm cho hơi thở cậu nghẹn lại trong cổ họng.
    
Ngay sau đó, cậu cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu hai lần.
    
Bàn tay của Thần Sở Hàn vừa to lớn vừa dịu dàng, như đang vuốt ve bộ lông của một chú chó Puggy, làm cho mái tóc rối bù trên đầu cậu trở nên gọn gàng hơn,
    
"Cậu Lâm, xin đừng lo lắng," Thần Sở Hàn ôn hoà nói, giọng điệu tràn đầy ấm áp. "Tôi không phải là người tuyệt vời như cậu nghĩ đâu."
    
Khi Thần Sở Hàn nói, vùng da xung quanh vết bỏng căng lên. Anh hạ ánh mắt xuống, nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của Lâm Đình. "Nhưng cậu Lâm, cậu là một họa sĩ," anh tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước. "Tôi tin rằng cậu mới là người tuyệt vời."
    
Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng của Thần Sở Hàn bao trùm lấy Lâm Đình như một lời an ủi, từ từ xoa dịu đi nhịp đập hỗn loạn trong trái tim cậu.
    
Thần Sở Hàn... tin rằng... cậu là một người tuyệt vời sao.
    
Lâm Đình mở to mắt ngạc nhiên. Khoảnh khắc đó, cậu trông giống như một người bình thường.
    
"Thật không?" Lâm Đình ngẩng đầu lên, má cậu hơi ửng hồng khi cố tìm hình bóng Thần Sở Hàn.
    
"Ừm" Thần Sở Hàn phát ra một tiếng đồng ý nhỏ nhẹ. Anh liếc nhìn đôi mắt vô cảm của cậu, không tự chủ được mà nhíu mày.
    
Lâm Đình ngồi thẳng dậy, với tay lấy cốc cà phê bên cạnh. Đôi môi đỏ mọng của cậu chạm nhẹ vào cốc, nhấm nháp một ngụm, cảm nhận vị đắng của cà phê trôi dọc từ cổ họng xuống và đọng lại trong dạ dày.
    
"Cám ơn anh." Lâm Đình bày tỏ lòng biết ơn, khóe miệng nở nụ cười không thể che nổi niềm vui hiện lên gương mặt. "Anh là người đầu tiên khen tôi như vậy, anh Thần à," cậu thừa nhận, cậu cảm thấy rất xúc động trước lời khen đó.
    
Thần Sở Hàn có chút bối rối. "Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" anh hỏi.
    
Lâm Đình ngượng ngùng gãi đầu đầu. "Ừm, các bức tranh của tôi được xuất bản với tư cách ẩn danh," cậu giải thích. "Vì vậy... không có nhiều người biết rằng hoạ sĩ tạo ra chúng thực chất là một người mù."
    
Nụ cười của Lâm Đình đan xem nhiều cảm xúc phức tạp — không chỉ là cảm giác bất lực mà còn chứa đựng nỗi đau đầy chua xót.
    
"Lý do tôi mất đi thị lực là do một vụ tai nạn," Lâm Đình kể lại. "Mười một năm trước, cả lớp chúng tôi đến vùng nông thôn để tập luyện vẽ phác thảo. Thật không may, người lái xe lúc đó đã mệt mỏi nên không để ý một tảng đá lăn từ trên núi xuống.
    
Hàng lông mi cong dài của Lâm Đình rủ xuống tạo nên một cái bóng nho nhỏ bên dưới, làm nổi bật làm nổi bật đường cong tự nhiên của đôi mắt cậu.

    
"Xe của chúng tôi bị lật ngược và có rất nhiều người bị thương," Lâm Đình kể lại với giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh, như thể đang kể lại câu chuyện của một người khác.

"Tôi là một trong số những người may mắn sống sót. Tuy nhiên khi xảy ra tai nạn, sỏi đá đã làm xước mắt tôi, gây tổn thương đến giác mạc. Khi tôi tỉnh lại, mọi thứ trở nên tối đen. Tôi đã không thể nhìn thấy được gì cả."
    
Thần Sở Hàn lặng lẽ lắng nghe, anh nhận ra thị lực quan trọng như thế nào đối với người yêu thích hội họa.
    
