#13 : Bất Ngờ Chạm Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh đứng ở đây? Không đi vào đi?"

Giữa lúc nam nhân rơi vào trầm tư, tiếng nói trầm thấp giàu từ tính ngậm lấy ý cười nhàn nhạt truyền vào trong tai

Nam nhân giật mình ngẩng đầu, nhưng bởi vì động tác nam nhân quá đột ngột, hơn nữa khoảng cách hắn đứng rất gần, sau một khắc, sự tình xảy ra ngoài ý muốn

Bởi vì đêm qua bị mẹ mình mắng một trận lôi đình qua điện thoại, khiến cho cả đêm Tô Hạo Vũ đều ngủ không ngon, lúc trời còn tờ mờ chưa sáng liền chạy bộ cạnh bờ biển, thuận tiện giải sầu

Không nghĩ vừa trở về đã thấy lão nam nhân làm trợ lý dự bị, tay cầm hành lý đứng ngay cửa, đầu cúi thấp, trong miệng lẩm bẩm vài từ chẳng nghe được

Tô Hạo Vũ nổi lên hiếu kỳ, hắn tiến về phía nam nhân, đứng trước mặt nam nhân, lễ phép cúi người xuống muốn nghe nam nhân đang nói gì, không ngờ nam nhân lại phản ứng lớn như vậy, cũng không biết là vô tình hay cố ý. Môi nam nhân vừa vặn chạm đến môi hắn. Nhất thời, cả hai đều rơi vào bất động

Hô hấp nam nhân ngưng đọng, trong đầu trống rỗng, tựa hồ là kinh hãi quá độ, cái gì vừa nhớ nam nhân đều quên đi, con ngươi đen óng phía sau cặp kính tròn xoe, ngây ngốc cùng Tô Hạo Vũ môi chạm môi, toàn thân cứng ngắc

Con ngươi thâm thúy xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó là nham hiểm cùng căm ghét, khóe môi cong lên trông ôn nhu nhưng lại bạc tình tột cùng

Thế nhưng ngay lập tức phát hiện ra một loại mỹ vị ngon ngọt như kẹo, giống như loại thức ăn xa lạ chưa từng thấy, khiến người ta muốn nếm thử một lần, cánh môi mỏng từ từ mở ra, chiếc răng nanh trắng nõn khẽ hở ra cắn mạnh đôi môi nam nhân một cái, lập tức lật lại thế chủ động

"A..."

Cảm giác đau nhói truyền đến, nam nhân cả kinh đẩy Tô Hạo Vũ ra, tóc mái bên trái thoáng chốc che đi gương mặt trắng nõn, đôi mắt lẩn trốn sau cặp kính che chắn, khiến người ta không nhìn thấu tâm tư

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!....Xin cậu tha thứ, tôi không cố ý! Thật sự xin lỗi..."

Nam nhân nói năng lộn xộn, không dám nhìn thẳng thiếu niên tóc tím đang đứng trước mặt. Trong lòng không ngừng kêu không ổn rồi, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy cơ chứ?

Giữa lúc nam nhân chuẩn bị tâm lý chịu một trận đánh đập, hoặc là chờ ngày bị đuổi việc, khi mà suy nghĩ hắn còn hỗn loạn thì bỗng nhiên, từ đỉnh đầu truyền đến tiếng cười tao nhã, xen lận một loại trêu chọc mờ ám

"Ha ha...thật là một đại thúc thú vị..."

Thân thể nam nhân căng thẳng, không tự chủ mà run lên, chẳng dám ngẩng đầu nhìn Tô Hạo Vũ, trực giác nói cho hắn thiếu niên này sẽ không thô bạo

"Nếu như có thể làm cậu bớt giận, cứ việc...."

Nam nhân cho rằng Tô Hạo Vũ sẽ khinh bỉ vung ra nắm đấm đánh hắn tơi bời, hoặc dùng chân đá hắn, nam nhân khẽ cắn răng nhắm chặt hai mắt, run rẩy đối mặt với việc sẽ bị giáo huấn đau đớn một trận

Tô Hạo Vũ vừa nghe liền ngẩn ra, không nghĩ tới lão nam nhân này chẳng những thú vị, còn rất...

Còn rất cái gì, Tô Hạo Vũ chưa nghĩ đến, gương mặt tuấn mỹ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng tao nhã, trực tiếp bỏ qua nam nhân, đi vào biệt thự

Mới sáng sớm mà như vậy đủ khiến lục phủ ngũ tạng hắn đánh trống kêu oan (nghĩa là đói bụng ó) , vừa nãy chỉ là sự tình bất ngờ nhỏ nhặt mà thôi, đối với người chưa bao giờ thiếu mỹ nhân như Tô Hạo Vũ, chuyện này rất bình thường, có điều...

Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm, Tô Hạo Vũ vẫn có chút cảm giác buồn nôn. Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cùng một nam nhân vừa già vừa xấu chạm môi, thích mới là lạ!

Ngoại trừ, cánh môi kia thực sự là mềm mại, còn mang theo chút hương vị thanh khiết....

Tiếng mở cửa làm cho nam nhân lập tức mở mắt, vội vã ngẩng đầu, bóng người Tô Hạo Vũ đã biến mất từ đời nào, nhưng điều làm cho nam nhân vui mừng không phải là không bị đánh, mà là Tô Hạo Vũ tốt bụng không có khóa cửa như Lăng Diễm

Thở phào một hơi, nam nhân thả lỏng cơ thể, nhanh chóng nhấc hành lý lên rồi bước vào bên trong

Trang trí bên trong biệt thự nằm ngoài sức tưởng tượng của nam nhân, trước khi đi vào nam nhân cũng đã tưởng tượng sẽ là một căn nhà xa xỉ hoa lệ như cung điện, không ngờ lúc tiến vào nơi này lại đơn giản như vậy

Thế nhưng, bên trong đại sảnh to lớn bày ra một bộ ghế sô pha có giá trị không nhỏ, chiếc tủ lạnh có thể tích to lớn nằm trong căn bếp, sau đó là màn hình TV LCD công nghệ cao. Còn lại bất kỳ vật trang trí gì đều không có

Ngay bên cửa sổ to lớn là một sân khấu giả loại nhỏ, trên sàn trải tấm thảm trải từ phòng khách lên tới tầng trên, ngay bên trên sân khấu bày ra đủ loại nhạc cụ. Bối cảnh sân khấu là bãi biển mênh mông dưới bầu trời xanh thẳm, tia nắng từ cửa sổ chiếu rọi vào, làm màu sắc càng lấp lánh rực rỡ

Nam nhân thất thần trong chốc lát, cắn cắn môi dưới, cố tạo ra đau đớn để kiềm lại vẻ mặt quá mức ngạc nhiên của hiện tại

Nam nhân lưu luyến thu tầm mắt ở trên vũ đài lại, lần thứ hai đánh giá bố cục nơi này, phát hiện bên cạnh nhà bếp có một gian phòng, phía trên ghi "phòng ngủ trợ lý". Nam nhân liền xoay người nhấc hành lý lên, từng bước khập khễnh đi về căn phòng đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net