"Mười một năm trước?" Thần Sở Hàn nhẹ nhàng lặp lại, tâm trí anh quay ngược về quá khứ. "Ngày hôm đó chính xác là ngày nào vậy?" Anh hỏi.
    
Lâm Đình không chút do dự trả lời: "Ngày 25 tháng 9," giọng điệu cậu có chút trịnh trọng khi nhớ lại ngày đã làm thay đổi cuộc đời cậu cách đây mười một năm.
    

Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó.
    
Cậu nhớ rõ cảm giác bất lực khi chứng kiến ​​tảng đá khổng lồ đâm vào xe của họ. Một người bạn cùng lớp ngồi ở hàng ghế trước đã tử vong ngay lập tức. Tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên xen lẫn với tiếng còi xe inh ỏi đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà. Khoảnh khắc đó, Lâm Đình đã nghĩ rằng đó chính là ngày tận thế.
    
Thần Sở Hàn ngồi phía trước im lặng, nhưng Lâm Đình có thể cảm nhận được tay của đối phương đang run rẩy.
    
"Anh Thần?" Lâm Đình ôn hòa nói, trong giọng điệu mang chút hối hận. "Tôi xin lỗi," anh tiếp tục, lời nói chứa đầy sự hối tiếc. "Đáng lẽ tôi không nên đề cập đến những chuyện như vậy."
    
Thần Sở Hàn xoa đầu, anh cảm thấy hơi bối rối và không biết phải nói gì. Anh giữ lại trong lòng những lời muốn nói, thay vào đó lịch sự thỉnh cầu: "Tôi xin lỗi, cậu có thể cho tôi rời đi một lát được không? Tôi cần ra ngoài để hít thở không khí trong lành."
    
Thần Sở Hàn biết đây không phải là thời điểm thích hợp để đề cập đến chuyện này, nhưng cảm xúc trong anh quá nặng nề. Lâm Đình chớp mắt đầy bối rối nhưng không cố gắng hỏi thêm. Cậu chỉ đơn giản gật đầu, hiểu rằng Thần Sở Hàn cần có không gian riêng để ổn định lại bản thân.
    
Thần Sở Hàn rút tay lại, cảm nhận sự mềm mại của mái tóc người thanh niên trước mặt chạm vào lòng bàn tay mình, khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngáy. Bất chấp sự cám dỗ muốn xoa đầu cậu lần nữa, anh vẫn kiềm chế lại. Anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng quay người bước ra khỏi quán cà phê. Khi đến gần cửa, anh mở cửa ra và bước ra ngoài, khiến làn gió mát ùa vào.
    
Chiếc chuông nhỏ treo trên cửa ngân vang lên một lần nữa, phá vỡ sự yên tĩnh trong quán cà phê. Thần Sở Hàn dừng lại trước cửa, cơn gió lạnh thổi qua tai khi anh đứng đó.
    
Anh không mặc áo khoác vì thế nên nhiệt độ cơ thể vừa mới ấm lên lại giảm mạnh. Gió thổi tung mái tóc anh, nhưng anh không để ý đến điều đó. Anh thò tay vào túi áo và lấy ra một điếu thuốc đã cất trước đó.
    
Một tiếng "tách" nhỏ nhẹ vang lên, Thần Sở Hàn đã châm một điếu thuốc trên tay. Khi gió nổi lên, những tia lửa nhảy múa trong không trung, những làn khói trắng bị gió thổi bay đi rồi dần tan biến trên bầu trời.

     Thần Sở Hàn nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay, quan sát nó cháy dần từng chút một. Tro xám rơi xuống đất mỗi giây trôi qua, ánh lửa le lói phản chiếu trong đôi mắt đen u ám sâu thẳm của anh, làm tăng thêm vẻ quyến rũ sắc sảo vốn có của chúng.

Vào ngày 25 tháng 9 cách đây mười một năm trước, cha dượng của anh đã không kiểm soát được cảm xúc của mình. Một vụ hỏa hoạn đã nhấn chìm toàn bộ ngôi nhà của họ, cướp đi người mẹ mà anh yêu thương, để lại cho anh vết sẹo trên mặt và phá hủy tất cả mọi thứ thuộc về họ.
    
Cũng vào ngày hôm đó, Lâm Đình đã gặp tai nạn dẫn đến đôi mắt bị tổn thương nghiêm trọng khiến cậu không thể nhìn thấy được nữa.
    
Thần Sở Hàn không thể biết được liệu đây chỉ là vận đen hay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
    
Cảm thấy bị choáng ngợp trước một cảm xúc không thể giải thích được, anh bắt đầu hoảng sợ. Cơ thể anh dần mất kiểm soát, không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn cậu thanh niên đang ngồi trong quán cà phê qua tấm kính.
     
Đối phương trông có vẻ lo lắng, điều này khiến Thần Sở Hàn cảm thấy mình nên nhanh chóng quay lại vào trong.
    
Nhưng anh cảm thấy chân mình như bị dính chặt vào mặt đất, không thể cử động được. Anh không có đủ dũng khí để tiến về phía trước.
    
Chiếc điện thoại trong tay anh bỗng rung lên mấy hồi, thu hút sự chú ý của Thần Sở Hàn. Anh nhấc tay lên và cúi đầu nhìn vào màn hình sáng trước mặt. Ở trên đó hiện lên một loạt tin nhắn mới vừa được gửi đến.
    
[Anh ơi, anh đã gặp người kia không? Mọi việc diễn ra thế nào rồi?]
    
[Nghe này, anh trai, đừng tiết lộ vết sẹo của mình trong buổi hẹn hò này nhé. Em hứa rằng người mà em giới thiệu cho anh lần này sẽ không bỏ chạy đâu!]
    
[Tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?]
    
Màn hình đột nhiên chuyển sang màu đen, phản chiếu khuôn mặt của Thần Sở Hàn. Anh nhìn chằm chằm vào vết sẹo xấu xí trên da. Những vết thô ráp, rạn nứt dường như phủ khắp mỗi phần da trên khuôn mặt anh, và khi nhìn vào chúng, Thần Sở Hàn cảm thấy một cảm giác ghê tởm không thể diễn tả bao trùm lấy anh.
    
Thần Sở Hàn không khỏi thắc mắc: Lâm Đình không thể nhìn thấy được. Vậy nếu biết anh trông như thế này, liệu cậu ấy có cảm thấy bản thân mình bị lừa dối không?
    
Cơn gió lạnh như lưỡi dao cứa mạnh qua mặt anh. Đột nhiên, một bà mẹ cùng đứa con đi ngang qua Thần Sở Hàn. Cậu bé cuộn tròn mình lại như một nắm cơm mũm mĩm liếc nhìn khuôn mặt của Thần Sở Hàn, buột miệng nói: "Mẹ ơi! Khuôn mặt của chú kia đáng sợ quá!"

    
Một giọng nói trẻ con vang vọng trong không gian, người mẹ vội vàng bịt miệng cậu bé lại. Bà ấy nhanh chóng xin lỗi Thần Sở Hàn và ngay lập tức kéo cậu bé đi mất.
    
Thần Sở Hàn nhìn những tia lửa cuối cùng tan biến trước khi quay người, mở cửa kính ra và quay trở lại quán cà phê.
    
Ở phía bên kia, Lâm Đình căng thẳng theo dõi xem liệu Thần Sở Hàn có quay lại hay không, cậu lo sợ rằng đối phương sẽ tìm cớ để rời đi. Trái tim cậu đập mạnh liên tục đến mức khiến cậu không thể thư giãn được cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tiến tới.
    
Lúc đó, cậu mới thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng Thần Sở Hàn không biến mất và anh ấy thực sự đang quay trở lại.
    
"Tôi xin lỗi," người đàn ông nói với giọng lạnh lùng và một mùi khói nhẹ vẫn thoang thoảng quanh người. "Tôi đã để cậu Lâm phải đợi lâu."
    
Lâm Đình vội vàng lắc đầu và nói rằng cậu không sao: "Không sao đâu, chỉ là cà phê của Anh Thần đây đã nguội rồi. Anh có muốn gọi thêm đồ uống gì không?"
    
Thần Sở Hàn không nói gì. Anh chỉ im lặng đứng trước mặt Lâm Đình, sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Đình.
    
Khi Thần Sở Hàn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Đình, một cảm giác ấm áp lan tỏa khiến Lâm Đình ngạc nhiên. Cậu ngẩng đầu lên, đôi lông mày nhăn lại đầy vẻ bối rối. Cậu gọi Thần Sở Hàn với giọng đầy bất an như đang tìm kiếm sự giải thích. "Anh Thần?"
    
"Tôi có điều muốn nói với cậu," Thần Sở Hàn nói, lời nói của anh ấy phát ra nhanh hơn thường lệ. Sau đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Đình và đưa nó chạm vào má của mình.
    
Cái chạm nhẹ nhàng từ lòng bàn tay Thần Sở Hàn khiến má Lâm Đình đỏ bừng vì ấm áp. Do Lâm Đình có niềm đam mê hội họa nên cậu cực kỳ nhạy cảm với việc chạm vào các vật thể khác nhau. Vì thế, khi Thần Sở Hàn nắm lấy cậu và đặt lên má của mình, Lâm Đình ngay lập tức hiểu được ý đồ của đối phương.
    
Trong lòng Lâm Đình không khỏi rối bời và lo lắng. Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Họ chỉ mới quen nhau chưa đầy hai giờ thôi mà! Tại sao Thần Sở Hàn lại bắt đầu có những cử chỉ thân mật như vậy? Điều này thật sự xảy ra quá vội vàng, quá đột ngột. Những suy nghĩ này cứ vang vọng trong đầu Lâm Đình, khiến cậu cảm thấy choáng ngợp và không biết phải làm gì tiếp theo.
    
Trái tim Lâm Đình đập thình thịch như một con nai sợ hãi, khiến đầu óc cậu quay cuồng chóng mặt. Cậu cố gắng tìm một lời nói để hoá giải bầu không khí này, nhưng lại lưỡng lự, lắp bắp, "Thần, anh Thần, anh... anh..."
    
"Suỵt," Thần Sở Hàn dịu dàng nói, anh nhìn Lâm Đình bằng ánh mắt tràn đầy sự ấm áp. Anh nhẹ nhàng nhấc một ngón tay của Lâm Đình lên, đưa nó chạm vào vết bỏng của mình. "Hãy cảm nhận nó thật kỹ," anh khuyên bảo.
    
Giọng nói của người đàn ông vang lên sâu lắng và êm dịu như một cây nhạc cụ. Lâm Đình nuốt nước bọt đầy lo lắng. Cậu làm theo lời khuyên của Thần Sở Hàn, từ từ xoa bóp làn da cẩn thận từng bước một.
    
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng miếng da này có phần khác biệt. Cảm giác nó rất sần sùi và có chút lồi lõm, đó là những dấu vết để lại sau khi vết thương đã lành và bị ghẻ.
    
"Đây là..." Giọng của Lâm Đình gần như thì thầm, nhẹ nhàng nói: "Đây có phải là vết bớt của anh không?" cậu hỏi.
    
"Gần giống như vậy," Thần Sở Hàn xác nhận.
    
"Vậy về sau tôi sẽ không cần phải lo lắng việc không tìm thấy được anh nữa," Lâm Đình nói với một giọng điệu đầy an tâm.
    
Anh mỉm cười, lông mày nhướng lên, Thần Sở Hàn nhìn về phía Lâm Đình và cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong trái tim, làm dịu đi phong thái của anh.
    
"Đó là một vết bỏng," Thần Sở Hàn gật đầu thừa nhận một cách trịnh trọng. "Cậu Lâm, tôi cũng không phải là người hoàn hảo," anh thú nhận, giọng điệu mang theo cảm giác vừa thành thật vừa dễ bị tổn thương.
    
"Vậy nên," Thần Sở Hàn nhẹ nhàng nói khi anh ôn nhu nắm lấy ngón tay của Lâm Đình.
    
"Cậu có muốn kết hôn với tôi không?"

Chỉ update duy nhất ở wordpress
@QUIN123QN

CHƯA CÓ THỜI GIAN BETA !!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net